Dạ Dao Quang dẫn theo tiểu quỷ đi đến vách đá, cô nhảy từ trên vách đá xuống. Thật ra có một vài cô hồn dã quỷ ở đây nhưng lại không có mẫu thân tiểu quỷ. Dạ Dao Quang tìm rất lâu cũng không thấy tung tích gì nên đành bắt một lão quỷ hỏi thăm:
“Ngươi ở vách núi này bao nhiêu năm rồi?”
“Tiên tử tha mạng, ta chưa làm điều ác hại người bao giờ!” Con quỷ nhát gan này bị khí ngũ hành của Dạ Dao Quang trói chặt, sợ đến suýt chút nữa hồn bay phách tán.
“Ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta!” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Khoảng… hơn mười năm…” Cụ thể là bao nhiêu năm thì chính hắn cũng không nhớ rõ.
“Được, vậy ta hỏi ngươi bảy năm trước có một nữ tử xinh đẹp bị người ta đẩy xuống đây đúng không?” Dạ Dao Quang lạnh giọng hỏi.
“Bảy năm trước sao?” Lão quỷ cố gắng nhớ lại nhưng cũng không nhớ được bởi vì ở vách núi này mỗi năm đều có người rơi xuống, có nam có nữ, hắn thật sự không nhớ nổi.
“Mẹ ngươi lúc đó mặc y phục như thế nào?” Dạ Dao Quang truyền thần thức vào trong Thiên Lân.
“Là y phục màu xanh, mẫu thân ta còn tự tay thêu hai con bướm rất đẹp trên đó!”
Dạ Dao Quang chỉ có thể nói lại nguyên văn lời này cho lão quỷ, cô còn sợ manh mối quá ít lão quỷ sẽ không nhớ được.
Nhưng thật không ngờ lão quỷ lại ngay lập tức trả lời: “Có, có một cô gái như vậy, chết rất thảm…”
Sắc mặt Dạ Dao Quang trầm xuống.
Lão quỷ kia vẫn đang đắm chìm trong hồi ức nên không để ý: “Nàng ta hẳn là bị người khác đẩy xuống, lúc rơi xuống do mạng lớn nên va đập vào rất nhiều cành cây, đáng lẽ sẽ không chết nhưng ở trên lại có người ném tảng đá xuống khiến cho người đang sống sờ sờ bị đập nát thành thịt vụn. Quần áo của nàng bị móc lại trên cành cây, hình thêu hai con bướm đó rất lâu sau đã bị gió thổi đi.”
Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại, may mắn cô không cho tiểu quỷ ra ngoài, hắn không nên nghe những chuyện tàn nhẫn như vậy…
“Bộ y phục đó…” Hỏi được một nửa Dạ Dao Quang lập tức im lặng, một tấm vải bị gió táp mưa sa bảy, tám năm không biết đã biến thành hình dạng gì rồi. Cô đành thở dài một hơi hỏi tiếp:
“Linh hồn cô gái kia thì sao?”
“Nàng ta thì tốt hơn bọn ta nhiều, ngay sau hôm nàng chết đã có người vì nàng niệm kinh siêu độ tiễn nàng lên đường, chỉ sợ đã sớm đầu thai…” Lão quỷ nói bằng giọng ước ao.
Nghe vậy Dạ Dao Quang chỉ có thể thở dài: “Được rồi, nói tên họ bát tự của ngươi ra đi, ta mời người siêu độ cho ngươi.”
“Cảm ơn tiên tử, cảm ơn tiên tử!” Lão quỷ thật không ngờ lại gặp được chuyện tốt như vậy.
Có được tư liệu từ lão quỷ, Dạ Dao Quang lập tức mang tiểu quỷ đến Đổng phủ. Tốc độ của cô nhanh vô cùng, khoảng giờ Dần đã đến Đổng phủ, cô liền thả tiểu quỷ ra cho nó dựa vào trực giác đi tìm người. Bảy năm trước Đổng Thủ Nguyên còn chưa phải là tri phủ, Đổng Chính Kỳ cũng không phải cử nhân.
Người đầu tiên tiểu quỷ tìm chính là lão quản gia, lúc này lão đang ho đến rát cổ. Tiểu quỷ đi vào trong phòng lão quản gia, đứng trước giường lặng im nhìn hắn. Không biết có phải lão quản gia cảm nhận được hay không mà bỗng dung mở mắt ra, ánh mắt đục ngầu kia không nhìn thấy Dạ Dao Quang, chỉ nhìn thấy tiểu quỷ: “Tiểu… tiểu thiếu gia, lão nô lại được gặp người rồi, có phải tiểu thiếu gia nhớ lão nô không?”
Tiểu quỷ không lên tiếng, lão quản gia lẩm bẩm một lúc rồi mới ngủ, tiểu quỷ xoay người nhìn Dạ Dao Quang: “Cô có thể giúp hắn dễ chịu một chút không?”
Chỉ muốn cho hắn dễ chịu một chút chứ không phải làm cho bệnh tình của hắn tốt lên, điều đơn giản này cũng không làm khó được Dạ Dao Quang. Nhưng nghe thấy vậy trong lòng cô lập tức có cảm giác chua xót, một đứa bé tốt như vậy lại bị chết yểu…
“Được!” Dạ Dao Quang không cự tuyệt yêu cầu của hắn. Cô vận dụng khí ngũ hành truyền vào ấn đường của lão quản gia, sau đó hắn không ho khan nữa, im lặng ngủ say.
