Quái Phi Thiên Hạ

"Vẫn nên để nó cách xa ta, ta nhịn không được lại muốn đập vỡ nó!" Dạ Dao Quang rất hiểu tính tình của mình, tính tình của cô có hơi gấp gáp, hơn nữa cô lại thích mạo hiểm.

"Nhưng ta cũng không muốn nó..." Tiêu Sĩ Duệ nghe Dạ Dao Quang nói như vậy, hắn nghĩ đến viên hàn ngọc nằm trong tay này không chừng vào một ngày nào đó sẽ có một con sâu đi ra, sau đó cắn hắn một cái.

"Không muốn thứ gì vậy?" Ôn Đình Trạm thấy Dạ Dao Quang đã đi lâu rồi mà vẫn chưa thấy cô trở về nên cậu đến phòng của Tiêu Sĩ Duệ, vừa lúc cậu nghe được câu này. 

“Doãn Hòa, ta nói cho huynh biết, bên trong ngọc này vậy mà lại có một con sâu bất tử…” Tiêu Sĩ Duệ hoàn toàn không để ý mình chỉ mặc quần áo trong, hắn xốc chăn mang giày rồi chạy tới trước mặt của Ôn Đình Trạm, kể hết chuyện vừa rồi cho cậu nghe.

"Là ngọc trùng?" Ôn Đình Trạm vẫn nhớ rõ Dạ Dao Quang đã từng nhắc đến ở Long Hổ sơn.

"Không phải." Giọng nói của Dạ Dao Quang rất khẳng định nhưng cô lại không chịu nói thêm gì nữa. 

Ôn Đình Trạm lấy viên hàn ngọc từ trên tay của Tiêu Sĩ Duệ, cậu cẩn thận quan sát một lát, cuối cùng cậu giữ trong tay: "Nếu hai người đều không muốn giữ nó, vậy thì cứ để nó ở chỗ của ta đi!"

"Tốt tốt." Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy vật này không rõ lai lịch, cũng chỉ có Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm mới có thể ứng phó, còn hắn tuyệt đối không được.


Dạ Dao Quang không gật đầu, cũng không phản bác. Vật này là tốt hay là xấu tạm thời không bàn đến, để vật này ở bên người Tiêu Sĩ Duệ quả thực là không tốt lắm, hơn nữa cô vẫn luôn ở bên cạnh Ôn Đình Trạm, nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô vẫn có thể khống chế nên hàn ngọc cất giữ ở chỗ của Ôn Đình Trạm là tốt nhất. 

"Mặc dù ba tháng này đã ấm áp nhưng đệ vẫn nên yêu quý cơ thể của mình." Ôn Đình Trạm lướt nhìn Tiêu Sĩ Duệ, cậu liền bảo Tiêu Sĩ Duệ đi mặc y phục.

"Nhanh đi mặc y phục và rửa mặt đi, ta đã để lại cơm nước cho đệ, sơn trưởng và Hồ phu tử đã mang theo những đồng sinh khác đi đến vùng phụ cận để theo dõi chuyện nhà nông, xem chừng rất nhanh bọn họ sẽ trở lại."

"Tốt, ta cũng tỉnh ngủ rồi." Tiêu Sĩ Duệ gật đầu, sau đó hắn xoay người trở về thay y phục. 

Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang trở về phòng của bọn họ.

"Ngọc này có gì đó rất kỳ quái sao?" Ôn Đình Trạm cho rằng có lẽ Dạ Dao Quang biết ẩn tình gì đó nhưng cô lại không nói ra.

"Ngọc này bị phong ấn bởi một người có tu vi rất cao, với tu vi hiện tại của muội, muội không thể tra ra được vật còn sống bên trong là gì." Dạ Dao Quang cũng không giấu giếm, nếu không phải cô là người tu luyện ngũ hành, dùng ngũ hành đi tra xét thì với tu vi hiện tại của cô sẽ không thể tiếp xúc được chút gì. 


"Ta giữ nó là ổn thỏa nhất." Ôn Đình Trạm cũng không xoắn xuýt, cậu cất hàn ngọc vào, sau đó lại hỏi:

"Nàng định đối phó với quỷ thai trong bụng của Cố phu nhân như thế nào?"

"Muội muốn đợi đến buổi tối, sau khi Cố phu nhân đã nghỉ ngơi, muội sẽ tự mình đi xem.” Dạ Dao Quang suy tính một lát mới nói: 

"Trong lòng muội vẫn còn hy vọng nguyên thần của đứa bé ở trong bụng của Cố phu nhân vẫn chưa bị nó cắn nuốt, tuy là..."

Tuy là khả năng này quá nhỏ, An cô nương rất hận Cố Nguyên Sinh.

"Vậy buổi tối chúng ta đi xem một chút đi." Chuyện này Ôn Đình Trạm cũng không dám kết luận. 

Dạ Dao Quang đưa ba lá bùa cho Cố Nguyên Sinh, sau khi Cố phu nhân đã ngủ say, cô bảo hắn dán lá bùa ở đầu giường, dùng lá bùa này để ngăn lại quỷ thai hấp thu âm khí vào ban đêm, khống chế nó trưởng thành. Buổi tối sau khi đoán chừng Cố phu nhân đã nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm mới đến gõ cửa phòng của Cố đại nhân.


"Làm phiền Dạ công tử." Trong lòng của Cố Nguyên Sinh cảm thấy nặng nề, mặc dù đây không phải là đứa con đầu tiên của hắn cùng với phu nhân, bọn họ thành thân cũng đã mười sáu năm, họ đã có ba đứa con trai và một đứa con gái. Bây giờ hắn đã ba mươi tám tuổi, phu nhân cũng đã ba mươi hai tuổi nhưng phu nhân lại có thể mang thai thật là một niềm vui ngoài ý muốn. Nhưng hắn thật không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy, trong lòng hắn đã nghĩ chỉ sợ đứa bé này dữ nhiều lành ít nhưng đến cùng hắn vẫn có chút chờ đợi.

Cho dù Cố Nguyên Sinh không nói ra nhưng Dạ Dao Quang vẫn có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Dạ Dao Quang ngồi trên giường, lòng bàn tay vận khí, khí lơ lửng trên bụng nhô cao của Cố phu nhân. Có một ít khí ngũ hành chảy vào bụng của Cố phu nhân, rất nhanh Dạ Dao Quang liền cảm nhận được quỷ thai ở trong bụng của Cố phu nhân đang rất hưng phấn hấp thu khí ngũ hành của cô. Cô không khỏi cười lạnh, đầu ngón tay vừa chuyển, nhanh chóng tạo ra một thủ quyết, một vòng khí ngũ hành phức tạp đi vào trong bụng của Cố phu nhân. Cố phu nhân đang bất tỉnh vì mê hương lúc này hơi nhúc nhích một chút, sau đó khôi phục lại bình thường. 

Đứa bé trong bụng của Cố phu nhân đã...

Dạ Dao Quang thu tay lại, cô đứng lên đón nhận ánh mắt mong chờ của Cố Nguyên Sinh, không tiếng động lắc đầu.

Ánh sáng trong đôi mắt của Cố Nguyên Sinh nhanh chóng ảm đạm, khóe mắt cũng có chút đỏ hồng. 

"Cố đại nhân, không biết phu nhân đã có thai được bao lâu rồi?" Dạ Dao Quang nhìn thấy dáng vẻ mang thai của Cố phu nhân ước chừng cũng là sáu đến bảy tháng, nhưng cụ thể thì cô cũng không chắc lắm.

"Đã bảy tháng." Giọng nói của Cố Nguyên Sinh có chút khô khốc.

"Bảy tháng thì tốt rồi." Dạ Dao Quang thở dài một hơi. 

"Cố đại nhân, ngày mai ta sẽ cho phu nhân dùng thuốc trợ sản, tối mai ta sẽ khiến cho quỷ thai sinh ra, sau đó ta sẽ diệt trừ nó."


"Thuốc trợ sản rất nguy hiểm đối với cơ thể của người mẹ, nay phu nhân của ta cũng đã qua ba mươi..." Cố Nguyên Sinh do dự nói.

"Cố đại nhân yên tâm, đúng là thuốc trợ sản sẽ khiến cơ thể của phu nhân tổn thương, nhưng sau đó ta sẽ điều trị lại cho phu nhân, ta đảm bảo sẽ không để cho phu nhân lưu lại mầm bệnh." Dạ Dao Quang vội vàng giải thích. 

"Đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, mặc dù là quỷ thai nhưng thai nhi dù sao cũng là thai nhi. Mặc dù thuốc trợ sản này rất khác so với thuốc bình thường nhưng chắc chắn có thể thúc quỷ thai ra, như vậy mới có thể hoàn toàn tách nó ra xa phu nhân, còn bên trong cơ thể của phu nhân có khả năng sẽ lưu lại khí âm quỷ, ta cũng sẽ loại bỏ nó đi."

"Được, ta hiểu, Dạ công tử chỉ cần kê đơn! Đích thân ta sẽ đi mua thuốc về." Cố Nguyên Sinh nghe nói phu nhân của mình sẽ không sao nên hắn cũng không còn lo lắng nhiều nữa. Nếu đứa con chân chính của mình đã mất, có thể thoát khỏi yêu nghiệt này sớm một chút cũng là chuyện tốt.

"Ngoại trừ thuốc trợ sản cho phu nhân ra, ta đề nghị Cố đại nhân đi tìm một viện nhỏ độc lập để ngày mai dọn ra ngoài. Quỷ thai bị ép buộc sinh ra, chắc chắn sẽ bị tổn thương nguyên khí nhưng sức mạnh của nó cũng sẽ càng mạnh, ta không muốn làm người vô tội bị thương, càng không hy vọng có người trở thành mối lo ngại trong lúc ta đối phó với nó." Dạ Dao Quang nói rồi lấy ra một trang giấy. 

“Những vật trong đây ta cũng cần Cố đại nhân đi chuẩn bị để ta có thể làm thuận lợi và bảo đảm không có sai lầm gì, ta mong rằng Cố đại nhân có thể làm ổn thỏa hết tất cả mọi chuyện trước trưa mai.”

Cố Nguyên Sinh nhận lấy tờ giấy và nhìn qua một chút, hắn phát hiện những vật này cũng không phải là vật khó tìm, vì vậy hắn rất sảng khoái gật đầu: "Dạ công tử yên tâm, ở chỗ này ta có một người bạn thân đã khuất vừa đúng lúc có một thôn trang, ta đi mượn một ngày là được. Ngày mai sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa, ta sẽ phái người đến đón Dạ công tử."

Sau khi bọn họ đã bàn bạc xong, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm trở về phòng nghỉ ngơi. Tất cả chỉ chờ đến ngày hôm sau, năng suất làm việc của Cố Nguyên Sinh khá tốt, cô và Ôn Đình Trạm vừa mới dùng cơm trưa xong thì đã có người đến đón bọn họ, nhưng đến buổi chiều Văn Du vẫn chưa dẫn An tam gia trở về. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui