“Cái này là chàng viết cho ai?” Dạ Dao Quang vẫn còn chưa kịp thấy, Ôn Đình Trạm đã bỏ vào bì thư. Cô chỉ nhìn thấy Ôn Đình Trạm viết trên bì thư năm chữ là “Kính gửi Lục đốc ty”.
Đốc ty chính là tên gọi tắt của Đô chỉ huy sứ ty, Đô chỉ huy sứ ty chính là quan cao nhất nắm giữ việc quân đội, chính tam phẩm, địa vị ngang hàng với Phủ doãn văn võ song toàn. Cô nhớ hình như Đô chỉ huy sứ ty Dương Châu chính là họ Lục, quận Dự Chương lại chỉ là một phủ thành thuộc Dương Châu...
“Vị Lục đốc ty này và Liễu gia còn có một chút lục đục, ta nghĩ ông ấy nhất định sẽ tìm một chỗ đáng để cho Liễu Hợp Bằng đến.” Ôn Đình Trạm dán xong hai phong thư liền sai Vương Mộc và Vệ Kinh vào, dặn dò hai người đi đưa thư. Một bức tất nhiên là đi lên trấn đưa cho Liễu Hợp Triều bảo ông ấy mang về đưa cho lão già Liễu, bức còn lại đương nhiên là mang đến châu phủ. Dặn dò tất cả xong xuôi, Ôn Đình Trạm mới nói:
“Thu xếp xong rồi, người nhà họ Liễu chí ít trong một thời gian khá dài sẽ biết thế nào là ngoan ngoãn, sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa.”
Người nhà họ Liễu trừ khi là ngu ngốc mới đến làm phiền cậu mà không nhớ đến việc cậu đối phó với Liễu gia hai lần, một lần giẫm một chân lên Liễu Cư Mân, một lần lưu đày con trai duy nhất của nhị phòng.
Dạ Dao Quang chửi thầm trong lòng, có chút đau buồn nhẹ. Có một người thông minh ở bên cạnh khiến cô hết sức cô đơn lạnh lẽo như tuyết, dường như điều gì cũng không cần cô làm, chỉ đợi mốc meo lên là được.
Để không khiến mình mốc meo, cũng bởi vì Ôn Đình Trạm quay về rồi, trong lòng cô không có ràng buộc. Khi lại có khách đến, Dạ Dao Quang liền không từ chối nhưng người muốn đến không chỉ là một người bình thường, mà là Lư Phương, người có tu vi cao hơn cô.
“Lư tiên sinh, sao ông lại đến vậy?” Tháng bảy năm ngoái xa cách, đến bây giờ cũng đã sắp một năm rồi. Ôn Đình Trạm lúc trước để lại cho Lư Phương địa chỉ, lại không ngờ có ngày Lư Phương thật sự tìm đến.
“Một năm không gặp, tu vi của cô lại tăng rồi!” Mùi của Dạ Dao Quang được Vân Giác che chắn, Lư Phương cũng cảm nhận không được, chỉ cho rằng tu vi của Dạ Dao Quang tăng mạnh.
Trên thực tế tu luyện nửa năm nay, Dạ Dao Quang cũng thật sự là có tăng một chút, khí ngũ hành hai nhánh tăng lên thành khí ngũ hành ba nhánh, giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ ổn định, khoảng cách tiến lên bốn nhánh cũng sắp rồi.
“Ta tu vi thấp, dĩ nhiên tăng nhanh.” Dạ Dao Quang khiêm tốn nói:
“Thêm nữa căn nhà này của ta có trợ giúp rất lớn đối với giai đoạn trước Kim Đan, nếu không có tiến triển, há chẳng phải là đồ bỏ đi sao?”
“Ừ, căn nhà này của cô đích thực được trời phú.” Lư Phương gật đầu rồi nói thẳng ý đồ đến:
“Tu vi của Dạ cô nương tăng rồi cũng tốt, ta lần này đến chính là muốn mời Dạ cô nương cùng đi đối phó với một con xà yêu.”
“Xà yêu?” Dạ Dao Quang kinh ngạc, Lư Phương sao lại muốn đi đối phó với xà yêu?
Xà yêu và những yêu quái khác không quá giống nhau, nó thích sống ở nơi núi sâu tu luyện, thường chỉ cần không phải là người chủ động đến, về cơ bản sẽ không chủ động đi gây họa làm hại người. Tuy nói những người tu luyện như bọn họ, hàng yêu trừ ma chính là thiên chức nhưng cũng không phải là vệ đạo sĩ, vừa nhìn thấy vừa nghe nói có yêu quái liền tiến đến phía trước. Thiên hạ nhiều yêu quái đến như thế, ai trừ được hết? Hơn nữa rắn thuộc loại động vật tương đối hung mãnh, hễ thành yêu cũng là loại yêu có lực tấn công tương đối cao. Nếu như tu vi lại cao thì càng không dễ đối phó.
Lư Phương đã là người tu luyện Kim Đan hậu kỳ, ông ấy còn phải đến mời cô, há chẳng phải tu vi của con xà yêu đó không thấp hơn ông ấy? Đây lại không phải hay ho gì, tuy rằng cô có thể đánh tay đôi với Lư Phương nhưng nguy hiểm cũng rất lớn.
“Ừ, đang ở Long Hổ sơn, là ta vô tình phát hiện. Con xà yêu này lại thai nghén nấm huyết xà.” Ngữ khí của Lư Phương có chút kích động:
“Ta vốn giúp người tìm một âm trạch, lại không cẩn thận phát hiện ra nấm huyết xà làm kinh động đến xà yêu đang bế quan. Khi giao đấu ngang tài ngang sức, vì vậy ta mời Dạ cô nương hỗ trợ, đến lúc đó nấm huyết xà chúng ta mỗi người một nửa.”
Lúc này, Dạ Dao Quang lâm vào hai chỗ khó. Nấm huyết xà đối với người tu luyện chính là một bảo vật rất khó mà có được, nó là một loài vật ở trong đất cực lạnh mới có thể hình thành được hình dạng nấm. Loại nấm này hễ thai nghén ra thì sẽ dụ đến tất cả rắn ở gần đó, chỉ có con rắn mạnh nhất sau khi chiến thắng những con khác mới có tư cách canh giữ. Không cần biết là rắn gì, về cơ bản có thể chiến thắng bầy rắn thổ địa, vậy thì đều không giống bình thường. Con rắn này sẽ lột xác xung quanh nấm huyết xà, nấm huyết xà sau khi được da rắn che kín từng lớp mới là nấm huyết xà chính cống, mới có giá trị cực cao đối với người tu luyện, thứ này rất hiếm.
Có hai nguyên nhân, thứ nhất là sự hình thành, nhất định phải có điều kiện được thiên nhiên ưu đãi. Thứ hai, sau khi hình thành được rắn canh giữ, da rắn đã lột để che kín một cây nấm huyết xà cần ít nhất hơn vạn lần da của rắn, nếu như không có con rắn có trí tuệ và năng lực có thể tu luyện thì sẽ không làm được. Đương nhiên rắn hễ gặp nấm huyết xà thì sẽ hấp thu linh khí từ trong đó mà chỉ có bọn chúng mới có thể hấp thu được, từ đó có được trí tuệ và năng lực. Nhưng cũng không phải mỗi con rắn đều có thể che kín nấm huyết xà ở trong tình huống này, hễ thất bại thì con rắn này cũng sẽ mất mạng.
Vì vậy, trong quan điểm của Dạ Dao Quang, nấm huyết xà chính là thứ thuộc về rắn, cô tuyệt đối sẽ không bởi vì lợi ích cá nhân mà đi chiếm lấy thứ thuộc về kẻ khác, cho dù đó không phải là người mà là động vật. Đã đi chiếm lấy thứ mà nó khổ sở che kín, còn phải giết nó, điều này hoàn toàn không có gì khác với việc lộng quyền cưỡng đoạt.
Nhưng đây là quan điểm của riêng Dạ Dao Quang, sợ rằng ngoại trừ cô, trong mắt của những người tu luyện khác xà yêu chính là yêu. Bọn họ giết xà yêu chính là vì dân trừ hại. Ngoài trừ hại ra, lấy đi nấm huyết xà thì có gì mà không thể? Thực ra đây chỉ là ý nghĩ cố hữu của bọn họ, nếu như Dạ Dao Quang không có kiếp trước, có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy. Vì vậy cô hoàn toàn không cảm thấy Lư Phương ra vẻ đạo mạo, hoàn cảnh sinh trưởng của một thời đại ảnh hưởng tới mỗi người không giống nhau.
Chính bởi vì không cảm thấy Lư Phương làm thế này là sai, chỉ có cô mới biết cảm giác não tàn, xà yêu cũng phải được tôn trọng giống như người. Mà Lư Phương lại đem nấm xà huyết tặng cho cô một nửa, nếu như cô cự tuyệt, cũng không thể đem cái ý nghĩ là cô cảm thấy xà yêu cũng cần được tôn trọng, chúng ta không nên đi cướp tất cả của nó như vậy nói ra, dự là Lư Phương sẽ cảm thấy cô bị điên rồi. Thế nhưng không nói ra được một lý do thuyết phục Lư Phương, Lư Phương rất có thể sẽ cho rằng cô là người có lòng tham không đáy.
Vốn dĩ Lư Phương phát hiện ra ông ấy có thể đi tìm rất nhiều người. Nhưng có thể là bởi vì Dạ Dao Quang ở gần, cũng có thể là bởi vì yêu quý Dạ Dao Quang, tín nhiệm Dạ Dao Quang nên mới đến đề nghị Dạ Dao Quang. Nếu như cô cự tuyệt, chỉ sợ cũng không làm bạn vong niên với Lư Phương được nữa.
“Dao Dao, không phải nàng đã nói muốn đến Long Hổ sơn sao? Bây giờ mới tháng bảy, khoảng cách cũng không coi là xa, chúng ta tiện thể đi du ngoạn một chuyến cũng không vấn đề gì.” Trên thực tế, trong suy nghĩ của Ôn Đình Trạm, yêu chính là yêu, có thể diệt trừ thì diệt trừ. Cậu thấy Dạ Dao Quang chần chừ không trả lời, còn Lư Phương cũng bắt đầu cau mày nên mới mở miệng.
“Được rồi, ta sẽ theo Lư tiên sinh đi một chuyến, cố gắng hết sức giúp đỡ.” Hít sâu một hơi, Dạ Dao Quang gật đầu đồng ý, người ở một nơi thì phải thích ứng nhiều thứ của nơi đó.
Đừng nói là cổ đại, cho dù là kiếp trước, đối với yêu quái bất luận thiện ác, bất luận tốt xấu, những người tu luyện chính là muốn trảm yêu trừ ma tăng thêm công đức cũng là vô số kể. Có một vài con yêu trời sinh có bảo bối cũng trở thành lý do đường đường chính chính để người tu luyện diệt trừ bọn chúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...