Dạ Dao Quang nghe xong nghi hoặc của Ôn Đình Trạm cũng cảm thấy có chỗ không bình thường, trừ phi Diệp Phụ Duyên là một tên sát nhân điên cuồng biến thái nếu không hắn sẽ không làm vậy. Hơn nữa mất công thắp đèn không nói, lỡ như để Đồng Viên hay Lục Vĩnh Điềm bọn họ giật mình tỉnh dậy trước, đây không phải là thất bại trong gang tấc hay sao? Diệp Phụ Duyên tuyệt đối không phải người không có não như vậy, đã như vậy thì ngọn đèn quá kỳ lạ, rất có khả năng là hung thủ cần Lục Vĩnh Điềm bọn họ làm nhân chứng mà cố ý thắp lên.
“Nhưng cái này cũng không hợp lẽ thường, nếu như đèn này được thắp sáng từ trước, vậy tại sao Đồng Viên lại không tỉnh? Có thể hắn cảnh giác kém nhưng Lục Vĩnh Điềm và Văn Du đều là người học võ, nếu như có người nhanh hơn Diệp Phụ Duyên một bước đột nhập vào sân của bọn họ, hai người họ không thể không phát giác, trừ phi hung thủ này sớm đã ở trong phòng Đồng Viên.” Dạ Dao Quang cau mày nói.
“Vậy thì tên hung thủ này không thể là học viên của học viện bởi vì học viên phải kiểm tra phòng. Nhưng điều này cũng lại không hợp lý, phút cuối cùng Đồng Viên đã có thể kêu cứu rồi. Như vậy có thể chứng minh trước khi hắn chết đã mở mắt, cũng nhìn thấy Diệp Phụ Duyên, bằng không hắn sẽ không nói là Diệp Phụ Duyên giết hắn. Nếu như không phải học viên của học viện, ai có thể hiểu rõ Diệp Phụ Duyên như vậy, lại còn giả mạo hắn? Khiến cho Đồng Viên không nhận ra được nên đến chết cũng cho rằng là Diệp Phụ Duyên giết hắn.”
“Đây cũng là chỗ ta nghĩ cũng không hiểu.” Ôn Đình Trạm nhíu mày, bỗng đứng dậy:
“Ta ra ngoài xem sao.”
“Một lát nữa phải kiểm tra phòng rồi.”
“Ta không ở học xá cũng không sao, sơn trưởng cho ta đặc lệnh rồi.” Ôn Đình Trạm nói xong đã chạy ra khỏi phòng.
Dạ Dao Quang biết ngày mai vụ án sẽ thẩm vấn ở nha phủ. Nếu như đêm nay vẫn không tìm ra chứng cứ chứng minh Diệp Phụ Duyên trong sạch, Diệp Phụ Duyên buộc phải giết người đền mạng, mà mẹ hắn còn có em trai và em gái sẽ phải chịu đựng lửa giận của Đồng gia.
“Dạ cô nương, cô mau đến xem điện hạ...” Lúc này Tần Đôn lo lắng chạy tới.
Dạ Dao Quang theo Tần Đôn vào phòng liền thấy Tiêu Sĩ Duệ sắc mặt trắng bệch nằm cứng đờ trên giường, toàn thân căng thẳng cứng ngắc rất giống một cương thi. Cô không nghĩ Tiêu Sĩ Duệ bị dọa đến thảm như vậy, không khỏi tiến lên trước, hai ngón tay vận đủ khí ngũ hành điểm tại ấn đường của hắn.
Tiêu Sĩ Duệ chỉ trừng hai mắt rồi sau đó nhắm mắt lại. Sau khi hít thở một lúc thì lại mở mắt ra, sau đó mờ mịt lúng túng nhìn Dạ Dao Quang và Tần Đôn: “Sao ta lại ở đây, không phải ta...”
Muốn nói gì đó nhưng Tiêu Sĩ Duệ bỗng nhiên quên mất, Dạ Dao Quang hảo tâm nhắc nhở: “Không phải đệ muốn nhìn thấy quỷ sao, thế nào hả, quỷ nhìn đẹp chứ?”
Tiêu Sĩ Duệ bỗng nhiên nghĩ ra, quỷ có đẹp không? Hắn cẩn thận nghĩ lại, không nhớ rõ bộ dạng của quỷ như thế nào nhưng vừa mới nghĩ đến liền có một trận tim đập nhanh.
“Khó coi.” Tiêu Sĩ Duệ lắc đầu như trống bỏi.
“Sau này có muốn nhìn thấy nữa không?” Dạ Dao Quang cười tít híp mắt hỏi tiếp.
“Không muốn.” Tiêu Sĩ Duệ trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Doãn Hòa đâu?” Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên hỏi.
“Huynh ấy đi tìm chứng cứ.” Dạ Dao Quang nói.
“Không phải Đồng Viên đã nói người giết hắn là Diệp Phụ Duyên hay sao?” Tiêu Sĩ Duệ chỉ không nhớ rõ bộ dạng của quỷ cũng không nhớ hắn đã giẫm lên đầu quỷ, những cái khác đều nhớ rất rõ.
“Lời quỷ nói là lời của quỷ, có thể tin được sao?” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ.
“Không thể tin thì bảo tỷ tốn sức gọi quỷ ra làm gì?” Tiêu Sĩ Duệ ra vẻ “tỷ cho rằng ta là tên ngốc sao?”
“Trạm ca đưa ra mấy điểm nghi vấn...” Nhìn thấy Tiêu Sĩ Duệ đã hoàn toàn tỉnh táo, Dạ Dao Quang cũng nói lại nguyên lời của Ôn Đình Trạm cho Tiêu Sĩ Duệ.
“Doãn Hòa nói có lý.” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn gật đầu.
“Tên hung thủ này quá giảo hoạt, cũng rất thông minh.” Tần Đôn nói:
“Sợ rằng hắn đã sớm có ý định giết Đồng Viên, chỉ có điều luôn phải tìm cơ hội mới sắp xếp tỉ mỉ cẩn thận như vậy. Đồng Viên làm quỷ cũng không phòng bị hắn, nhất định là học viên của học viện mới có đủ khả năng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện như vậy.”
“Ngược lại ta biết Đồng Viên rất hào phóng, người có mối quan hệ tốt với hắn không ít, kết thù oán cũng không bao nhiêu. Nhưng mấy ngày trước Đồng Viên và Diệp Phụ Duyên xảy ra tranh chấp, trái lại có một người luôn đứng bên cạnh.” Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
“Là ai?”
“Là một học viên học võ, tên là Tề Thành, hắn công phu cao cường hơn cả tiểu Lục. Có một lần cùng hắn giao thủ, khó khăn lắm ta mới hòa được. Nếu như nửa đêm hắn lẻn vào, tiểu Lục chưa chắc có thể phát hiện ra.” Tiêu Sĩ Duệ nói xong liền giương giọng ra bên ngoài:
“Thiết Ưng!”
Phút chốc một bóng dáng đen tuyền từ bên ngoài phi vào, quỳ trước mặt Tiêu Sĩ Duệ: “Điện hạ.”
“Bổn điện hạ muốn biết toàn bộ quá khứ của Tề Thành, cho ngươi một canh giờ.” Tiêu Sĩ Duệ hoàn toàn không hiền lành và vui cười như thường ngày ở cùng bọn họ, ánh mắt nghiêm túc, trên người tỏa ra khi tức bề trên bẩm sinh.
“Vâng!” Lời còn chưa dứt, bóng dáng đã biến mất.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang không khỏi tấm tắc nói: “Ám vệ của đệ cũng không kém gì ám vệ của Bát hoàng thúc.”
“Bọn họ đều là người phụ vương huấn luyện, Bát hoàng thúc tuyệt đối không phải đối thủ của phụ vương ta.”
Dạ Dao Quang thấy vậy không khỏi ghét bỏ bĩu môi: “Sao đệ không di truyền một chút bản lĩnh nào của phụ vương vậy?”
“Ta... ta...” Ta cả hồi lâu cũng không nói ra một từ nên Tiêu Sĩ Duệ không khỏi nổi nóng:
“Không phải tuổi ta còn nhỏ sao, đợi ta...”
“Được rồi được rồi, Trạm ca nhà ta chỉ có mười một tuổi thôi, đệ lớn hơn chàng ấy ba tuổi, sao đệ không thông minh nhanh trí bằng một nửa Trạm ca nhà ta chứ?” Dạ Dao Quang không đợi Tiêu Sĩ Duệ nói xong liền cực kỳ hung ác đả kích hắn.
Tiêu Sĩ Duệ lập tức không phớt lờ nữa: “Thế gian này mấy trăm năm có bao nhiêu thiên tài, ví dụ như Hạng Thác, ví dụ như Cam La, ví dụ như Tào Xung...”
“Dừng lại, sao có thể so sánh như thế.” Dạ Dao Quang lập tức nổi giận:
“Những người này ai sống làm quan? Đệ lấy bọn họ so với Trạm ca nhà ta, đệ muốn nguyền rủa Trạm ca nhà ta sao!”
“E hèm, ta chỉ nói Doãn Hòa tài trí so với họ thôi. Doãn Hòa có vị hôn thê bản lĩnh như tỷ, không muốn sống lâu trăm tuổi cũng khó.” Tiêu Sĩ Duệ vội vàng sửa lại, sau đó nói:
“Mặc dù ta không đủ để đem ra so sánh được, tỷ nhìn Tần Đôn cũng sắp làm quan rồi, không phải ta thông minh hơn cậu ấy sao?”
Tần Đôn một bên lập tức rơi lệ, điện hạ của chúng ta có thể so được sao?
Không so sánh sẽ không tổn thương, cậu tội gì phải tổn thương ta.
Nhìn thấy bộ dạng Tần Đôn khóc không ra nước mắt, lòng Dạ Dao Quang có chút lo lắng tạm thời cũng thả lỏng, tâm tình có khá hơn đôi chút. Ôn Đình Trạm vẫn chưa quay về, Dạ Dao Quang vẫn luôn ở trong sân đợi cậu. Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn cũng không buồn ngủ, vốn là ba người bọn họ cùng đợi nhưng Lục Vĩnh Điềm và Văn Du tạm thời vẫn chưa quay về học xá, sau đó cũng tới. Năm người đợi đến khi trời sáng, Ôn Đình Trạm cũng chưa về.
Dạ Dao Quang lấy ra ba đồng tiền, chuẩn bị xem một quẻ để coi hung thủ là ai, đột nhiên Lục Vĩnh Điềm đi mua bữa sáng chạy về:
“Nhanh, chúng ta mau đến nha phủ, Doãn Hòa đến nha phủ kêu oan cho Diệp Phụ Duyên rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...