“Thật sao?” Trần Trăn Nhi đưa tay tóm lấy Dạ Dao Quang, gương mặt tràn ngập mong chờ.
“Tất nhiên!” Dạ Dao Quang khẽ cười.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên xinh đẹp nhoẻn miệng cười quả nhiên đẹp không cách nào tả nổi. Trần Trăn Nhi không khỏi đỏ mặt xấu hổ, hơi cúi đầu xuống, nói khẽ: “Vậy ta chờ cậu…”
“Tiểu Khu!”
Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ đi tới bắt gặp cảnh này, Tiêu Sĩ Duệ lập tức trợn mắt há mồm. Nếu như hắn không nhìn nhầm thì vừa rồi nha đầu kia đã tỏ thái độ thẹn thùng ái mộ đối với tiểu Khu, nếu hắn nhìn nhầm thì Ôn Đình Trạm bên cạnh nhất định cũng không nhìn nhầm được vì hắn đã cảm giác trên người Ôn Đình Trạm hơi có khí lạnh tỏa ra.
“Được, chờ tới lúc thích hợp ta sẽ tới tìm cậu!” Dạ Dao Quang nói xong liền quay người đi về phía Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ:
“Hai người nói chuyện xong rồi sao?”
Trần Trăn Nhi nhìn thấy Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ bèn tức giận trong lòng, hai người này đúng là sát phong cảnh, nhưng nàng lại không tiện đứng đây quá lâu nên đành xoay người đi tìm Hồ phu tử.
“Dao tỷ tỷ, đó là ai vậy?” Tiêu Sĩ Duệ nhìn theo bóng Trần Trăn Nhi, lên tiếng hỏi.
“Cháu gái bên nhà vợ của Hồ phu tử.” Dạ Dao Quang trả lời.
“Vì sao nàng lại tới tìm tỷ?” Tiêu Sĩ Duệ hỏi tiếp.
“Chuyện nữ nhi nhà người ta sao có thể nói cho đệ biết?”
Chuyện này ảnh hưởng đến tương lai sau này của Trần Trăn Nhi nên cô không thể nói lung tung được, tuy đám người Tiêu Sĩ Duệ cũng đáng tin nhưng chuyện này không thể vài câu mà nói rõ ràng được.
“Nàng ấy biết tỷ là nữ nhi không?” Tiêu Sĩ Duệ kinh ngạc.
“Liên quan gì đến đệ?” Dạ Dao Quang không kiên nhẫn, lập tức đi tới viện của đám người tiểu Lục ăn cơm.
Ôn Đình Trạm từ đầu đến cuối vẫn nhếch môi không nói gì. Khi đến viện của Lục Vĩnh Điềm thì đồ ăn đã dọn lên, Lục Vĩnh Điềm và Văn Du đang nói chuyện, còn Tần Đôn và Càn Dương thì nhìn như hai con chó xù ngồi trước bàn cơm, chỉ thiếu nước chảy nước miếng mà thôi…
“Sư phụ, nếu người còn không đến thì người sẽ không gặp được đồ nhi ngoan của người nữa rồi!” Càn Dương u oán nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang ngồi xuống, gắp một miếng sườn lớn đặt vào bát cơm của hắn: “Ăn đi, đồ nhi ngoan của ta, sư phụ không thể không có cậu được!”
Càn Dương hoàn toàn không để ý đến khẩu khí của Dạ Dao Quang, hắn nâng bát cơm lên nhìn về phía Tần Đôn: “Sư phụ đối với ta vô cùng tốt, cậu hẳn là rất ghen tị nhỉ!”
Ngay cả người thô lỗ như Lục Vĩnh Điềm đều nghe ra ý châm chọc bên trong lời nói của Dạ Dao Quang, nhưng hết lần này tới lần khác Càn Dương lại nghe không hiểu. Lục Vĩnh Điềm nhếch miệng:
“Tiểu Khu, đồ đệ cậu thu được đúng là cực phẩm!”
Lục Vĩnh Điềm càng nhìn Càn Dương càng thấy thuận mắt, Dạ Dao Quang liền lạnh lùng liếc hắn một cái, Lục Vĩnh Điềm lập tức im lặng vùi đầu ăn cơm.
Tuy đồ đệ này lúc bình thường đều như một tên ngốc, nhưng đã là người của cô thì chỉ có thể để cho cô khi dễ, người khác cũng dám khi dễ đồ đệ của cô chẳng phải chính là đánh vào mặt cô sao?
Sau khi ăn cơm xong, Dạ Dao Quang đi viết một bức thư, mượn Tiểu Quai Quai của Ôn Đình Trạm để gửi thư.
“Truyền tin đi đâu vậy?” Ôn Đình Trạm lên tiếng hỏi.
“Muội muốn hỏi mượn pháp bảo của Vô Âm một chút, tạm thời giải quyết chuyện của Quách Viện.” Dạ Dao Quang thành thật trả lời.