Tiểu quỷ nhìn thêm một lúc mới chậm rãi bay đi, hắn nhanh chóng bay vào một khuê phòng của nữ tử, vị muội muội này không phải là muội muội ruột của hắn. Đây là con gái của nhị thúc hắn, hiện giờ cũng không nhỏ xíu như năm đó nữa mà đã trở thành một tiểu cô nương mười một tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say.
Tiểu quỷ biết rõ trên người mình âm khí quá nặng nên không dám tới gần, cho dù ánh mắt hắn tràn đầy khát vọng. Muội muội này hồi bé hắn đã từng ôm nàng, nhìn nàng lớn lên, muội muội luôn luôn đi theo sau lưng hắn…
“Ta có thể cho ngươi tiến vào trong mộng của nàng, như vậy sẽ không gây tổn thương cho nàng ấy.” Dạ Dao Quang có chút không đành lòng.
Tiểu quỷ lại lắc đầu: “Ta đã không thể làm bạn với muội muội thì để nàng ấy quên ta đi còn tốt hơn!”
Dạ Dao Quang thấy trong lòng nhói đau, từ một đứa trẻ thông minh hiểu lòng người như vậy có thể nhận ra mẫu thân hắn chính là một nữ tử vô cùng rộng lượng.
Không ngờ lúc tiểu quỷ chuẩn bị bay ra khỏi phòng thì lại có âm thanh của nữ tử vang lên: “Đại ca…”
Thân thể tiểu quỷ sững lại nhưng hắn vẫn xoay người rời đi, là thật sự rời đi khỏi Đổng phủ.
“Ngươi không tới nhìn hắn sao?” Ra khỏi Đổng phủ Dạ Dao Quang mới lên tiếng hỏi.
“Ta không hận hắn, nhưng ta cũng sẽ không tha thứ!” Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang.
Sao lại có thể như vậy, Dạ Dao Quang thật sự muốn ôm đứa trẻ này vào lòng, truyền cho hắn một chút ấm áp nhưng hắn chỉ là một tia hồn phách mỏng manh, ngay cả cô cũng không thể chạm đến.
“Tỷ tỷ!” Tiểu quỷ bất ngờ gọi Dạ Dao Quang.
“Hả?”
“Mẹ ta chết như thế nào?” Tiểu quỷ hỏi.
Thân thể Dạ Dao Quang cứng đờ, cô không thể nói dối, cho dù là lời nói dối thiện ý cô cũng không nói được. Bình thường cô có thể bịa chuyện nhưng không thể dùng trong chính sự được, nhưng đối mặt với đứa bé này cô thật sự không đành lòng.
“Tỷ tỷ không nói ta cũng biết mẹ ta là bị bọn họ đập chết, bọn họ đều cho rằng ta đã chết nên không nhìn thấy nữa. Không những ta nhìn thấy, ta còn nghe được mẹ nói rằng mẹ có lỗi với ta, mong ta đừng oán đừng hận bởi vì bọn họ không xứng đáng. Mẹ ta hi vọng ta kiếp sau lại làm con người, người nhất định sẽ bảo vệ ta, nhìn ta lớn lên…” Tiểu quỷ nói bằng giọng rất bình thường giống như là đang bàn luận về thời tiết.
“Hạch Quân, mẹ ngươi đã chết bảy năm rồi, nếu ngươi cùng nàng quả thật còn có duyên làm mẹ con thì ngươi nhất định có thể gặp lại nàng!” Dạ Dao Quang ngồi xổm xuống:
“Cho nên ta sẽ đưa ngươi vào luân hồi được không?”
“Được!” Tiểu quỷ gật đầu.
Dạ Dao Quang dẫn Đổng Hạch Quân đi tới chỗ hoang vu, cô sử dụng khí ngũ hành mở ra một khe quỷ môn, nhìn tiểu quỷ từng bước tiến vào bên trong. Sau khi tiểu quỷ biến mất, một luồng ánh sáng bay vào trong túi công đức của Dạ Dao Quang khiến cho Dạ Dao Quang cảm thấy eo mình nặng trịch, đứa trẻ tốt như thế này thì là người nhẫn tâm cỡ nào mới có thể không thích hắn, lại còn đem hài cốt của hắn vứt ở nơi hoang vu bảy năm?
Sau khi trở về, Dạ Dao Quang bảo Trọng Nghiêu Phàm chuẩn bị một bộ quan tài mới, sau đó dùng khí ngũ hành ngưng tụ thành một chiếc đèn Trường Minh, đưa đến chùa miếu tốt nhất để thờ phụng.
Sau đó cô tự mình đi tìm một khu phong thủy thượng cấp, bảo mọi người chuẩn bị phần mộ dựa theo yêu cầu cô đã đưa ra. Chờ tới khi chuyện của Tiêu Sĩ Duệ trôi qua thì đem chôn bộ hài cốt này, cô cũng chỉ có thể làm cho Đổng Hạch Quân những điều này mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...