Quái Phi Thiên Hạ

"Yêu cũng mất rồi, tại sao còn yêu lực?" Dạ Dao Quang chê bai liếc mắt nhìn Càn Dương.

"Sư phụ, yêu biến mất rồi? Yêu chạy rồi!" Càn Dương vội muốn chết.

Dạ Dao Quang đang chuẩn bị nói cho Càn Dương biết nhưng lời ra đến miệng lại đổi thành: “Bây giờ cậu mới biết là mất rồi? Cậu đã làm gì thế? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, làm một người tu luyện mà cậu lại có thể để người ta trộm đồ của cậu trong khi cậu ngủ, không cảm thấy mất mặt sao?” 

"Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi." Vẻ mặt Càn Dương cầu xin:

"Chúng ta nhanh đi bắt yêu về đi."

"Yêu đã không thấy đâu rồi.” Dạ Dao Quang nói. 

“Không thấy? Sao lại không thấy?”

"Bị sư phụ cậu ăn rồi." Dạ Dao Quang tức giận trả lời một câu.

"Ăn rồi?" Ánh mắt Càn Dương lập tức sáng lên: 


“Sư phụ, yêu ngon không?”

Dạ Dao Quang: "..."

Thần ơi, xin người giơ cao đánh khẽ tha cho con, đưa đồ đệ ngu xuẩn này tới thì làm sao nhận đồ đệ được. 

Dạ Dao Quang lập tức lệ rơi đầy mặt quay lại, sau đó đi về hướng nhà ăn, thấy Càn Dương muốn đuổi kịp, cô bỗng dừng bước, quay người lại: “Đi, tắm rửa, cậu ngốc thế là đủ rồi, đừng lôi thôi nữa.”

"Vâng, đồ nhi đi đây." Sau đó hắn biến mất như một trận gió.

Dạ Dao Quang chờ hắn ở nhà ăn, rất nhiều học sinh nhìn thấy Dạ Dao Quang đều không nhịn được quan tâm hỏi một câu. Bây giờ hình tượng của Dạ Dao Quang trong lòng các học sinh đã to lớn đến mức vượt qua Ôn Đình Trạm và Tuyên Lân, thấy Dạ Dao Quang chuẩn bị đầy đủ vài hộp cơm lớn, bọn họ còn thân thiết hỏi có cần giúp đỡ hay không. Dạ Dao Quang mỉm cười từ chối, Càn Dương rất nhanh đã chạy như bay đến, một tay xách bốn hộp đựng thức ăn, đi theo Dạ Dao Quang quay về học xá của bọn họ. 

Dạ Dao Quang đã khỏe lại rồi, bầu trời phía trên học viện Bạch Lộc cũng rất quang đãng, mọi người đều rất vui. Đối với việc Càn Dương ăn lượng cơm của sáu người, mọi người cũng làm ngơ, không hề nhắc đến một câu.

Hôm nay là cuộc thi đoạt giải nhất thi Hương, nhưng cuộc thi vẽ do Hứa Nguyên và mấy vị sơn trưởng đã thương lượng sẽ thi đấu lại nên mọi người đều không có ý kiến gì, cũng quyết định tổ chức vào buổi sáng ngày hôm nay. Đám người Dạ Dao Quang vẫn đi cổ vũ cho Tần Đôn, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Cổ Cứu thắng. Đây là vấn đề về thực lực, về kỹ năng vẽ, Tần Đôn đúng là có thiên phú nhưng gặp phải Cổ Cứu thì đã định trước là không có phần thắng rồi, nếu không người vẽ yêu trong tranh cũng sẽ không coi trọng Cổ Cứu.


Tất cả mọi người an ủi Tần Đôn một phen, hai lần thi đấu Tần Đôn thua tâm phục khẩu phục. 

Ôn Đình Trạm phải tham gia cuộc thi đoạt giải nhất thi Hương lúc chiều nên tất cả mọi người đều nghỉ trưa sớm, sau đó tinh thần phấn chấn đến trường thi giống như mình chính là người đi thi vậy.

Đề thi rất mở, không giới hạn điều kiện chế tác hương liệu mới, thời gian là hai canh giờ. Thực ra quá trình chế hương rất phức tạp, hai canh giờ căn bản không thể làm được, ở đây yêu cầu có hương khí là được, hoàn toàn không cần thành phẩm. Để tiết kiệm thời gian thi đấu, đề thi cũng đã được công bố vào ngày hôm qua để hai học viên chuẩn bị trước hương liệu cần, bây giờ việc cần làm chính là đưa hương liệu cho các vị đại phu và các nhà chế hương có tiếng ở Trung Châu xem qua, không có vấn đề gì thì có thể sử dụng. Ôn Đình Trạm dùng Hương Ngưng Chi nhỏ bằng ngón tay, rời khỏi hang động vẫn không mất đi mùi hương, lúc này rất trong suốt. Mấy người xét duyệt cũng không biết đó là gì, nhưng có thể xác định là không có độc, bèn thông qua.

Quá trình chế hương thú vị hơn nhiều so với vẽ tranh, vì mỗi một bước đều hiện lên trước mắt mọi người, chỉ nửa canh giờ trôi qua mà đã có một mùi thơm khiến người ta chìm đắm tỏa ra, mọi người rất chắc chắn mùi hương này đến từ phía đối thủ của Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm cũng không ngừng việc, nhưng bên trong lư hương lại không có chút khí hương nào, tất cả mọi người đều buồn bực không thôi. 

Khoảng một canh giờ sau, đối thủ đã chế xong hương, mùi hương khiến người ta không nhịn được mà không ngừng hít vào, một mùi hương không thể nói ra được khiến người ta muốn chìm đắm vào trong đó.

Học chính đại nhân và mấy vị giám khảo đều liên tiếp gật đầu, đám người Dạ Dao Quang lo lắng nhìn Ôn Đình Trạm. Trong lư hương của cậu bỏ rất nhiều thứ có mùi thơm nhưng mãi vẫn không có chút khí hương nào, có lẽ khí hương quá nhạt, bị đối thủ áp chế nên ngửi không ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nửa canh giờ nữa cũng đã qua rồi, phần khí hương kia của đối thủ đều đã tan hết, lư hương của Ôn Đình Trạm vẫn không có khí hương. Lúc này mọi người đã chắc chắn Ôn Đình Trạm không làm ra được hương có khí hương, mà từ nửa canh giờ trước Ôn Đình Trạm đã ngồi không nhúc nhích trước án kỷ, nếu không phải lư hương còn có khói trắng bay lên, mọi người sẽ cảm thấy cậu không có ý định so tài. 


Khi còn khoảng một khắc nữa thì cuộc thi kết thúc, Ôn Đình Trạm cuối cùng cũng mở lư hương ra, đổ chất lỏng giã ra từ hoa đào vào, cuối cùng cũng có một chút hương hoa đào tràn ra. Ước chừng qua thời gian nửa nén nhang, cậu dùng một cái nhíp gắp Hương Ngưng Chi bỏ vào lư hương.

Khi cậu đậy nắp lư hương, khói trên lư hương bỗng biến mất. Mọi người đều sửng sốt, chợt bầu trời không biết bị máu nhuộm từ khi nào, nắng chiều đều bị huyết sắc bao phủ, vô số con chim bay tới, bay vòng trên bầu trời.

"Có linh khí!" Dạ Dao Quang ngạc nhiên. 

Trong thế gian tất cả những thứ khiến người ta kinh ngạc xuất hiện, tất sẽ khiến trời đất chuyển màu, dị tượng nổi lên, linh khí sinh ra.

Ví dụ như: Thương Hiệt tạo chữ (1), mưa rơi quỷ khóc.

Tất cả mọi người đều thấy đôi tay dài trắng nõn của Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng mở lư hương, từng luồng khói mỏng được gió thổi ra, trong nháy mắt đó tất cả mọi người đều như rơi vào chốn tiên cảnh hoa đào nở rộ, quên đi mọi ưu phiền, quên đi mọi ràng buộc. Linh hồn của họ dường như đã có được sự giải thoát lớn nhất, thoát khỏi thân thể, ngao du đất trời. 

Lập tức, hình ảnh vừa chuyển, tất cả mọi người tỉnh táo lại, mới nhìn thấy Ôn Đình Trạm đã đậy lư hương lại. Mọi người đều vội vàng hận không thể gỡ tay Ôn Đình Trạm ra để trải nghiệm một lần nữa cảm giác như mộng này.

Kết quả tranh tài không cần nói cũng biết, đến đối thủ cũng phải cúi người trước Ôn Đình Trạm: “Tại hạ chịu thua.”

Học chính đại nhân không khỏi tán thưởng, công bố phần thưởng thi Hương, sau đó hỏi: “Không biết Doãn Hòa làm thế nào để điều chế được hương thơm tuyệt thế như vậy?” 

"Tâm chi sở hướng, tình chi sở chung (2)." Ánh mắt sâu thẳm của Ôn Đình Trạm rơi vào khu nghỉ ngơi của học viện Bạch Lộc, ngoại trừ Dạ Dao Quang và Tiêu Sĩ Duệ, không ai biết được cậu đang nhìn ai.


“Trạm sinh ra trong gia đình bần hàn, bảy tuổi mất cha mẹ, là vị hôn thê không ngại vất vả cực nhọc mới có Trạm ngày hôm nay. Tình cảm trong lòng không biết gửi về đâu, duy chỉ có hương này mới có thể gửi. Hương này có tên là Đào Yêu.”

Mơn mởn cây đào, nở hoa rực rỡ. Nàng về nhà chồng, thuận hòa nhà cửa. 

Mơn mởn cây đào, quả sai lúc lỉu. Nàng về nhà chồng, thuận hòa nhà cửa.

Mơn mởn cây đào, lá che lớp lớp. Nàng về nhà chồng, cả nhà hòa hợp. (3)

Trong lòng mọi người lập tức nghĩ đến bài thơ này, mắt Dạ Dao Quang hơi cay, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình cảm động đến phát khóc. 

***

(1) Thương Hiệt tạo chữ: Một trong những truyền thuyết cổ đại của Trung Hoa, Thương Hiệt được cho là người sáng tạo ra chữ Hán.

(2) Tâm chi sở hướng, tình chi sở chung: Nơi trái tim hướng về, nơi tình cảm mãi bền lâu. 

(3) Bài thơ Đào Yêu thuộc Kinh Thi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui