Quái Phi Thiên Hạ

"Nàng thích không?" Lương Thành Hề nhìn Nguyễn Tư Tư đeo mặt nạ rảo bước dưới hoa đăng, chỉ lộ ra đôi mắt vui mừng. Hắn nhẹ giọng nói:

"Nàng chờ ta một lát."

"Đi thôi, chúng ta cũng tới góp vui." Văn Du nói với mấy người Tần Đôn. 

Tiêu Sĩ Duệ, Lục Vĩnh Điềm và Càn Dương biểu lộ không có hứng thú, Ôn Đình Trạm cũng không tham gia.

"Chúng ta sang bên kia ngồi đợi vậy." Dạ Dao Quang chỉ vào nhà trọ đối diện hội thi hoa đăng.

Dù sao tết Trung thu mỗi năm chỉ có một lần, tất cả mọi người đều đi dạo phố, người đến nhà trọ không nhiều. Mấy người Dạ Dao Quang tìm một căn phòng lớn bên cửa sổ nhìn đám người Lương Thành Hề thắng thế liên tiếp. 

Nguyễn Tư Tư vẫn hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn qua nhìn lại cuối cùng vẫn chỉ chăm chú vào bóng lưng của Lương Thành Hề. Lương Thành Hề dường như cũng cảm nhận được liền quay đầu lại, bọn họ nhìn nhau cùng cười từ rất xa. Đúng lúc Dạ Dao Quang mắt thấy hai người ý hợp tâm đầu, trong lòng cô không khỏi thở dài một tiếng.

Khoảng tầm nửa canh giờ, Tần Đôn thua cuộc xuống đứng ở một bên chờ hai người. Lại chừng một khắc đồng hồ, Văn Du cũng bại trận. Hai người đợi một nén nhang, thấy khí thế Lương Thành Hề vẫn vang dội, bèn cùng nhau trở về. Lúc này phần lớn mọi người đều vây xem xung quanh, chỉ có năm đấu thủ vẫn chưa bị loại.

"Bốn người kia đều là những người nổi bật của học viện Cao Dương và học viện Doanh Thiên." Tiêu Sĩ Duệ đã nhận ra bốn đối thủ của Lương Thành Hề. Ba tháng trước khi thi văn, bọn họ có gặp qua, nói xong hắn nhìn Văn Du: 

"Cậu thua cũng không oan."


"Lạc Dương là nơi địa linh nhân kiệt, nhân tài khắp nơi, ta chẳng qua chơi cho vui mà." Trong lòng Văn Du rất khoáng đạt, đồng thời cũng hiểu rất rõ thực lực của chính mình. Nói xong hắn cũng nhìn về phía Lương Thành Hề khen ngợi:

"Lương công tử trái lại học rộng tài cao, có khả năng về nhất." 

"Tướng công vốn định năm nay tham gia kỳ thi Hương." Nguyễn Tư Tư nhẹ giọng nói.

Lương Thành Hề có danh tiếng tú tài, vì muốn cho Nguyễn Tư Tư cuộc sống tốt hơn, bọn họ dự định sau khi từ Kỳ Thành trở về sẽ tiễn Lương Thành Hề đi tham gia kỳ thi Hương. Nàng đã đem vật đính ước tướng công đưa cho nàng làm lộ phí cho kỳ thi này. Đợi có công danh cử nhân là tướng công có thể nuôi sống nàng nên bọn họ mới quyết định sang năm sinh con nhỏ...

"Sau này Lương công tử chắc chắn sẽ thành công." Tần Đôn gật đầu. 

Bầu không khí lập tức chùng xuống, Dạ Dao Quang thấy vậy vội vàng nói: "Ta cũng có một câu đố, hay là ta nói ra cho các cậu đoán một chút."

"Tỷ nói thử xem." Tiêu Sĩ Duệ vội vã phối hợp.

"Tư Tư cũng đọc đủ thứ thi thư, hay là cũng thử một lần xem." Dạ Dao Quang lại nhìn về phía Nguyễn Tư Tư. 

"Ta nào dám qua mắt trước mặt mọi người?" Nguyễn Tư Tư có chút rụt rè, sau đó nói:


"Ta sẽ cố hết sức."

"Thách đố này là một câu đối. Vế trên là: Đen không phải, trắng không phải, hồng hoàng càng không phải; gần giống với cáo sói mèo chó, đã không phải gia súc, lại không phải dã thú, dưới cũng là có thơ. Vế dưới là: Thơ cũng có, từ cũng có, trên luận ngữ cũng có, lẫn lộn giữa đông tây nam bắc, tuy là tác phẩm ngắn, lại cũng là văn hay, trên dưới mỗi bên đánh một chữ." 

Dạ Dao Quang đâu phải là ra câu đố, đây chính là điều cổ nhân từng nói đến, là đại tài tử đố đèn làm khó hoàng đế. Chuyện này vô cùng nổi tiếng, chỉ nhằm tạo ra một bầu không khí sinh động.

Tiêu Sĩ Duệ, Văn Du và cả Nguyễn Tư Tư đều trầm tư suy đoán, ngay cả Tần Đôn cũng khổ tâm nghĩ ngợi, chỉ có Càn Dương đang ăn thức ăn một cách sung sướng. Tay của Ôn Đình Trạm đang cầm cốc nước chỉ hơi dừng một chút, sau đó cậu lại thản nhiên uống một hớp.

Dạ Dao Quang vừa thấy cử động này của cậu, cũng biết cậu chắc chắc đã đoán ra, bèn nheo mắt nhìn cậu. 

Ôn Đình Trạm mỉm cười dịu dàng đáp lại.

Bên ngoài rộ lên một tràng khen ngợi, lôi cuốn sự chú ý của tất cả mọi người, chỉ thấy Lương Thành Hề đã lọt vào vòng đấu cuối cùng đối đầu với một học trò của học viện Doanh Thiên.

"Dao tỷ tỷ, đáp án là gì, tỷ nói luôn đi." Tiêu Sĩ Duệ hỏi. 

"Đệ bảo chàng ấy nói đi." Dạ Dao Quang bĩu môi với Ôn Đình Trạm.


Mọi người đưa ánh mắt về phía Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cười ôn hòa: "Đoán câu đố."

"Đoán không được nha, Doãn Hòa đã công bố đáp án rồi!" Lục Vĩnh Điềm nói tiếp một câu. 

"Xì." Dạ Dao Quang nhịn không được cười ra tiếng.

Qua nụ cười này của Dạ Dao Quang, mọi người mới nhớ lại rồi hiểu ra, Văn Du vỗ bàn một cái:

"Ai da, đáp án đúng là đoán câu đố." 

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lúc mọi người nhìn sang đã bị đoàn người chen nhau đi lên làm che mất ánh nhìn, bọn họ đều không biết cuối cùng là ai giành được chiến thắng. Cũng không lâu sau đoàn người liền tự động tránh ra, Lương Thành Hề đem theo một chiếc đèn thủy tinh chậm rãi đi về phía bọn họ.

"Ta tặng nàng." Sau khi Lương Thành Hề thắp sáng, chiếc đèn tặng cho Nguyễn Tư Tư chiếu ra ánh sáng băng ngọc.

"Cảm ơn tướng công." Nguyễn Tư Tư nhận lấy vô cùng cẩn thận. 

Vì Lương Thành Hề đại thắng vang danh, thêm vào đó chiếc hoa đăng này lại cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác nên mọi người sẽ không tiếp tục dạo chơi xuống phía dưới. Bọn họ quay về Bách Mã tự rồi leo lên chỗ cao nhất, lúc này đã đến giờ Tý. Hết giờ Tý cũng chính là sang ngày hôm sau, sinh mệnh của Nguyễn Tư Tư cũng chỉ còn có nửa canh giờ.

"Tướng công, lâu rồi chàng không được thấy ta múa, bỗng nhiên ta muốn múa cho chàng xem một điệu." Nguyễn Tư Tư đứng trên vách đá dựng đứng, gió đêm từ từ thổi tới làm bay phất phơ tà áo lụa trắng mong manh.


Ôn Đình Trạm lấy cây sáo của mình ra đưa cho Lương Thành Hề. 

"Đa tạ." Lương Thành Hề nhận lấy, để ngang bên môi, ánh mắt sáng ngời của hắn chăm chú nhìn nàng âu yếm. Đầu ngón tay bắt đầu bấm xuống, dưới bầu trời đêm tiếng sáo trúc trong trẻo réo rắt vang lên không ngớt.

Nguyễn Tư Tư phất tay áo rộng, vạt áo lụa là trên cánh tay cũng kéo bay phiêu lãng theo vũ điệu của đôi tay. Bờ eo của nàng tinh tế, vũ điệu của nàng tuyệt thế rung động lòng người, từng dáng xoay người của nàng, từng vẻ ngoái đầu nhìn lại, từng thế uốn cong thân mình, mọi cử động đều khiến người người say đắm…

Mọi người đều biết Nguyễn Tư Tư có một giọng hát rất tốt, kỳ thực hiếm có người biết được điệu múa của nàng còn cuốn hút hơn cả giọng hát, chẳng qua nàng không thể hiện. Thế gian này chỉ có Lương Thành Hề và Nguyễn Thư Hàm là từng được xem qua, hiện tại nàng đang lùi ra rất xa khỏi đám người Dạ Dao Quang. 

Trong màn đêm, bọn họ đều nhìn nữ nhân đang múa theo tiếng sáo của tình lang, nàng như một con bươm bướm lao vào phía ngọn lửa, đang dùng sinh mệnh cuối cùng của mình thiêu đốt ra ánh sáng rạng rỡ nhất.

Đột nhiên sau một điệu múa bay lên trời xoay người hạ xuống, Nguyễn Tư Tư đã bắt đầu cảm thấy thân thể không còn nghe nàng điều khiển. Tiếng sáo bỗng dưng cũng dừng theo, Nguyễn Tư Tư lại đứng dậy tiếp tục điệu múa, lúc nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn tươi cười như hoa.

Nàng hy vọng người mà nàng yêu nhất trong cuộc đời mình, người dành cho nàng tình cảm ấm áp độc nhất vô nhị trên thế gian này, trong những giờ phút cuối cùng của nàng cũng vĩnh viễn ghi nhớ những ký ức đẹp nhất. 

Đôi mắt của Lương Thành Hề đã đỏ mọng nhưng một khi nàng còn múa thì hắn sẽ tiếp tục, hai tròng mắt hắn đỏ tới mức sắp tràn máu vẫn cố gạt ra ý cười. Hắn biết nàng hy vọng mãi mãi có thể thấy nụ cười của hắn, hắn đã hứa với nàng rằng hắn phải sống thật tốt.

Tiếng sáo nhẹ nhàng du dương như vậy, điệu múa tuyệt thế cảm động như vậy, rõ ràng mọi thứ trước mắt đều đang rất tốt đẹp nhưng lại khiến trong lòng đám người Dạ Dao Quang cảm thấy chua xót. Đến cuối khi Dạ Dao Quang quay đi, mấy người khác cũng không thể tiếp tục nhìn nữa.

Cuối cùng, cơ thể Nguyễn Tư Tư không ngừng xoay tròn tại chỗ. Một vòng… một vòng… lại quay một vòng. Tay áo phấp phới… gấm vóc tung bay… vũ điệu phiêu lãng... Tuy nhiên thân thể của nàng ngày càng trong suốt, mãi đến khi tan hết chỉ còn một chút tinh quang. 

Hai hàng lệ máu chảy qua gò má Lương Thành Hề, chỉ còn lại một mình hắn tiếp tục khúc nhạc còn dang dở…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui