Nửa tháng trước bọn họ vừa mới bắt đầu lên đường, khi đó còn chưa có gian tình của Đậu thị và Nhiếp Khải Hằng, bọn họ chỉ muốn khiến cho người Quách gia tranh chấp nội bộ. Lúc đó Dạ Dao Quang còn chưa tính đến chuyện tới phủ Bảo Định nên nữ nhi của Tri phủ có bị làm sao cũng không thể do Ôn Đình Trạm gây ra được, hơn nữa còn bắt chước theo bản án cũ mười năm trước.
Năm đó nếu hung thủ thật sự đã bị bắt thì tại sao Tri phủ Bảo Định lại phải giấu giếm nguyên nhân thật sự của con gái mình để giữ lại mũ ô sa trên đầu?
“Là ta dùng từ không thỏa đáng.” Văn Du vội vàng nói.
“Cũng là suy nghĩ bình thường mà thôi, không cần để ý quá.” Ôn Đình Trạm cười trừ.
Sau đó cậu nắm lấy tay Dạ Dao Quang đang tức giận đi ra khỏi khách trạm, tự tay dỗ dành Dạ Dao Quang: “Đừng tức giận, nếu không phải nàng luôn nghĩ về ta thì nàng cũng sẽ suy đoán giống như Văn Du, không phải sao?”
“Sẽ không! Cho dù lòng muội không thiên về chàng thì ít nhất cũng hiểu tính cách của chàng!” Dạ Dao Quang nói.
“Nàng…” Ôn Đình Trạm đưa tay nhéo mặt Dạ Dao Quang.
“Nàng đang trách Văn Du không tín nhiệm ta, phụ tình bằng hữu giữa chúng ta đúng không?”
“Hừ!” Dạ Dao Quang hừ nhẹ.
Ôn Đình Trạm cười khẽ: “Dao Dao ngốc, thế gian này không có ai là thập toàn thập mỹ, ta cũng không thể vì thế mà tức giận được, ngược lại ta còn có chút vui mừng.”
Dạ Dao Quang dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm vẫn nhẹ giọng nói: “Dao Dao, chúng ta đều hiểu Văn Du không phải là không đúng, cũng không phải là không thật tâm đối với chúng ta, mà do hắn đã quen sống trong thị phi, sẽ có nhiều chuyện nhất thời không suy nghĩ kịp, vì vậy hắn mới trực tiếp hỏi ta. Văn Du cũng không phải là một người không giữ được bình tĩnh, chính bởi vì chúng ta là bạn thân nên hắn mới không chút do dự biểu hiện ra như thế…”
Sau khi Ôn Đình Trạm giải thích, Dạ Dao Quang cũng thừa nhận Văn Du không sai. Nếu đổi lại là một người khác thì nhất định sẽ không biểu hiện ra như thế, mà mặt người đó sẽ không đổi sắc nhưng lại thầm hoài nghi trong lòng.
“Coi như chàng nói có lý.” Dạ Dao Quang đáp.
“Dao Dao, thế gian này khó nhất là chuyện tình cảm, ví dụ như tình cảm ruột thịt, tình cảm bạn bè, tình cảm thầy trò, thậm chí tình yêu nam nữ…” Ôn Đình Trạm nắm chặt tay Dạ Dao Quang.
“Ta tuyệt đối tin tưởng sẽ không có hai người hoàn toàn phù hợp với nhau, cho dù cùng chung chí hướng, chung sở thích nhưng cũng sẽ có lúc bất đồng ý kiến, đó là do mỗi người đều có cách nhìn riêng. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên thế gian mới có vui buồn sướng khổ, chứ không phải rập theo một khuôn khổ nhất định. Chúng sinh trên đời gặp nhau, quen biết nhau đều là duyên, có thể bao dung, thấu hiểu thì tình mới có thể dài lâu.”
Lời nói của Ôn Đình Trạm để lại trong lòng Dạ Dao Quang rất nhiều cảm xúc. Trên thế gian này khó khăn nhất chính là bao dung và thấu hiểu, nếu không thì lấy đâu ra nhiều phân tranh, nhiều ân oán đến vậy?
Có đôi khi người khác chỉ vô ý nói một câu nhưng phương thức biểu đạt không đúng ý mình thì bản thân sẽ khó chịu, có đôi khi quan điểm của mỗi người đều khác nhau, nhưng điểm xuất phát đều là thiện ý lại bị hiểu nhầm thành ác ý.
“Trạm ca, chàng đúng là người bao dung nhất thiên hạ!” Dạ Dao Quang dựa đầu vào vai Ôn Đình Trạm.
“Không phải, ta chỉ bao dung đối với những người ta để ý mà thôi.” Ôn Đình Trạm đưa tay vuốt mái tóc dài đen nhánh của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Ôn Đình Trạm: “Bao gồm cả muội sao?”
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng lắc đầu, cười khẽ: “Không phải, nàng vĩnh viễn không cần ta bao dung và thấu hiểu, bởi vì bất kể nàng làm gì thì ta cũng thấy đó là lẽ đương nhiên.”
Cặp mắt đào hoa lập tức cong lên, Dạ Dao Quang bỗng đẩy người Ôn Đình Trạm ra sau đó gối đầu lên đùi cậu: “Trạm ca, thế gian này không có nữ nhân nào mà chàng không theo đuổi được!”
Cô chưa từng cảm thấy trên thế gian này có người hoàn mỹ, nhưng giờ khắc này cô cũng phải thừa nhận rằng thật sự có, mà người hoàn mỹ kia lại thật sự thuộc về một mình cô.
Có một người hoàn mỹ bên cạnh hạnh phúc hơn rất nhiều so với việc trở thành một người hoàn mỹ.
Ôn Đình Trạm không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.
Cánh tay ngọc của Dạ Dao Quang khẽ vươn ra, đỡ lấy cằm Ôn Đình Trạm: “Chàng đừng tưởng muội khen chàng vài câu là chàng có thể chiếm lợi ích, muội muốn nghỉ trưa rồi!”
Nói xong cô lập tức quay đầu đi, xoay phần gáy về phía Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang cảm thấy càng ngày cô càng không có sức chống cự với Ôn Đình Trạm, tuy nói thời đại này mười hai tuổi đã có thể làm cha nhưng trong lòng cô vẫn có chút giới hạn. Mặc dù tâm trí của Ôn Đình Trạm thành thục hơn người nhưng để phòng ngừa một số chuyện thì sau này vẫn nên hạn chế thân mật một chút.
Cô biết dựa vào sự tôn trọng của Ôn Đình Trạm đối với cô thì trước khi đại hôn tuyệt đối sẽ không làm gì quá giới hạn, mà lúc bọn họ đại hôn thì có lẽ Ôn Đình Trạm đã đề tên bảng vàng, sau đó chọn lúc vinh quang nhất thành hôn cùng cô. Ôn Đình Trạm muốn tham gia kỳ thi Hương ba năm sau, sau đó lại tham gia thêm thi Hội, tổng cộng là bốn năm, lúc đó thì cậu cũng đã tròn mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi đối với Dạ Dao Quang vẫn hơi nhỏ nhưng lúc đó cô cũng đã mười chín tuổi, trở thành gái lỡ thì rồi. Đây thật sự là một vấn đề khiến người ta đau đầu nhức óc.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của bốn năm sau, cô cũng lười nghĩ, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến lúc tỉnh lại thì đã đến phủ Thuận Đức.
Phủ Thuận Đức là một nơi có lịch sử lâu đời, có bề dày và văn hóa vô cùng phong phú, đồng thời cũng hết sức phồn hoa. Đáng tiếc khi bọn họ đến nơi lại là buổi tối, Dạ Dao Quang cũng không có cơ hội ở lại tham quan, sau khi dùng bữa xong liền về khách trạm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau đoàn người vội vã rời đi, trời chưa tối đã đến phủ Bảo Định. Phủ Bảo Định canh gác rất nghiêm khắc, người tới đều phải kiểm tra tỉ mỉ một lượt, có thể thấy được ảnh hưởng của sự kiện kia vô cùng lớn đối với phủ Bảo Định.
Sau khi tiến vào phủ Bảo Định, bởi vì có lẽ phải ở đây thời gian dài nên đành mua một căn nhà. Dạ Dao Quang lấy lí do bọn họ đã từng mua nhà ở Bộc Dương nên để cho Tiêu Sĩ Duệ trả tiền, cuối cùng căn nhà vẫn viết trên danh nghĩa của cô. Nhìn thấy cảnh này đám người Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn lập tức che kín hầu bao của mình lại.
Sân viện cũng không lớn, nhưng cũng đủ cho bọn họ ở. Vì đang ở nơi phồn hoa nhất nên ước chừng căn nhà hết khoảng một ngàn lượng, nếu dùng tiền này mua nhà trên trấn thì có thể mua hẳn ba căn nhà.
Lại được sở hữu thêm một căn nhà nên Dạ Dao Quang vô cùng vui vẻ, nhìn thấy sắc trời còn sớm nên cô bảo đám người Vệ Kinh đi mua đồ ăn, sau đó trổ tài làm một bàn thức ăn ngon.
Cơm nước xong, mọi người đang ngồi trong sân hóng mát, Dạ Dao Quang mới bắt đầu hỏi: “Vậy vụ án liên hoàn kia là sao?”
Dạ Dao Quang có chỗ không hiểu, nếu như nữ nhi của mình bị giết mà Tri phủ vẫn có thể nhịn xuống được thì chứng tỏ hung thủ thật sự của mười năm trước vẫn còn sống mới khiến Tri phủ chột dạ. Nhưng nếu như còn sống thì sao bảy năm trước Tri phủ này dám đi lĩnh phần thưởng? Hắn không sợ hắn vừa lĩnh xong thì hung thủ lại tiếp tục ra tay giết người sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...