Cuộc thi văn kết thúc, từ nay thiên hạ đã có thêm một Kỳ Úc công tử do bệ hạ đích thân ngự bút (1) phong tặng. Từ nay về sau, ba chữ Ôn Đình Trạm này nổi danh thiên hạ.
Tối hôm đó, buổi đại yến sau cùng dĩ nhiên là do Tống sơn trưởng và Hứa Nguyên của học viện Nhạc Lộc chủ trì. Hễ là học viên tham gia cuộc thi văn đều có mặt. Mọi người chúc mừng Ôn Đình Trạm, song cũng biến thành kết giao, mở rộng quan hệ cho mai sau. Nếu có lúc cần giúp đỡ, nhớ lại những người này cũng dễ dàng nhờ vả.
Ôn Đình Trạm dẫn Dạ Dao Quang, Tiêu Sĩ Duệ, Tuyên Lân và học viên đứng nhất cuộc thi năm ngoái của học viện Nhạc Lộc ngồi cùng bàn với mấy vị sơn trưởng và Hứa Nguyên. Vừa là là học viên ưu tú nhất học viện Nhạc Lộc, vừa là chủ nhà, dĩ nhiên phải thay mặt học viện mời rượu. Hứa Nguyên và các sơn trưởng đều vô cùng nể mặt. Vì lý do thân thể nên Tuyên Lân lấy trà thay rượu cũng không thành vấn đề, nhưng Ôn Đình Trạm cũng lấy trà thay rượu nên học viên này không cạn ly.
"Kỳ Úc công tử, hôm nay là ngày vui của cậu, dù không lớn bằng lễ đăng khoa nhưng cũng không thể đến một chén rượu cũng chẳng thèm uống chứ?" Thật ra học viên này không có ác ý, cũng không ghen ghét gì, chỉ muốn ép Ôn Đình Trạm uống rượu mà thôi.
"Viên đồng sinh có chỗ không biết, vị hôn thê nhà ta đã căn dặn nhiều lần, trước khi Trạm làm quan thì không thể uống rượu, hại sức khỏe." Ánh mắt Ôn Đình Trạm như có như không đảo qua Dạ Dao Quang.
"Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nghe theo lời phụ nữ nói? Đừng đánh mất cái danh Kỳ Úc công tử của cậu, hãy mau uống một ly nào." Viên đồng sinh tiếp tục khuyên nhủ.
"Quân tử xem trọng lời nói, Trạm đã nhận lời nàng, đời này không nuốt lời." Ôn Đình Trạm vẫn lắc đầu.
Viên đồng sinh cũng không nói thêm lời không tốt nào nữa mà chỉ cười nói: "Kỳ Úc công tử sợ như thế, chẳng lẽ trong nhà có một sư tử Hà Đông?"
"Khụ khụ..." Dạ Dao Quang đang ăn suýt nữa thì nghẹn.
Ôn Đình Trạm vô cùng tự nhiên vỗ vỗ lưng của cô rồi mới nghiêm mặt nói với Viên đồng sinh: "Không sợ, không hãi, là kính, là yêu."
Không phải sợ hãi, mà là kính yêu.
Ai cũng không nghĩ rằng câu nói nghiêm trang này của Ôn Đình Trạm là lời nói đùa, cũng không cho rằng cậu mượn cớ này để từ chối rượu của Viên đồng sinh, mà từ tận đáy lòng tin cậu cực kỳ kính trọng vị hôn thê của mình khiến người ta khâm phục nhân phẩm của Ôn Đình Trạm. Bây giờ, rõ ràng cậu đã nổi danh thiên hạ, kiểu mỹ nhân nào mà không thể có, hơn nữa với tài trí và tướng mạo của cậu, chỉ sợ sau này công chúa cũng nguyện ý gả cho cậu. Nhưng cậu vẫn không quan trọng việc kia, luôn dành vị trí cao nhất trong trái tim ấm áp cho vị hôn thê của mình.
"Doãn Hòa không hổ là Kỳ Úc công tử do bệ hạ đích thân phong tặng." Hứa Nguyên cũng không nhịn được khen ngợi.
Tướng mạo, tài hoa như vậy, hắn cũng muốn gửi gắm con gái. Đáng tiếc hắn chỉ có một đứa con gái thứ xuất còn chưa đính hôn. Người như Ôn Đình Trạm, từ lúc bệ hạ đích thân phong tặng Kỳ Úc công tử cho cậu trở đi, bất kỳ ai gả con gái thứ xuất cho cậu cũng chính là đang đánh vào mặt bệ hạ. Bệ hạ còn khen cậu tài đức vẹn toàn mà lại không nỡ gửi gắm đích nữ, đây chẳng phải là chê Ôn Đình Trạm không xứng hay sao?
"Trạm lấy trà thay rượu kính các vị một ly, mong các vị trong lòng vừa ý, mọi việc không lo." Ôn Đình Trạm cười, nâng chén trà lên trước.
Chờ sau khi mọi người uống cạn, một vị đồng sinh bên dưới nói: "Kỳ Úc công tử hết lòng tuân thủ cam kết của quân tử, chúng ta cũng không thể ép buộc. Nhưng công tử lấy trà thay rượu không khỏi có vẻ hơi miễn cưỡng, chi bằng cho chúng ta xem chút bản lĩnh, bày tỏ thành ý?"
"Được được được!" Câu nói này được tất cả mọi người hưởng ứng.
Ôn Đình Trạm cũng không nhăn nhó: "Mời đồng sinh ra đề."
"Tài hoa của Kỳ Úc công tử xuất chúng, ta quả thật không nghĩ ra đề gì có thể làm khó cậu. Cầm kỳ thư họa, chỉ có đàn và vẽ là chưa từng thấy qua. Vẽ có phần khô khan, mà tối nay vừa lúc trăng sáng, hay công tử gảy một khúc để tăng nhã hứng, cũng giúp cho bọn ta vừa no bụng vừa đã tai?" Người nọ nghĩ một lúc rồi nói.
"Ý này rất hay." Hứa Nguyên cũng tán thành.
"Ta lập tức lấy đàn bệ hạ ban tặng cho công tử mượn dùng một lát." Vị học viên đứng nhất cuộc thi đàn kia lập tức đứng dậy, vội vàng gọi thư đồng của hắn tới, sau đó thấp giọng dặn dò vài câu.
Đã đến mức này tất nhiên không thể từ chối thịnh tình, Ôn Đình Trạm cũng ngầm đồng ý.
Tiêu Sĩ Duệ lại xoay chuyển ánh mắt: "Chỉ có tiếng đàn, không có người phụ họa cũng có vẻ đơn điệu. Dạ đồng sinh thân thủ nhanh nhẹn, chi bằng múa kiếm cùng với tiếng đàn của Doãn Hòa để chúng ta xem cho đã mắt."
Ánh mắt Dạ Dao Quang nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Sĩ Duệ. Ánh mắt kia như đang nói “Đệ chờ đấy!”. Tiêu Sĩ Duệ đưa tay sờ mũi, hắn không sợ. Doãn Hòa nhất định sẽ bảo vệ hắn, đây là hắn mạo hiểm vì Doãn Hòa.
Quả nhiên đôi mắt đen láy của Ôn Đình Trạm lộ ra tia sáng nhu hòa, kỳ vọng nhìn Dạ Dao Quang.
Ngay cả Hứa Nguyên cũng mở miệng nói: "Nếu Dạ đồng sinh không có gì bất tiện, vậy hãy để mấy lão già chúng ta mở mang tầm mắt."
Dạ Dao Quang đương nhiên không tiện cự tuyệt, bèn đứng lên: "Xấu hổ rồi."
Phía dưới lập tức vang lên tiếng hoan hô. Chiếc đàn bệ hạ ban thưởng rất nhanh đã được mang tới, được người đứng đầu cuộc thi đàn tự tay giao cho Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm ôm đàn đến ngồi giữa phần đất trống trước án kỷ đã được dọn sẵn. Dạ Dao Quang cũng thuận tay mượn một thanh kiếm trong tay hộ vệ bên cạnh Hứa Nguyên.
"Tình tính tang..."
Rất nhanh, tiếng đàn đã thong thả vang lên như âm thanh lướt qua ngọn núi, len qua dòng nước trong thánh thót truyền đến. Tựa như mưa phùn rơi trên cánh hoa, trong tình ý triền miên có thêm một chút mát mẻ. Tựa như ánh trăng bị gió thổi lung lay, chậm rãi chảy xuống, xuyên núi vượt đèo đến cạnh bên. Lại tựa như tiếng chuông chùa cổ, dư âm lượn lờ, xuyên qua làn sương khói lạnh lẽo trôi nhẹ về phương xa...
Tiếng đàn này vô cùng có trình tự, Dạ Dao Quang hoàn toàn chìm trong tiếng đàn của Ôn Đình Trạm. Kiếm pháp của cô không theo kết cấu, kiếm động tùy tâm, tâm động theo tiếng đàn.
Theo ngón tay nhỏ dài chuyển động trên dây đàn, tiếng đàn tiến vào giai đoạn cao trào nhất. Dạ Dao Quang bất ngờ tung người, tay giương kiếm hoa, kiếm khí vụt ra làm những cành lá của cây hoa hạnh nở rộ phía trước đung đưa. Vô số cánh hoa trắng như tuyết được gió thổi tới, quấn hai người họ vào bên trong.
Dưới bóng đêm, cậu đánh đàn, cô múa kiếm, hoa tuyết trắng bay ngập trời.
Tiếng đàn nhanh chóng chìm xuống, mũi chân cô rơi xuống đất, cầm kiếm xoay người, từng cánh hoa cuồn cuộn bay lên.
Rất nhiều năm sau, người ở đây cũng không thể quên cảnh tượng tối nay. Hai thiếu niên tuyệt đẹp, tiếng đàn và kiếm của họ như đã trải qua muôn vàn thử thách, ăn ý với nhau, hòa lại làm một, không thể tìm ra một điểm khác biệt
Tiếng đàn hơi ngừng, dư âm vẫn còn lại. Dạ Dao Quang tung người vung kiếm lên rồi đáp xuống mặt đất đầy hoa, tay cầm trường kiếm nhanh chóng múa lượn. Đợi cho dư âm hết hẳn, bước chân cô chắc chắn, mũi kiếm nhắm thẳng vào Ôn Đình Trạm đúng lúc đứng lên, trên thân kiếm có một chuỗi hoa hạnh tuyệt đẹp.
"Hoa tươi tặng mỹ nhân, Kỳ Úc công tử đừng chê." Cách trường kiếm, một đôi mắt anh đào xinh đẹp bỗng nhiên nháy mắt.
Chỉ có Ôn Đình Trạm có thể thấy được cảnh này. Mọi người cũng không nghĩ tới Dạ Dao Quang lại có thể trêu đùa Ôn Đình Trạm như vậy. Chẳng những Ôn Đình Trạm không buồn, mà còn cầm một đóa hoa trên mũi kiếm lên.
***
(1) Ngự bút: Chỉ chữ hoặc tranh tự tay vua vẽ hoặc viết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...