Dạ Dao Quang mang đủ nguyên liệu, ngay cả mật ong cũng mang theo một lọ khiến thịt thỏ nướng mật ngoài cháy trong mềm. Có sáu người, hai người một con. Tiêu Sĩ Duệ quyết định rất sáng suốt khi cùng Vệ Truất chia nhau ăn một con, để Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn chia nhau một con. Kết quả đợi đến khi Lục Vĩnh Điềm tỉnh lại và tắm rửa thay quần áo xong cũng chỉ còn lại một đống xương thỏ.
Tần Đôn lập tức lấy một bát canh cá đầy, phía trên còn có một đầu cá đưa cho Lục Vĩnh Điềm: “Mau, bữa tối để lại cho cậu đó, vẫn còn nóng.”
Cả ngày lăn qua lăn lại Lục Vĩnh Điềm cũng đã đói bụng, bèn nhận lấy bát canh bắt đầu ngồi ăn. Hắn cũng không hỏi thỏ đâu hết rồi, đợi đến khi hắn ăn xong mới chắp tay nói với Ôn Đình Trạm:
“Ôn công tử có ơn cứu mạng, tiểu Lục ta sẽ nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ báo đáp Ôn công tử. Trước đây là do ta có mắt như mù, sau này ai dám ở trước mặt Ôn công tử có nửa câu không phải, tiểu Lục ta nhất định sẽ liều mạng với hắn.”
Lục Vĩnh Điềm tuy là trưởng đích tôn của Lục đốc ty nhưng trên cha hắn còn có hai anh con thứ. Hai người anh này lại sinh ra năm bé trai cho nên hắn theo vai lứa đứng thứ sáu. Thêm việc hắn họ Lục, các trưởng bối đều thích gọi hắn là tiểu Lục bởi vì không làm quan nên cũng không có tự (1).
“Ừm.” Ôn Đình Trạm thản nhiên lên tiếng, tỏ ý rằng cậu đã biết.
Nếu đổi lại là thường ngày, Lục Vĩnh Điềm sớm cảm thấy Ôn Đình Trạm đang coi khinh hắn nhưng hiện tại không giống vậy, không phải vì ơn cứu mạng mà vì Lục Vĩnh Điềm đã tận mắt thấy thân thủ của Ôn Đình Trạm. Hắn bị Ôn Đình Trạm khuất phục, Lục Vĩnh Điềm là người trời sinh nhà võ, hắn khâm phục người bản lĩnh hơn hắn, không có bản lĩnh thì dù là Tiêu Sĩ Duệ cũng không thể khiến hắn thật sự cúi đầu.
“Tiểu Khu, đồng tiền đệ đưa hắn bị rơi xuống bùn rồi.” Ôn Đình Trạm quay sang nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang lấy từ trong ngực một cái đưa cho Lục Vĩnh Điềm: “Tốt nhất cậu hãy đeo trên cổ, đây là cái cuối cùng rồi.”
Vốn chỉ chuẩn bị cho hắn và Văn Du, Văn Du lại không đi cùng bọn họ nên dư một cái. Thực ra Ôn Đình Trạm hiếm khi mở miệng nói với Dạ Dao Quang muốn cái gì, đủ để thấy Ôn Đình Trạm đã để Lục Vĩnh Điềm trong mắt rồi.
“Được, được.” Mặc dù Lục Vĩnh Điềm không biết đồng tiền này có linh như lời Dạ Dao Quang nói hay không nhưng đã trải nghiệm một lần nguy hiểm đáng sợ, hắn cũng không dám coi thường liền đeo trên cổ.
Thấy vậy, vốn dĩ Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ để trong người cũng lặng lẽ đeo lên cổ.
Sau đó mấy người bắt đầu nói chuyện, Lục Vĩnh Điềm là một người học võ, Tiêu Sĩ Duệ văn võ song toàn còn Tần Đôn lại thiên về văn. Ôn Đình Trạm rất ít nói nhưng mỗi lần cậu lên tiếng đều có thể khiến Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn sắp trở nên tẻ nhạt cũng có thể nói vào chủ đề.
Trời không còn sớm nữa, Dạ Dao Quang mới dặn dò Vệ Truất lấy ra túi ngủ cô đã chuẩn bị. Lúc này lại xuất hiện vấn đề, Dạ Dao Quang không chuẩn bị thừa cái nào, đúng năm cái nhưng bọn họ cũng không thể bỏ mặc Lục Vĩnh Điềm một mình được? Hơn nữa hiện tại là cuối thu sương dày, thực sự ngủ như vậy nhất định sẽ nhiễm phong hàn.
Dạ Dao Quang ngược lại không cần lắm nhưng trước mặt nhiều người như vậy cô không muốn thể hiện quá mức đặc biệt. Lục Vĩnh Điềm nhìn thấy cục diện lúng túng vội nói: “Ta da dày thịt béo, ta cũng mang theo một chiếc thảm, chút gió này không là gì.”
“Cậu dùng cái này đi.” Ôn Đình Trạm không nói hai lời lấy túi ngủ của mình đưa cho Lục Vĩnh Điềm.
“Vậy không được, ta không thể nhận...”
Lục Vĩnh Điềm còn chưa nói xong, Ôn Đình Trạm đã trực tiếp ném cho hắn: “Không sao, ta với tiểu Khu chung một cái là được.”
“Phụt...” Vốn tưởng Ôn Đình Trạm vì người quên mình, lúc này mới biết tiểu tử này muốn nhân cơ hội này ăn đậu hũ. Tiêu Sĩ Duệ không khỏi buồn cười, sau đó nhìn Lục Vĩnh Điềm bên cạnh: “Cậu không cần từ chối, Doãn Hòa và tiểu Khu... hai người họ khá gầy, dùng chung một cái hoàn toàn không có vấn đề.”
Nghe xong lời nói của Tiêu Sĩ Duệ, Lục Vĩnh Điềm mới nhìn thân thể của Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, cảm thấy hình như là vậy, vì vậy đưa tay gãi gãi đầu: “Vậy hai người chịu khó nhé.”
Dạ Dao Quang dập lửa xong quay về đã thấy Ôn Đình Trạm nằm ở trong túi ngủ chờ cô, không khỏi mở to hai mắt nhìn: “Chàng có ý gì?”
“E hèm.” Ôn Đình Trạm vẫn nở nụ cười tao nhã: “Ta sẽ không chèn ép nàng.”
Dạ Dao Quang nhìn vẻ mặt lúng túng của Lục Vĩnh Điềm, thêm việc Ôn Đình Trạm để cô đi dập tắt đống lửa. Vậy việc này do cậu dàn xếp, giải quyết như vậy? Để không khiến Lục Vĩnh Điềm thêm mất tự nhiên, Dạ Dao Quang không nói gì, cởi áo ngoài rồi chui vào túi ngủ nằm cạnh Ôn Đình Trạm.
Túi ngủ không phải loại kéo khóa, Dạ Dao Quang đổi thành loại cài móc. Dù cô làm đủ lớn nhưng móc bên cạnh móc lên, hai người bọn họ cũng có chút chật chội, thân thể tựa như dán sát vào nhau.
Dạ Dao Quang hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm như bầu trời đêm phía sau cô, làm vỡ tan từng đốm sao dày đặc. Dạ Dao Quang ngẩn người một lúc rồi nhẹ nhàng xoay người đưa lưng về phía cậu, sau đó nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên cô có cảm giác tim đập càng nhanh hơn. Rõ ràng là đêm cuối thu, rõ ràng là cơ thể nóng lạnh không xâm nhập được nhưng cô cảm giác ngực có một luồng hơi nóng, cho dù nhắm hai mắt lại cô cũng có thể ngửi được mùi hương lành lạnh trong suốt nhàn nhạt. Mùi hương này có chút như gió mát khiến người khác rất dễ chịu.
Dần dần, với mùi thơm dễ chịu này, cô chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi tiếng hít thở đều đều truyền đến tai, Ôn Đình Trạm mới khẽ mở mắt đưa tay ra, cẩn thận từng chút một kéo cô vào trong lòng. Đầu hơi đưa tới gần, hơi thở chạm vào mùi hương trên tóc cô, sau đó nhắm mắt, lông mi dài khẽ hạ xuống dười bóng mờ của ánh trăng, nhẹ nhàng nhưng lại điềm tĩnh.
Vậy nên sáng hôm sau Dạ Dao Quang tỉnh giấc trong lòng cậu. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp tỉnh lại trong lòng của một người, thân thể cô có chút cứng ngắc.
Nhưng cô nhanh chóng thả lỏng, sau đó bò ra từ trong chăn, động tác như vậy cũng khiến Ôn Đình Trạm tỉnh giấc bò dậy theo. Dạ Dao Quang nhanh chóng mặc áo ngoài, chải qua tóc một lần. Trời còn chưa sáng hẳn, những người khác vẫn còn đang ngủ rất ngon.
Dạ Dao Quang bắt đầu tu luyện, Kim Tử ngồi cùng cô. Sau khi Ôn Đình Trạm sửa sang y phục xong cũng luyện công ở bên cạnh. Vệ Truất cũng dậy theo ngay sau Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang tu luyện xong, mọi người cũng đã tỉnh giấc tập luyện cho buổi sáng. Có điều Lục Vĩnh Điềm, Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ tương đối nhanh, sau khi rửa mặt liền đứng bên cạnh nhìn chủ tớ Ôn Đình Trạm luyện kiếm.
“Kiếm pháp này của Doãn Hòa thật tuyệt diệu, có thể biến hóa vạn lực khí, sẽ không bao giờ bị đẩy vào bước đường cùng.” Tiêu Sĩ Duệ thấy vẻ mặt của Lục Vĩnh Điềm tràn đầy ngưỡng mộ và khát vọng nhìn kiếm pháp của Ôn Đình Trạm, không thỏi than thở.
Nắng sớm chiếu rọi xuống, người ấy cầm kiếm mặc bạch y, bóng ánh bạc. Cây kiếm trơn nhẵn chuyển động, biến ảo vô cùng. Rõ ràng động tác của cậu rất chậm nhưng bóng dáng cây kiếm lại cực kỳ nhanh. Dường như cả người cậu bao phủ vô số cây kiếm, dưới ánh nắng ban mai, dường như bản thân cậu tỏa ra hào quang muôn trượng.
***
(1) Tự: Ngoài tên của mình còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trong thời kỳ đầu của Bạch thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...