Thấy vẻ mặt kết nhầm bạn xấu thương tâm của Tiêu Sĩ Duệ, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang một xướng một họa không khỏi bật cười.
“Mấy người có nhân tính hay không vậy, ép ta như vậy mà vẫn còn cười được!” Tiêu Sĩ Duệ nhìn hai người với ánh mắt khiển trách.
“Được rồi đấy, ta và Trạm ca có thế nào cũng không đùa được với cái mạng nhỏ của đệ.” Dạ Dao Quang đẩy Tiêu Sĩ Duệ ra xa, ánh mắt cô nhìn về phía Ôn Đình Trạm:
“Chàng phải cẩn thận một chút.”
Mặc dù chỉ làm nền cho Tiêu Sĩ Duệ, sau đó giả vờ trúng độc nhưng ở đây có rất nhiều người muốn lợi dụng sơ hở, hận không thể khiến Tiêu Sĩ Duệ thực sự trúng độc chết, sơ sẩy một chút thì đúng là chơi với lửa có ngày chết cháy. Nhưng Dạ Dao Quang có lòng tin tuyệt đối với Ôn Đình Trạm, cô tin nếu Ôn Đình Trạm đã làm như vậy thì nhất định có dụng ý riêng của cậu, cũng nhất định có thể sắp xếp trước tất cả những nguy hiểm.
“Vậy hay là cứ để thế thân của ta nằm đi.” Tiêu Sĩ Duệ thấy chuyện đã định, chỉ có thể mở miệng cò kè mặc cả.
"Không được." Ôn Đình Trạm kiên quyết từ chối.
"Vì sao?" Tiêu Sĩ Duệ vẻ mặt không vui.
“Đệ đần à!” Dạ Dao Quang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ:
“Lúc trước là do đệ không ở đây nhưng bây giờ đệ đang ở học viện, dù đệ có thay đổi gương mặt để đi theo chúng ta thì người bên cạnh đệ cũng không thể lúc nào cũng nhớ được đệ không phải là trưởng tôn điện hạ. Bọn họ chỉ cần lộ ra một chút bất thường thôi, không chỉ chuyện lần này bại lộ, đến cả chuyện lần trước đệ bị ám sát cũng sẽ bị lộ. Đến lúc đó đệ sẽ trở thành người tâm tư ác độc mưu hại hoàng thúc, tên tội đồ lừa dối hoàng gia gia, đệ có muốn giải thích cũng hết đường giải thích!”
“Được rồi được rồi, ta nằm là được chứ gì.” Tiêu Sĩ Duệ chớp mắt ỉu xìu.
“Nằm hẳn hoi đi!”
Nói xong, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều không để ý tới Tiêu Sĩ Duệ kêu rên mà rời đi, họ cũng chỉ đi qua thăm hỏi một chút, người bị thương nặng cần nghỉ ngơi nhiều, họ cũng ở lại đây một lát, bây giờ vừa đúng thời gian.
Học xá của bọn họ ở trong một đại viện, từ phòng Tiêu Sĩ Duệ đi ra khoảng mười mấy bước chính là phòng của bọn họ. Hành lý đều đã được chuẩn bị, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nghỉ ngơi một lát rồi đến nhà ăn của học viện Nhạc Lộc ăn trưa. Khẩu vị hai nơi khá khác nhau, khẩu vị của Trung Châu khá mặn, Ôn Đình Trạm ăn ít đi nhiều. Cậu luôn thích thanh đạm, Dạ Dao Quang lại ăn không ít, khẩu vị thế nào cô cũng có thể ăn được.
Ăn xong bữa trưa vốn định nghỉ trưa một lát, nhưng lại nghe thấy tin tức Văn Du tỉnh lại, hai người ngay lập tức đi đến. Văn Du cũng vừa dùng xong bữa trưa, hắn đang uống thuốc.
“Doãn Hòa, tiểu Khu, lần này lại để các cậu lo lắng cho ta rồi.” Văn Du đã biết mọi chuyện từ đầu đến cuối từ Tần Đôn, uống thuốc xong, hắn gọi thư đồng của mình đến, ngồi trên giường nói.
"Giữa chúng ta không cần khách sáo." Ôn Đình Trạm nói rồi hỏi:
“Đối với việc bị trúng độc, cậu nghĩ thế nào?”
Văn Du lắc đầu: "Ta đã nghĩ lại tỉ mỉ chuyện ngày đó một lần nhưng hoàn toàn không biết vì sao lại trúng độc, lúc chúng ta chơi cờ, trà và bánh đều là thư đồng của học viện đưa đến, tất cả dụng cụ đều thống nhất, không có lý gì mà chỉ có một số người trúng độc.”
Dạ Dao Quang nghe xong có chút hụt hẫng, nhưng thật ra Ôn Đình Trạm gần như đã sớm biết sẽ không lấy được bao nhiêu tin tức, bèn gật đầu nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta không quấy rầy cậu nữa.”
Từ biệt Văn Du, hai người trở lại học xá, chỉ thấy Ôn Đình Trạm cởi áo nới dây lưng, nhanh chóng nằm trên giường. Dạ Dao Quang không khỏi kinh ngạc: “Chàng còn ngủ được?”
“Sao không ngủ được?” Ôn Đình Trạm đối mắt với Dạ Dao Quang:
“Sáng sớm đã vội đi đường, quay về cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào, ta hơi buồn ngủ, bồi dưỡng tinh thần, chiều đi giải trận.”
“Chàng muốn phá thế cờ của Kỳ Lân công tử?”
“Không phải Dao Dao đã mong chờ từ lâu rồi sao? Làm phu quân sao có thể để cho nương tử đợi lâu?” Ôn Đình Trạm cười như gió xuân dịu dàng.
Dạ Dao Quang liếc cậu một cái, cũng cởi áo ngoài xoay người nằm xuống.
Chưa tới một canh giờ đã nghe được động tĩnh, Dạ Dao Quang mở mắt, Ôn Đình Trạm đã quần áo nón mũ chỉnh tề. Cô cũng vội vàng đứng lên, những lúc như vậy, không theo sát Ôn Đình Trạm cô không yên tâm.
Thời gian nghỉ trưa đã qua, bên cạnh bàn cờ trong học viện Nhạc Lộc đã có rất nhiều người, có cả những học sinh ở học viện khác. Phần lớn vẫn là học sinh trong học viện Nhạc Lộc, nhưng vì thế cờ này đã hạ gục vô số người nên đã khiến nhiều người chùn bước, vì vậy đa số mọi người chỉ đến để xem.
Ôn Đình Trạm mang theo Tiêu Sĩ Duệ đến chỗ giám khảo tham dự để lấy giấy dự thi, những học sinh vây xem vừa thấy giấy dự thi liền nhao nhao nhường đường, không ngừng xì xào bàn tán.
“Lại là người từ đâu tới vậy?”
“Cậu không thấy có viết tên sao? Là Ôn Đình Trạm của học viện Bạch Lộc!”
“Ồ… không phải là thủ khoa mười một tuổi, người đã phá vụ án giết người Ôn Đình Trạm kia đấy chứ?”
“Học viện Bạch Lộc chẳng lẽ còn có thể có hai Ôn Đình Trạm hả? Nghe nói kỳ thi năm ngoái hắn được học viện Bạch Lộc đánh giá hạng ưu, bài làm của hắn cũng được sao chép đến tận học viện của chúng ta, khiến phu tử luôn miệng khen ngợi.”
"..."
Tiếng thảo luận liên tiếp vang lên cũng không ảnh hưởng đến Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ. Tiêu Sĩ Duệ là người ngồi xuống trước, hắn đã sớm xem qua bàn cờ này vô số lần, sau đó vân vê một quân cờ đen, giả vờ trầm tư hồi lâu, cuối cùng chán nản ném lại vào trong hộp cờ.
Đối với cục diện như vậy, mọi người đều thấy nhưng không thể trách. Họ đều đưa mắt nhao nhao nhìn về phía Ôn Đình Trạm, ánh mắt vô cùng háo hức chờ mong, kích động như thể chính mình phải đại chiến một trận vậy.
“Ôn công tử, mời hạ cờ.” Phía đối diện cũng không phải Tuyên Lân mà là biểu đệ của Tuyên Lân - Tuyên Lộc, hắn thay mặt Tuyên Lân tới giám sát.
Ôn Đình Trạm ôn hòa cười, hai ngón tay dài của cậu cầm một quân cờ đen lên, dường như không cần nhìn bàn cờ, chỉ tùy ý đặt xuống.
“Đặt ở đâu, đặt ở đâu rồi…”
“Mọi người đừng đẩy.”
“Nói mau, nói mau, Ôn Doãn Hòa đặt cờ ở đâu?”
Thấy Ôn Đình Trạm hạ cờ, hơn nữa vừa ngồi xuống đã hạ cờ, gần như đây là người đầu tiên. Mọi người đều vô cùng kích động, những người ở xa nhao nhao muốn chen lên phía trước.
"Ôn Doãn Hòa “bò” một quân cờ!" Để người phía sau an phận, người đứng phía trước kêu lớn.
Bò chính là thuật ngữ trong cờ, chỉ cờ của một bên dưới sự áp bức của đối phương mà đi dọc theo vị trí thấp cũng chính là vị trí một đường hoặc hai đường.
“Thế cục cấp bách như vậy mà vẫn bò cờ, không phải đã lãng phí một quân cờ hay sao?”
“Cậu thì biết cái gì, nói không chừng người ta có thâm ý thì sao!”
"Chỉ hy vọng như thế!"
"..."
Những tiếng bàn luận này không hề ảnh hưởng đến Tuyên Lộc.
Tuyên Lộc vẫn luôn thay Tuyên Lân ứng phó với tất cả những người thách thức, vị trí nào cũng hạ không ít lần, vì vậy cũng không nghĩ ngợi gì mà hạ cờ xuống, sau đó rất lễ độ nói với Ôn Đình Trạm:
“Ôn công tử, mời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...