Nhất thời sắc mặt của Ôn Đình Trạm có chút khó coi: “Không phải đêm qua nàng đã để cho Quách Viện ở tạm trong cơ thể Trần Trăn Nhi sao?”
“Đúng vậy, nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, cũng không thể lúc nào cũng ở trong cơ thể Trần Trăn Nhi được.” Dạ Dao Quang nhíu mày nói:
“Trần Trăn Nhi đã cảm giác được muội có thể khắc chế Quách Viện nên sáng sớm nay đã đến đây tìm muội.”
“Bởi vì Trần Trăn Nhi kia đến tìm nàng nên nàng mới phải hao tâm tổn trí như này sao?” Ôn Đình Trạm hỏi tiếp.
Lúc này Dạ Dao Quang mới kịp phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm, nhìn kĩ một lúc Dạ Dao Quang mới che miệng lại, cặp mắt đào hoa cong lên: “Chàng sẽ không ghen đấy chứ?”
Sắc mặt Ôn Đình Trạm hơi đổi, có chút mất tự nhiên nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: “Ta chỉ không muốn nàng bị lợi dụng mà thôi, vừa nhìn đã biết nha đầu Trăn Nhi kia là người điêu ngoa tùy hứng, ai biết được một tấc lại muốn tiến một thước hay không?”
“Ha ha!” Dạ Dao Quang cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền cười ra tiếng, cười đến chảy cả nước mắt, về sau nhìn thấy Ôn Đình Trạm thẹn quá hóa giận mới dừng lại.
“Trạm ca, đó là một nữ tử, chàng ghen làm gì? Muội là người dễ bị lợi dụng như vậy sao? Nàng vốn là nữ nhi mà danh tiếng lại bị hủy như vậy, hiện giờ nàng sợ muội còn không kịp đó.”
“Không phải thì tốt!” Ôn Đình Trạm rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng lên rời đi.
Chờ Ôn Đình Trạm đi khuất, Dạ Dao Quang lại tiếp tục cười mãi không ngừng.
Đi đến rất xa rồi vẫn nghe được tiếng cười của Dạ Dao Quang khiến Ôn Đình Trạm có chút buồn bực.
Đúng lúc này, Lục Vĩnh Điềm xé gió lao đến: “Tiểu Khu, tiểu Khu! Cậu mau đi cứu người đi, đồ đệ cậu đang nổi cơn điên đòi giết người!”
Dạ Dao Quang lập tức ngừng cười chạy ra: “Sao vậy?”
“Nhanh, mau đi cứu người, đồ đệ cậu đang định giết cháu gái của Hồ phu tử, nói người ta là quỷ! Giữa ban ngày làm gì có quỷ…”
Còn chưa nghe hết, Dạ Dao Quang đã lập tức bay vọt ra ngoài, sao cô lại tự nhiên quên mất tên đồ đệ ngốc này cơ chứ. Người khác không nhìn thấy quỷ trong cơ thể Trần Trăn Nhi nhưng Càn Dương lại vô cùng mẫn cảm đối với ma quỷ, nghĩ thế Dạ Dao Quang lập tức tăng tốc độ. Cũng may khoảng cách không xa lắm nên Dạ Dao Quang đã nhanh chóng đuổi tới.
Hồ phu tử và vợ đang ở đó, Trần Trăn Nhi hét chói tai trốn sau lưng Hồ phu tử. Càn Dương thấy hai người vướng chân vướng tay liền vẽ ra một vòng tròn, tạo một khe hở giữa Trần Trăn Nhi và vợ chồng Hồ phu tử, sau đó nhanh chóng đánh xuống. Trần Trăn Nhi trúng một chưởng lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Càn Dương đang nhảy lên định lao về phía Trần Trăn Nhi thì Dạ Dao Quang phi thân bay tới, tốc độ của cô còn nhanh hơn Càn Dương. Cô nhanh chóng ôm Trần Trăn Nhi vào lòng, sau đó xoay người nghênh đón chưởng của Càn Dương. Hai chưởng chạm nhau, Dạ Dao Quang lập tức ôm Trần Trăn Nhi xoay vài vòng rồi hạ xuống mặt đất.
Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy một màn thiếu niên tuyệt sắc kia nhẹ nhàng phong độ cứu mỹ nhân…
Trần Trăn Nhi nép trong ngực Dạ Dao Quang, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên, nếu buổi sáng nàng chỉ có chút thẹn thùng thì giờ phút này tiếp xúc gần gũi đã khiến trái tim nàng đập nhanh hơn.
Nhẹ nhàng rơi xuống đất, Trần Trăn Nhi còn đang muốn nép trong lòng thiếu niên trước mặt thì lại bị một luồng khí đánh tới, người nàng ngưỡng mộ lại bị một thiếu niên khác có sắc mặt âm trầm kéo đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...