Quái Phi Thiên Hạ

Tiêu Sĩ Duệ cười vui không ai bằng, cười đến đau cả bụng. Buổi sáng cười chưa đủ, trưa ăn cơm lại cười không ngừng: “Ha ha.... Doãn Hòa, huynh nghe có hiểu thâm ý của Dao tỷ tỷ hay không?” 

Ánh mắt Ôn Đình Trạm sắc lạnh nhìn Tiêu Sĩ Duệ, không nói gì. 

“Dạ cô nương có thâm ý?” Tần Đôn là một bảo bối ngoan. 

Vẻ mặt Tiêu Sĩ Duệ ghét bỏ: “Sao cậu lại thi vào được học viện vậy?” 

“Ta đứng thứ hai trong tú tài Thái Nguyên Tịnh Châu.” Tần Đôn trịnh trọng trả lời, cách án mạng chỉ có một bước ngắn. 

“Nước đổ đầu vịt.” Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy không có cùng tiếng nói với Tần Đôn. 

“Dao tỷ tỷ lấy quân vương làm ví dụ, quân vương trước đó nói là đứng hai bên trái phải nhưng hắn lại chỉ nhớ lời của phu nhân mình là không được chen vào chỗ đông người, hoàn toàn quên đi mệnh lệnh của quân vương.” 

“Trời đất, quân sư, người thân, thầy, quân sư đứng trước người thân, lại có thể không để ý đến lệnh vua?” Tần Đôn lời lẽ đúng nghĩa. 


Tiêu Sĩ Duệ chợt thấy buồn chán vô vị, cái này chỉ là lời nói đùa mà thôi, hắn cũng nhờ vào đó mà chế giễu Ôn Đình Trạm nhưng tên không biết gì này lại không hiểu tình yêu nam nữ, thật đúng là vô vị! Thế nhưng nhiều năm sau đó, Tiêu Sĩ Duệ tuyệt không ngờ rằng người thực sự sợ vợ trong số bọn họ lại là tên nhóc này. Mỗi lần dáng dấp của vợ tên nhóc này xuất hiện trước mặt, hắn đều đem những câu nói ngày hôm nay trả lại cho Tần Đôn. 

Buổi sáng ba tiết thì một tiết học một trăm lẻ năm phút, đối với Dạ Dao Quang mà nói quả thực là không thể nhịn được, buổi chiếu có đánh chết cô cũng không muốn đi học. Một người thì vùi đầu trong xá, sau khi Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ nghỉ trưa thì lại đi học. Dạ Dao Quang vốn đang khò khò ngủ say lại bị một tiếng bước chân rất nhỏ đánh thức, cô bỗng mở mắt, tai giật giật. 

“Thì ra là cao thủ!” 

Dạ Dao Quang lấy ra Tử Linh châu, hai tay vận khí, khí ngũ hành nhỏ như sợi tóc bay ra. Tử Linh châu xoay quanh lơ lửng trong không trung, chuyển động nhanh chóng biến thành một mảnh trong suốt, nháy mắt khiến toàn bộ bóng căn nhà hiện ra. Dạ Dao Quang nhìn thấy một nam nhân mặc áo hộ vệ trường màu xám bước nhanh vào phòng Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ, đi thẳng đến phòng ngủ dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, sờ qua chăn đệm của Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn một lần, sau đó lại mở hai tủ quần áo. 

Cuối cùng cũng không tìm được, hắn xoay người đi ra sân nhún người rời đi. Dạ Dao Quang không tiếng động xoay người bay ra ngoài cửa sổ, tỏa ra khí ngũ hành yểm hộ chính mình. Theo dõi từ xa, tên hộ vệ này lại rời khỏi học viện, đi đến căn nhà ở đường Quan Vân, căn nhà cách Dao phủ của Dạ Dao Quang chỉ ba căn nhà, trên căn nhà có hai chữ Châu phủ. Dạ Dao Quang mới vừa quay người lẻn vào nhà liền phát hiện trong nhà đã có mấy trận lớn, nếu như cô xông vào cũng chưa chắc có thể phá, lại đánh rắn động cỏ. 

Hơn nữa phá trận này xong cũng không kịp nghe trộm được cái gì, vì vậy Dạ Dao Quang chỉ có thể lui về đợi ở bên ngoài. Ước chừng thời gian qua nửa chén trà, tên hộ vệ kia mới ra ngoài, sau đó quay trở về học viện, nói cảm ơn với tên hộ vệ giúp hắn túc trực, lại bắt đầu tuân thủ nghiêm ngặt chức trách. 

Dạ Dao Quang yên lặng không tiếng động về đến viện, cô cũng không vào phòng của Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn. Nhìn sắc trời không còn sớm liền chuẩn bị nguyên liệu làm bữa tối, chuẩn bị được phân nửa thì ba người Ôn Đình Trạm mang theo bốn thư đồng trở về. Khi các học viên lên lớp thì thư đồng có thể đứng bên ngoài dự thính, Vệ Truất chính là cần thời gian học hỏi kiến thức, Dạ Dao Quang hiển nhiên không can thiệp đến hắn. 

