Vừa hỏi xong câu này, cả người Cố Nguyên Sinh đờ đẫn. Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đưa mắt nhìn nhau, chuyện này chắc chắn là có ẩn tình trong đó. Rất lâu sau, Cố Nguyên Sinh vẫn không thể nói gì.
Đợi một lúc, Dạ Dao Quang đành phải nói: "Cố đại nhân thứ lỗi, không phải ta cố ý dò la chuyện của Cố đại nhân, mà là thai quỷ trong bụng phu nhân đã thành hình. Ta đương nhiên có thể làm phép đánh nhau với nó để diệt trừ tai họa nhưng ta chưa chắc có thể bảo toàn tính mạng của phu nhân. Vì ta nghĩ cho phu nhân nên mới bắt tay vào tìm căn nguyên của thai quỷ."
Cố Nguyên Sinh vẫn do dự hồi lâu mới thở dài nặng nề nói: "Sáu tháng trước chính xác là ta có xử lý một vụ án không bình thường..."
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm yên lặng lắng nghe. Nửa năm trước ở Ngu thành đã xảy ra một vụ án mạng, người chết chính là An đại gia nhà khá giả, cư dân Ngu thành. Còn hung thủ lại chính là vợ của ông, An đại phu nhân. Điều làm người ta không nghĩ tới nhất là nguyên nhân An đại phu nhân giết chồng bi thảm là do tư thông với chú ba họ An trẻ tuổi nhà ông ta. An đại phu nhân là một người phụ nữ có tâm tư vô cùng kín đáo. Sau khi tự tay giết chết chồng mình, sáng sớm còn mang vẻ mặt bi thương tới nha môn cáo trạng. Lúc đó huyện lệnh đã tra ra hung thủ chính là một người khác có thù oán với An đại gia, đã muốn khép lại vụ án nhưng sau khi Huyện lệnh tri phủ tại nơi đó tra rõ toàn bộ tố tụng hình sự đều phải đem kết quả phán xử đã qua xét xử với hung thủ nộp lên Đề hình án sứ ty. Sau khi chủ quản Đề hình án sứ phê duyệt mới có thể thực thi, đồng thời ở Đề hình án sứ ty cũng lưu lại toàn bộ ngọn nguồn vụ án.
Đây là quy trình do triều đình cố ý thiết lập nhằm giảm thiểu án oan.
Vụ án này truyền tới tay của Cố Nguyên Sinh trong lúc đợi phê duyệt. Cố Nguyên Sinh từ trước tới nay đều vô cùng chú ý thận trọng đối với mỗi vụ án mạng, chỉ sợ không xứng với hoàng ân. Vì vậy hắn xét xử vụ án thẩm tra đối chiếu tỉ mỉ đệ trình lên trên, xét qua vật chứng, chứng thực lời khai. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với các loại vụ án lớn nhỏ của hắn, hắn cho rằng quả thực chuyện này chính xác có ẩn tình khác. Vì vậy hắn liền phái người tin tưởng đến Ngu thành, dựa theo căn dặn của hắn tra lại một lần, cuối cùng tra ra tư tình của An đại phu nhân và em trai chồng. Có điểm này Cố Nguyên Sinh nghĩ đến rất nhiều nhưng bất kể hắn điều tra An đại phu nhân thế nào cũng đều không tra ra bất kỳ sơ hở nào của người phụ nữ thông minh này, nhưng nghi ngờ trong lòng hắn cũng không có lúc nào tiêu tan. Mắt thấy Huyện lệnh Ngu thành đã truyền tin thúc giục hồi âm vụ án lần thứ hai, Cố Nguyên Sinh vẫn không tìm thấy bất kỳ chứng cứ mưu sát chồng của An đại phu nhân. Vì vậy hắn tự mình dẫn người đi, đến thời điểm An đại phu nhân và em trai chồng hẹn hò lần thứ hai, bắt giữ được cả người và tang vật.
Dưới tình hình chứng cứ vô cùng xác thực, chính miệng An đại phu nhân thừa nhận bà ta hạ độc giết chết phu quân, đồng thời tự vẫn tại chỗ máu thấm ba xích (1). Vốn dĩ chuyện này nên kết thúc như thế là được nhưng An đại phu nhân chết chưa được bảy ngày, Cố Nguyên Sinh lại bị ám sát, kẻ ám sát hắn chính là một đứa trẻ mười tuổi giả làm người ăn xin, đứa bé này bị thủ hạ của Cố Nguyên Sinh bắt được tại chỗ. Khi biết đây là con của An đại phu nhân cùng với chồng bà ta, Cố Nguyên Sinh tuy trong lòng không hổ thẹn nhưng hắn vẫn thương đứa bé này, cha mẹ lần lượt chết đi, bởi vì hắn không tìm được chứng cứ mà dùng biện pháp tàn nhẫn nhất vạch trần căn nguyên chân tướng. Đứa bé này là con gái trưởng đột nhiên bị mẹ ruột làm vấy bẩn cả người nên hắn dự định nhờ người ta đưa đứa bé trở về.
Nào ngờ đứa bé này lại nói với hắn, bản án của mẫu thân còn có ẩn tình, nhưng cô bé chỉ muốn báo cho Cố Nguyên Sinh một người. Cố Nguyên Sinh là một người đàn ông to lớn, mặc dù không tập võ cũng có thân thể khỏe mạnh, đương nhiên không sợ một đứa nhóc mười tuổi. Tuy hắn cũng nghĩ đứa bé này đang dự tính lừa dối hắn nhưng là một Đề hình án sứ nghiêm cẩn, hắn tuyệt đối không buông tha bất kỳ một điểm đáng ngờ nào có thể xảy ra.
Đối phương dù sao cũng là một cô bé mười tuổi nên hắn mở cửa phòng ra, cho lui toàn bộ tùy tùng thị vệ ra ngoài. Đồng thời để đề phòng ngoài ý muốn, nha hoàn cũng lục soát toàn thân tiểu cô nương. Thật không ngờ tiểu cô nương này không biết sao lại mạnh mẽ như vậy, khi tới gần hắn cô bé ngã xuống trong nháy mắt, nhìn qua thất khiếu đều chảy máu. Cố Nguyên Sinh theo bản năng giơ tay đỡ được cô bé.
Nửa năm qua, hắn không thể quên tiểu cô nương kia chết trong vòng tay của hắn, hai mắt chảy máu trợn trừng nhìn hắn chằm chằm, bên trong mắt có oán hận vô tận...
"Cố đại nhân, người có thể xác định chắc chắn An đại phu nhân này thực sự là hung thủ không?" Sau khi nghe xong, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang quan tâm nhất điều này.
"Lúc An đại phu nhân bị ta dẫn người phát giác vỡ lỡ tư tình, thật sự chính miệng thừa nhận là bà ta giết chết phu quân." Cố Nguyên Sinh gật đầu.
"Sau đó ta đã từng hoài nghi có phải là An tam gia đã hạ thủ hay không nhưng tra ra thì thấy An tam gia không có cơ hội hạ thủ, ngoại trừ An đại phu nhân tuyệt đối không thể là những người khác."
"Cố đại nhân, nếu người không để bụng, có thể kể cặn kẽ tình tiết vụ án cho ta nghe một chút hay không?" Dạ Dao Quang nhận được ánh mắt của Ôn Đình Trạm, cô lập tức đề nghị.
"Cũng không phải ta không tín nhiệm Cố đại nhân. Cố đại nhân điều tra vô số vụ án lớn nhỏ, chắc hẳn biết trăm thứ cẩn mật cuối cùng cũng có một chuyện sơ suất. Cuối cùng chuyện này liên quan đến Cố đại nhân bên này và cả thai quỷ trong bụng phu nhân bên kia, ta mới có thể biết làm như thế nào."
Cố Nguyên Sinh nhìn Dạ Dao Quang một chút rồi lại nhìn Ôn Đình Trạm, không khỏi rộng rãi nói: "Kỳ thực vốn dĩ trong lòng ta cũng tin tưởng sâu sắc rằng bản thân không hề xử sai. Thời điểm An cô nương chết ở trong vòng tay ta, ta quả thực có do dự điều tra lại một lần, vẫn cảm giác mình không sai như cũ. Ta đã nghe qua Ôn Doãn Hòa quận Dự Chương từ lời Đề hình án sứ Dương Châu. Hôm nay đã có cơ hội gặp mặt, vậy ta nhân tiện giảng giải vụ án qua một lần, cũng để cho Ôn Doãn Hòa nhìn rõ chân tơ kẽ tóc mọi việc xem xem có phải ta có sơ sót tạo thành án oan hay không."
Vì vậy Dạ Dao Quang đi chuẩn bị ngay một ít bánh ngọt và nước. Suốt cả một đêm Cố Nguyên Sinh kể lại toàn bộ vụ án không sót chút nào cho hai người bọn họ nghe, sau khi kể xong trời cũng sắp sáng.
"Ôn công tử, cậu có thể cảm thấy chỗ sơ sót của ta không?" Cố Nguyên Sinh hỏi.
Ôn Đình Trạm yên lặng một hồi, mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu cho dù một đêm không ngủ vẫn đen nhánh như cũ, linh hoạt ẩn chứa ánh sáng rực rỡ như ngọc trai: "Có."
Cố Nguyên Sinh sửng sốt, lập tức chắp tay: "Xin chỉ giáo."
"Không dám chỉ giáo." Ôn Đình Trạm khiêm tốn nói.
"Chỉ có hai điểm đáng ngờ. Tâm tư An đại phu nhân đã kín đáo như vậy, bà ta tại sao lại tự sát ngay tại chỗ, Cố đại nhân nói An cô nương cũng ở nơi đó. An phu nhân không phải một người phụ nữ dễ kích động, bà đương nhiên là xấu hổ nhưng bà không thể chết theo cách bi thảm như vậy trước mặt con gái mình, chuyện này khiến trọn đời con gái của bà từ nay về sau đều không thể gạt đi ám ảnh tận mắt nhìn thấy. Bà hoàn toàn có thể sợ tội tự sát trong ngục, đây là điểm đáng ngờ thứ nhất. Cố đại nhân muốn lấy được cả người lẫn tang vật, sẽ không hề thông báo cho người nhà họ An. Lẽ nào Cố đại nhân tự mình bắt người, người nhà họ An còn có thể hoài nghi Cố đại nhân vu oan giá họa. Vậy vì sao Cố đại nhân chân trước vừa tới, người nhà họ An cũng lập tức chạy lại? Đây là điểm đáng ngờ thứ hai."
***
(1) Xích: Đơn vị đo lường của Trung Quốc cổ, ba xích = 1 mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...