Cơm nước xong xuôi, tâm tình mỗi người đều không tốt, Dạ Dao Quang có chút dở khóc dở cười: “Cũng không phải là sinh ly tử biệt, đại nam nhân như mấy người sao lại đến mức này chứ. Đừng buồn nữa, nửa tháng sau chúng ta sẽ gặp lại mà, ta có một lễ vật chia tay cho mọi người.”
“Cái gì vậy?” Vừa nghe đến có lễ vật, ánh mắt Lục Vĩnh Điềm sáng rực lên.
Dạ Dao Quang lấy ra bốn lá bùa đã chuẩn bị từ trước, dùng một sợi chỉ đỏ xâu lại: “Các người mang lá bùa này trên người, đừng làm mất, khi tắm cũng đừng để bị dính nước, lúc bình thường có thể giúp các ngươi gặp may mắn tránh được nguy hiểm nhưng lúc quan trọng nhất có thể giữ được tính mạng.”
Đây chính là lá bùa hộ mệnh đầu tiên cô vẽ sau khi tăng cấp Kim Đan, không hổ danh là bùa hộ mệnh khiến cô mất khá nhiều tinh lực, bán cho bọn họ một lá một vạn, bọn họ cũng không thua thiệt. Thực sự thể chất của Tiêu Sĩ Duệ không tốt, Dạ Dao Quang cảm thấy không yên tâm nên muốn tặng cho hắn, cũng không thể bên trọng bên khinh được.
“Ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt.” Tần Đôn là người đầu tiên có phản ứng, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ bị quỷ bắt đi, đêm hôm đó nếu không gặp được Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, hắn cũng không biết được liệu mình có bị dọa chết hay không.
Ba người còn lại cũng vội vàng nhận lấy, đeo lên cổ ngay trước mặt Dạ Dao Quang.
Đám người Tiêu Sĩ Duệ đều có thân phận không tầm thường, bọn họ cũng đang chờ người nhà phái người đến hộ tống nên khi Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đưa họ đến cửa thành, sau khi nhìn bọn họ đánh ngựa rời đi mới rối rít từ biệt theo gia đinh nhà mình.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đã sớm chuẩn bị xong đồ tết từ cuối tháng nên sau khi về đến nhà, chỉ bận rộn hai ba ngày đã làm xong công việc tết. Những người quen ở phương xa cũng đã sớm phái người đi đưa lễ mừng, lúc này đã là hai mươi tháng chạp, chỉ còn mười ngày nữa là sẽ qua năm mới.
Trong nhà cũng thay đổi rất nhiều, lớn nhất đương nhiên là một nhà ba người Cổ Ma Nhĩ. Lúc trước Ôn Đình Trạm đến học viện sau đó không lâu đã mời một vị tú tài đến nhà dạy bọn họ, Cổ Ma Nhĩ đã có thể trao đổi cùng người nhà mà không gặp khó khăn, A Ni Á cũng có thể nói được bốn năm chữ ngắn ngủi, thính giác cơ bản đã không có vấn đề. Con của bọn họ cũng được hai tuổi, bây giờ đã có thể chập chững bước đi. Sau khi gương mặt được chữa khỏi, A Ni Á lại trở thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, tiểu tử kia cũng đặc biệt đáng yêu, Dạ Dao Quang rất thích trêu đùa hắn.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, Dạ Dao Quang cũng giống như mọi năm, tiếp đón hai người chủ tớ Mạch Khâm cùng mục đồng đã gần một năm không thấy. Dạ Dao Quang vẫn luôn rất nhớ Mạch Khâm nên tiếp đón vô cùng vui vẻ.
“Mạch đại ca, năm ngoái huynh tặng ta lễ vật đầu năm, năm nay ta cũng tặng lại huynh.” Dạ Dao Quang lấy Thạch Linh Đảm ra, cô đem phần còn dư lại phân ra một nửa, dùng một chiếc hộp ngọc để đựng.
Mạch Khâm cảm thấy rất tò mò, lại có chút chờ mong, lúc vừa mở hộp ra nhìn, thân thể không khỏi cứng đờ.
Thấy vậy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều có chút khó hiểu, mục đồng ở một bên bỗng dưng lệ nóng quanh mắt hoan hô: “Dạ cô nương, cô đúng là phúc tinh của thiếu gia nhà chúng ta, thiếu gia đang rất cần thứ này.”
Thạch Linh Đảm là một vật vô cùng trân quý, nó là loại đá đã trải qua hàng trăm triệu năm ngưng tụ thành sinh mạng, mặc dù Thạch Đầu Quái rất dễ đối phó nhưng loại đá này rất ít.
“Thật không?” Dạ Dao Quang nghe xong cũng vô cùng cao hứng, cô luôn nhận quà tặng của Mạch Khâm, trong lòng cũng có chút áy náy, rốt cuộc cũng có thể giúp được Mạch Khâm một lần.
“Mạch đại ca, huynh dùng nó để luyện đan sao? Luyện loại gì vậy?”