Bốn thư đồng vội vàng làm giúp, rất nhanh liền chuẩn bị xong cơm nước bưng lên bàn. Lúc ăn cơm ba người vừa nói vừa cười, Dạ Dao Quang cũng cùng tham gia, sắc mặt không chút thay đổi. Đợi đến khi ăn cơm xong, Dạ Dao Quang đẩy bốn thư đồng đi, mới cùng Ôn Đình Trạm vào phòng của Tiêu Sĩ Duệ. 

“Hôm nay mọi người đi học, có người lẻn vào trong viện chúng ta.” Dạ Dao Quang vào phòng liền nói: 

“Chỉ vào phòng ngủ của hai người. Ta vẫn luôn theo dõi, dường như hắn đang tìm thứ gì đó, lật hết giường chiếu cùng tủ quần áo của hai người.” 

Tiêu Sĩ Duệ biến sắc, Tần Đôn sợ hãi đứng lên. Bọn họ vội vã vào phòng ngủ lại thấy không khác gì so với lúc họ rời đi, giũ chăn ra cũng không thấy gì, mở tủ quần áo của từng người nhìn lại một lượt cũng không phát hiện ra điều gì, hai người mới thở dài một hơi. 

“Không có gì cả.” Tần Đôn lắc đầu. 


“Ta theo dõi hắn cũng không thấy thả gì cả.” Dạ Dao Quang gật đầu: 

“Có điều người kia là hộ vệ của học viện, nhưng sau khi lục lọi phòng của các ngươi liền đi đến Châu phủ ở phố Quan Vân. Châu phủ bày mấy trận pháp, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ta cũng không biết hắn vào phủ làm gì nhưng ước chừng nửa chén trà liền đi ra, có lẽ là đi báo cáo.” 

“Đệ sẽ phái người đi điều tra Châu phủ.” Tiêu Sĩ Duệ bình thường tùy tiện cẩu thả, kỳ thực trong lòng lại rất thông minh, đó chẳng qua chỉ là hình tượng mà thôi. Chuyện này hắn đã rất rõ là vì hắn mà đến, Tần Đôn chẳng qua chỉ là người bị hại. 

“Nếu đây chỉ là sợ bóng sợ gió vậy cứ bỏ đi, ta đi ôn bài.” 

Trưa nay Tần Đôn có lẽ được tiên sinh giao cho không ít nhiệm vụ, bài học sáng mai phải ôn tập trước. 

Đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi, Ôn Đình Trạm vẫn không mở miệng đi lên trước. Cậu đưa tay sờ lên chăn đệm, khăn trải giường, gối đầu của hai người họ, còn mở hai tủ quần áo sờ sờ. Cuối cùng cúi đầu ngửi tay mình, lại nhẹ nhàng vuốt ve mấy đầu ngón tay. 

“Trạm ca, sao vậy?” Lúc này Ôn Đình Trạm mới cử động khiến cho bọn người Dạ Dao Quang trong lòng bồn chồn, nhất định Ôn Đình Trạm đã phát hiện ra cái gì đó mới lộ ra bộ dáng suy nghĩ sâu xa như vậy. 

“Hai người thay hết toàn bộ chăn đệm, gối đầu, khăn trải giường đi, quần áo trong tủ cũng vứt đi, lát nữa ta sẽ tìm hương đốt trong phòng.” Ôn Đình Trạm sắc mặt nghiêm túc phân phó. 

“Ý của chàng là...” Đám người Dạ Dao Quang đại khái hiểu được ý tứ của Ôn Đình Trạm, có người hạ độc trong chăn đệm của Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn, hơn nữa là một loại độc dược không màu không mùi. 


“Ừm.” Ôn Đình Trạm gật đầu: 

“Ta còn không biết là cái gì nhưng nhất định có điểm khác thường. Chuyện này không nên nói toạc ra, hai người xử lý cẩn thận một chút, ta giữ lại một bộ quần áo của Sĩ Duệ.” 

“Chúng ta biết rồi.” Sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn căng thẳng. 

Những vật dụng trên giường của hai người đều để trong tủ quần áo, chỉ sợ cũng không thể dùng được nữa. Cũng may Dạ Dao Quang bởi vì con gái, “người thân” cũng đã đến thăm, chỉ sợ vào thời gian đặc biệt không cẩn thận làm bẩn nên đã chuẩn bị rất nhiều, có mấy cái mới chưa dùng tặng cho bọn họ mỗi người một bộ. Còn về quần áo Tiêu Sĩ Duệ hắn tự nhiên sẽ có cách, có thể lặng lẽ làm lại lần nữa. 

Về đến phòng ngủ của mình, Ôn Đình Trạm cẩn thận ngửi quần áo của Tiêu Sĩ Duệ, cuối cùng chọn lấy một chỗ xé, gọi Tiểu Quai Quai ra, cột vào chân Tiểu Quai Quai. 

“Chàng muốn Mạch đại ca giúp?” Dạ Dao Quang lập tức hiểu dụng ý của Ôn Đình Trạm. 

“Ngoại trừ người chế độc, sợ rằng chỉ có Mạch đại ca mới biết.” Ôn Đình Trạm gật đầu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui