Ôn Đình Trạm không nêu ra, Cố Nguyên Sinh thực sự còn không chú ý tới hai chi tiết tỉ mỉ này. Bây giờ suy nghĩ một chút, trong lúc nhất thời ngay cả hắn cũng nghĩ không thông nguyên do trong đó.
Ôn Đình Trạm uống một hớp nước mới hỏi: "Cố đại nhân chắc đã điều tra về con người của An đại phu nhân, không biết đó là người như thế nào?"
"Đây là việc làm ta nghĩ mãi mà không thể giải thích được. Con người An đại phu nhân này, đừng nói An gia, mà ngay cả toàn bộ Ngu thành đều khen ngợi. Mặc dù là bà ta mưu sát chồng, chuyện tư tình cùng em chồng bị điều tra ra, người của họ An cũng không đuổi bà ta ra khỏi gia tộc, ngược lại mai táng ở phần mộ tổ tiên họ An." Cố Nguyên Sinh cũng là từ đây mới cảm giác vụ án này thật sự là vụ án kỳ quái nhất hắn từng điều tra.
"Nhưng ta thực sự nhiều lần cân nhắc lại, toàn bộ chứng cứ tra được đều vạch ra chỉ có An đại phu nhân mới có đầy đủ thời gian gây án."
"Không phải, còn có một người, Cố đại nhân sơ hở rồi." Ôn Đình Trạm nói.
"Người nào?" Cố Nguyên Sinh suy nghĩ cẩn thận.
"An đại gia chết trong nhà của mình, lúc đầu hắn là trúng độc mà chết, loại độc kia chính là là loại độc phát tác chậm. Dựa theo thời gian suy tính, thời điểm hắn trúng độc và thời gian nghỉ ngơi của hắn chắc chắn là một. Sau đó ta lại tra được thật ra là trước khi hắn tắt thở đã bị cưỡng ép uống hết loại độc này, đồng thời loại độc này trộn cùng một loại hương liệu là đủ để có thể đẩy nhanh thời gian độc tính phát tác hơn, cũng chính là nói An đại gia chết ở gian phòng của mình. Lúc đó người của An phủ duy nhất có An đại phu nhân ở cùng với một nha hoàn mà nha hoàn lại là tâm phúc của bà ta. Những người còn lại của An phủ ai cũng đều có người khác làm chứng. Mà An đại gia trước khi chết không giãy giụa chống đối nên không thể là người xa lạ lẻn vào gây án. Chết vào ban ngày nên cũng ít có khả năng là kẻ giết thuê lại ra tay ám sát giữa ban ngày ban mặt. Hung thủ tất nhiên là người mà An phủ không hề phòng bị."
"Đúng, đại nhân lập luận không sai chút nào." Ôn Đình Trạm gật đầu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cố Nguyên Sinh, Ôn Đình Trạm nói:
"Đại nhân có điều tra lúc đó An cô nương ở nơi nào không?"
Một câu nói đó khiến cả Cố Nguyên Sinh và Dạ Dao Quang đều sợ hãi trong lòng. Cố Nguyên Sinh sao có thể nghĩ đến là một đứa bé mười tuổi dùng cách thức tàn nhẫn hạ độc giết chết cha đẻ của mình như vậy! Thế nhưng, qua một gợi ý của Ôn Đình Trạm, hắn càng nghĩ càng thấy khả năng này thật sự là quá lớn. Vì vậy môi hắn run rẩy: "Đứa bé... động cơ của đứa bé là gì?"
"Chuyện này thì cứ hỏi qua đứa bé mới biết được." Ánh mắt Ôn Đình Trạm trở nên sâu xa.
"Ta mạnh dạn đưa ra một suy đoán cho Cố đại nhân, An đại gia của họ An chắc chắn có bí mật gì đó không muốn người ta biết, mà bí mật này làm cho An đại phu nhân chịu đủ giày vò. An cô nương biết, người trong An phủ lúc đó đều biết, dẫn tới An cô nương căm hận phụ thân của mình từ nhỏ. Vì vậy trong lòng An tam gia mang áy náy liền cực kỳ nuông chiều cô cháu gái này. An cô nương không có tình thương của cha từ nhỏ cho nên tính tình trở nên khác người, vì vậy chắc chắn tâm lý cũng có những lệch lạc. Đứa bé vô cùng khát vọng tình phụ tử của An tam gia nên không biết đứa bé bị kích động bởi điều gì mà lại không thể nhẫn nhục chịu đựng An đại gia thêm được nữa, vì vậy trong chốc lát không khống chế được mối hận nhiều năm đè nén đã ra tay hạ sát chính cha đẻ của mình. Đương nhiên An đại phu nhân là người đầu tiên phát hiện, vì vậy ngày hôm sau An đại phu nhân tới nha phủ báo án, vẻ mặt bi thương của bà không phải là ngụy trang. Có thể không phải là vì người chồng, nhưng chắc chắn là vì con gái. An đại phu nhân là người xứng danh ca tụng, người phụ nữ như vậy tuyệt đối sẽ không tư thông cùng chú ba. Vậy thì đương nhiên có người bức bách bà ta, mà người đủ để có thể bức bách bà lén lút gặp chú ba là người không hề tầm thường khiến bà không thể không thỏa hiệp. Sự hoang tưởng của An cô nương đã không thể suy đoán dựa theo suy nghĩ của người bình thường, nếu không đứa bé sẽ không chết bằng cách như vậy. Càng không thể hiểu đứa bé đã học được thuật pháp thâm độc từ đâu, sau khi chết lại bám theo đại nhân, từ đó nương tựa trong bụng của phu nhân. Bởi vì An cô nương hy vọng phụ thân của mình là chú ba nên đứa bé mới tận lực bức bách mẹ ruột và chú ba gặp riêng. Để phòng ngừa mẹ lừa dối mình, đứa bé liền bí mật giám sát. Đây cũng chính là lý do khi đại nhân dẫn người phát giác chuyện gặp mặt riêng, thì đứa bé và người của nhà họ An liền chạy tới. Lúc đó đại nhân cải trang, đứa bé chỉ đang coi đại nhân là người bình thường. Lúc trước đứa bé đưa người nhà họ An đến đây thật ra là để cứu mẹ, nhưng không nghĩ đến thân phận của bà. Vì lẽ đó An đại phu nhân tự vẫn mà chết, thứ nhất là muốn bảo vệ con gái yêu, thứ hai chưa chắc đã không phải là muốn dùng cách thức kịch liệt, ra lệnh nghiêm khắc cảnh tỉnh đứa con gái bà đã bó tay hết cách dạy dỗ, thứ ba e rằng bà đã quá mệt mỏi nên nghĩ quẩn, không còn luyến tiếc đối với thế gian."