Thạch Linh Đảm mặc dù rất hiếm nhưng Mạch Khâm đã là Nguyên Anh hậu kỳ, tu vi của nó cũng không giúp được nhiều cho hắn. Mạch Khâm không cần bảo bối này, cũng chỉ có thể dùng để luyện đan.
“Luyện một loại đan có tác dụng giải độc.” Mạch Khâm nói như gió thoảng mây trôi.
Dạ Dao Quang cũng không hỏi nữa, ba người liền đi xem pháo hoa, cô và Ôn Đình Trạm đã đưa quà mừng năm mới, bây giờ chỉ vui mừng đón năm mới này.
Mạch Khâm cũng không ở lại lâu, bởi vì sau tết Nguyên Tiêu Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều trở lại học viện nên vào ngày mùng sáu Mạch Khâm liền rời đi, lúc gần đi hắn hỏi: “Dao Quang năm nay mười lăm phải không?”
“Đúng vậy.” Dạ Dao Quang gật đầu, chợt nghĩ tới:
“Mạch đại ca định đến tham dự lễ cập kê của ta?”
“Ừ, là ngày nào vậy?”
“Là ngày mùng bốn tháng năm.” Dạ Dao Quang đáp.
“Được, ta đã nhớ kĩ rồi.”
Người nào đó nhẹ nhàng để lại một câu nói, khóe môi khẽ nhếch rồi xoay người rời đi.
Mái tóc trắng xõa tung trên áo khoác màu xanh nhạt, theo từng bước đi của hắn tung bay trong gió làm dao động từng luồng ánh sáng thanh khiết trắng như tuyết.
Mười lăm tết Nguyên Tiêu chính là thời điểm Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đến Mạnh phủ làm khách, đêm đó đã ngủ lại ở Mạnh phủ. Hôm sau hai người trực tiếp từ Mạnh phủ về học viện, khi đến nơi đã là ngày hai mươi tháng giêng.
Hai người vốn nghĩ rằng mình đã đến sớm nhất, dù sao mùng một tháng hai mới chính thức khai giảng nhưng không ngờ trừ Tần Đôn ra, những người khác đều đã tới.
“Nếu hai người còn chưa đến, chúng ta đang định đến nhà tìm.” Hai người vừa vào cửa, Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh Điềm liền trêu đùa.
“Không phải bọn ta đã đến rồi sao?” Dạ Dao Quang liếc hai người.
“Nếu các người thực sự muốn đến thăm liệu có đến học viện trước không?”
“Đó là do bọn ta sợ hai người bận rộn không có ở nhà, bọn ta mong chờ đã mấy ngày rồi.” Lục Vĩnh Điềm nói.
Đây tuyệt đối không phải là viện cớ, vốn dĩ hắn định trực tiếp đến chỗ Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nhưng lại bị thư của Tiêu Sĩ Duệ gửi tới cản trở. Tiêu Sĩ Duệ mất cha nên đã hiểu chuyện hơn trước, cha mẹ Ôn Đình Trạm đều đã mất, rất nhiều người thân thiết cần hắn đích thân tới thăm, ăn tết chính là thời điểm bận rộn nhất.
“Được rồi, nhìn hai người thân thiết đến mức độ như vậy, mời hai người đến lầu Nguyên Vị.” Dạ Dao Quang cười nói.
“Mau gọi Văn tử đến, ta và Trạm ca có mang đồ tới, ăn cơm xong sẽ ở lại đường Quan Vân, hai người…”
“Bọn ta đi cùng.” Không đợi Dạ Dao Quang hỏi xong, hai người đã đồng loạt lên tiếng.
“Vậy thì đi thôi.” Dạ Dao Quang đi trước rời khỏi học viện.
Khi trời tối Văn Du mới đến Dạ phủ, hơn nữa còn mang theo một người, sắc mặt người này có chút trắng bệch nhưng vẫn là người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, nàng ước chừng đã ba mươi tuổi, chính là cô của Văn Du.
“Tiểu Khu, cậu xem giúp ta một chút, có thể chữa khỏi bệnh cho cô của ta không?” Văn Du cũng không cảm thấy ngại, thực ra bọn họ đã mời vô số danh y nhưng bọn họ đều nói cô của hắn đã bị tổn thương ở chỗ trọng yếu, tuyệt đối không thể nào mang thai. Nhưng nghĩ đến năng lực quỷ thần khó lường của Dạ Dao Quang, hắn muốn thử một lần.
Dạ Dao Quang nhìn qua gương mặt cô của Văn Du, gương mặt này tuyệt đối không phải là thánh mẫu nhưng cũng không làm việc ác, quan trọng nhất là trên người sạch sẽ, chưa từng dính mạng người.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng.” Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút mới nói, xuất phát từ lòng thương tiếc phụ nữ với nhau, cũng như tình nghĩa với Văn Du.
Mặc dù cô không phải là thầy thuốc nhưng khí ngũ hành của cô có thể phục hồi tổn thương trong cơ thể, cô của Văn Du vừa vặn bị thương bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...