"Đứa bé... đứa bé..." Trong lòng Cố Nguyên Sinh nổi lên sóng to gió lớn, từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới tiểu cô nương mười tuổi này lại có tâm tư đáng sợ như thế.
"Đại nhân muốn hỏi, đứa bé giết chết cha đẻ chẳng những không biết hối cải, không ngờ chính mình lại hại chết mẹ đẻ?" Ôn Đình Trạm khẽ cười, nửa trào phúng nửa mỉa mai.
"Nếu đứa bé có lương tri như vậy thì cũng sẽ không làm ra chuyện đó. Sự cực đoan của đứa bé đã không thể cứu chữa, nguyên nhân đứa trẻ hận đại nhân là bởi vì nếu không có đại nhân xuất hiện, mọi chuyện nhất định sẽ phát triển theo đúng hướng khát vọng của đứa bé. Mẹ của đứa bé sẽ ở cùng chú ba, đứa bé sẽ có tình thương yêu của cha mình, tình thương yêu của mẹ mình, cả nhà ba người bọn họ sẽ có cuộc sống hạnh phúc hoàn hảo. Đó là chuyện mà toàn bộ đều do đại nhân “xen vào việc của người khác” làm hỏng mất."
Tất cả sai lầm là như vậy, nhưng lại hợp tình hợp lý, Cố Nguyên Sinh hoàn toàn không tìm được câu nói phản bác.
"Trời sáng rồi, đứng bên ngoài suốt một đêm cũng không ngại mệt sao?" Ánh mắt Ôn Đình Trạm đột nhiên quét về phía cửa.
Theo tiếng gọi, cửa bị đẩy ra, Văn Du, Tần Đôn và cả Tiêu Sĩ Duệ ngượng chín cả mặt. Tiêu Sĩ Duệ mặt dày nói: "Doãn Hòa, huynh thực sự là quá xấu xa, biết rõ chúng ta ở bên ngoài mà quyết nhẫn tâm cho chúng ta chịu một đêm gió lạnh."
"Không nên nghe trộm." Ôn Đình Trạm nhàn nhạt ném ra bốn chữ.
Dạ Dao Quang thầm cười, cô đã sớm biết mấy người này đứng ở bên ngoài nghe trộm. Lúc đầu cô định mở cửa để cho bọn họ vào, nhưng bị Ôn Đình Trạm âm thầm ngăn cản nên cũng biết Ôn Đình Trạm cố ý phạt bọn họ ở bên ngoài chịu gió lạnh. Lúc này cậu gọi bọn họ vào trong nhất định là muốn sai khiến bọn họ.
Quả nhiên, Ôn Đình Trạm lên tiếng: "Sĩ Duệ, đệ nghĩ cách để sơn trưởng và các phu tử ở lại đây thêm hai ngày nữa, ngày kia chúng ta lại xuất phát."
Đôi mắt Tiêu Sĩ Duệ liếc nhanh như chớp nói: "Được, cứ để ta."
Sau đó ánh mắt Ôn Đình Trạm đảo quanh người Văn Du và Tần Đôn: "Văn tử, cậu đi nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó theo Cố đại nhân đi Ngu thành đưa An tam thiếu về đây, ngày mai nhất định phải gấp rút trở về."
"Được, nơi đây cách Ngu thành không xa, ta nhất định sẽ gấp rút trở về." Văn Du gật nhẹ đầu rồi quay trở về phòng.
"Ta thì sao? Ta thì sao?" Tần Đôn tiến tới gần.
"Bất luận Sĩ Duệ dùng biện pháp gì, đám người sơn trưởng mà đã ở lại, tất nhiên sẽ muốn ra ngoài. Cậu hãy đại diện mấy người chúng ta theo đám người sơn trưởng, nếu như sơn trưởng hỏi đến chúng ta, cậu nghĩ biện pháp ứng phó." Ôn Đình Trạm nói.
“Kỹ năng của Dao Dao như vậy tạm thời có thể đủ để che mắt học viện bao nhiêu lâu thì hãy che mắt bấy nhiêu lâu”.
Tiêu Sĩ Duệ lại hỏi: "Vậy các huynh thì sao?"
"Chúng ta?" Ôn Đình Trạm cười nói.
"Chúng ta và Cố đại nhân cả một đêm chưa ngủ, tất nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức."
Lập tức Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn rơi nước mắt, bọn hắn chẳng lẽ đi ngủ hết sao? Thế nhưng lời nói này không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể rơi nước mắt nhìn. Sau khi Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang bàn bạc với Cố Nguyên Sinh xong, hai người đuổi bọn họ ra ngoài rồi đi ngủ bù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...