Đối với việc học hành, Dạ Dao Quang từ trước đến nay đều không gây cản trở với Ôn Đình Trạm, cho dù cô là một người không thích học, bèn nói: “Mọi người đều nghỉ sớm đi, muội đi ra ngoài một chút.”
Ôn Đình Trạm sau khi nói với Cố Ma Nhĩ và A Ni Á thì cũng đuổi theo: “Dao Dao nàng muốn làm gì?”
“Muội cảm thấy hai kẻ ăn thịt người đó sẽ không dễ dàng dừng tay, nói không chừng tối nay sẽ hành động.” Dạ Dao Quang đứng ở trong sân:
“Loài vật đó rõ ràng không có bất kỳ thuộc tính ngũ hành, nhưng lại có thể ẩn thân ở trong cây. Muội mặc dù có bất ngờ gặp mặt bọn chúng một lần, nhưng rốt cuộc cũng không tìm hiểu sâu, có phải còn có những khả năng khác hay không cũng không biết. Vì vậy muội dự định bày một trận pháp ở trong sân sớm hơn dự kiến, nếu như bọn chúng đến, giết được một thì hay một, vì dân trừ hại, để bọn chúng ở trong núi sớm muộn cũng có người bị hại.”
Nghe những lời đó, Ôn Đình Trạm cũng không hỏi nhiều nữa. Dạ Dao Quang giơ ngón tay ra, bấm ngón tính rồi mới nói với Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, chàng đi đến phòng bếp tìm một cái chậu gỗ lớn, lấy đầy nước đến đây.”
Cũng không biết được dụng ý của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm gật đầu rồi đi ngay. Đến khi cậu bưng chậu nước quay trở lại, trong sân đã được Dạ Dao Quang dùng chu sa vẽ xong mấy đường, còn Dạ Dao Quang đón lấy chậu gỗ từ tay của cậu đặt vào vị trí theo hướng chính đông.
Sau đó lại ở trong sân chọn tới chọn lui, cuối cùng cô đứng ở chính giữa sân, đầu ngón tay tụ khí, ánh sao khiến người trần mắt thịt nhìn thấy được tốc độ ngưng tụ vào đầu ngón tay mà cô dựng thẳng dọc theo trán như một đóa bồ công anh tuyệt đẹp. Đầu ngón tay vừa vẽ, vô số ánh sao rơi xuống trong sân, rơi trên mặt đất, vẽ qua một đường theo những chỗ có chu sa. Sau khi vẽ xong tất cả chu sa đều bị nuốt hết, ngay cả chậu nước đó. Ôn Đình Trạm không nhìn thấy nên không khỏi dụi mắt.
“Đừng dụi nữa, vẫn ở chỗ đó, đây chẳng qua là lợi dụng tính tương quan của ngũ hành để che mắt người khác mà thôi.” Dạ Dao Quang giơ tay kéo tay đang dụi mắt của Ôn Đình Trạm xuống:
“Hôm nay là ngày Mậu Tí, tháng Nhâm Tuất, chủ thần tinh tú chính là sao Đê Thổ Lạc ở phía đông. Muội đã bố trí một trận pháp trấn tinh hai cung, thời gian còn lại cho dù là giờ Tuất cung Tuất hay là giờ Hợi cung Hợi, đều là đại hung. Chỉ cần bọn chúng tiến đến trong hai khoảng giờ này thì chính là bước vào đường chết. Hướng chính đông chính là cửa sinh, Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Hỏa, muội mới dùng chậu gỗ làm thành một chậu nước đặt ở đó là để chặn đứng đường sống của bọn chúng.”
Ôn Đình Trạm rất tò mò, một chậu nước làm sao lại có thể chặn đứng lối chạy thoát. Thực ra cậu muốn hỏi Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang cũng không biết sự tiến triển của sự việc rốt cuộc là thế nào, nhưng cô có thể khẳng định cửa sinh bị xung khắc, hễ hai kẻ ăn thịt người đó xông vào, chạy đến bên đó chắc chắn sẽ chết.
“Đi ngủ thôi, ít nhất vẫn còn bốn tiếng này là an toàn, chúng ta nghỉ ngơi trước. Đợi qua bốn tiếng này, nếu bọn chúng không đến thì lại dậy gác đêm, vì vậy bây giờ phải lấy đủ tinh thần.” Dạ Dao Quang ngáp một cái, liền đi đến phòng bếp đun nước nóng rửa mặt qua loa một lượt. Trước khi đến cô đã để bọn người Ấu Ly lại ở huyện Vạn An, hai người tự lực cánh sinh nhưng cũng không tính là phiền phức.
Giấc ngủ này của Dạ Dao Quang rất yên ổn nhưng chỉ ngủ được hai tiếng đã bị Kim Tử, chú khỉ mà Dạ Dao Quang thiết lập thành đồng hồ báo thức, nãy giờ không hề ngủ lay dậy. Dạ Dao Quang trở người ngồi dậy, sau đó nhìn về phía Kim Tử: “Đến rồi?”
Đầu chân của Kim Tử hướng ra ngoài cửa sổ, Dạ Dao Quang đi đến trước cửa sổ. Cửa sổ phòng cô ngủ hướng thẳng ra sân, quả nhiên liền nhìn thấy hai kẻ ăn thịt người xuất hiện một cách bay bổng, sau đó bọn chúng vừa đặt chân xuống sân liền mất đi phương hướng, bắt đầu va loạn vào nhau như con ruồi không đầu.
“Tại sao bọn chúng cứ xoay vòng tại chỗ?” Ôn Đình Trạm ngồi ở sát vách nghe thấy động tĩnh liền khoác áo rồi đi tới đứng bên cạnh Dạ Dao Quang, nhìn trong sân không có thứ gì, hai tộc ăn thịt người cứ xoay vòng tại chỗ.
“Người ngoài trận dĩ nhiên là liếc qua thấy ngay, nhưng một khi đã ở trong trận pháp thì sẽ như vậy.” Dạ Dao Quang không hề có ý định ra tay, cô có niềm tin chắc chắn vào trận pháp của mình.
Rất nhanh hai kẻ ăn thịt người liền bắt đầu xoay đánh, coi nhau như những kè thù căm ghét nhất, âm thanh mà bọn chúng đánh nhau, âm thanh kêu gào thảm thiết đều chỉ có Dạ Dao Quang - người bố trí trận pháp này mới có thể nghe thấy. Ánh mắt Dạ Dao Quang dán chặt vào việc bọn chúng tàn sát lẫn nhau. Ngoại trừ móng tay, bọn chúng lại không có bất cứ điểm mấu chốt nào, cho dù tiến công hung mãnh thế nào cũng không đi đến đâu. Cuối cùng hai người lộn một vòng, vẫn là một người cắn tay của đối phương, người còn lại cắn vào chân của đối phương. Kiểu cắn xé nhau đó, hai người đều kêu gào thảm thiết, máu đen phun ra lần lượt bắn lên người nhau, thấy máu đó lại có thể khiến cho da thịt mà dao kiếm không thể đâm vào của bọn chúng bị bỏng lửa. Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đều rất cao hứng nhìn nhau, thì ra khắc tinh của bọn chúng lại chính là bọn chúng.
Hai kẻ ăn thịt người bị trọng thương giơ chân đạp bay nhau, có một tên vừa hay xông thẳng vào chậu nước ở hướng chính đông. Chậu gỗ bị đánh bay, nước văng khắp người tộc ăn thịt người đó khiến Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm không thể tin được việc này xuất hiện. Kẻ ăn thịt người bị xối nước vào quanh đầu, dường như thứ bắn lên người không phải là nước, mà là axit sulfuric loại mạnh nhất, nhanh chóng bị ăn mòn.
“Nước? Bọn chúng lại sợ nước?” Ôn Đình Trạm có chút khó tin, thứ mà bọn người hung hãn đáng sợ sợ lại là nước.
Dạ Dao Quang cảm thấy có chút kỳ lạ, thế là cô nhanh chóng đi vào phòng bếp tụ khí ở đầu ngón tay, điều động nước ở trong vại bắn về phía tộc người còn lại vẫn còn ở trong sân, cố ý để dòng nước tránh khỏi vết thương của tộc ăn thịt người, thậm chí là bắn về chỗ mà không có vết máu của bọn chúng, nó lại chẳng giải quyết được vấn đề gì. Đầu ngón tay của Dạ Dao Quang vừa chuyển, dòng nước liền nghiêng, trực tiếp bắn vào tay bị thương của kẻ ăn thịt người, liền thấy vết thương đó dính nước, kẻ ăn thịt người đó nhanh chóng bị ăn mòn.
Thì ra là vết thương sợ nước, chứ không phải bọn chúng sợ nước, chẳng trách vừa nãy tên đó là bị ăn mòn từ dưới chân. Cùng với việc Dạ Dao Quang tăng lượng nước, toàn bộ hai kẻ ăn thịt người đó rất nhanh liền bị ăn mòn, ngay cả phần còn lại cũng bị nước trên mặt đất hút sạch sẽ.
Cuối cùng đến dấu vết của nước cũng biến mất, phải nói là nước có thể tan trong máu của bọn chúng, còn hơn nói là nước ăn mòn tộc ăn thịt người. Vì vậy cả hai đều biến mất không một dấu vết.
“Như vậy cũng tốt, đỡ phải dọn dẹp sân.” Dạ Dao Quang trở về phòng của mình, nói với Ôn Đình Trạm:
“Đợi sau khi Tiểu Quai Quai quay trở về, chàng lại chuyển một bức thư cho Trọng Nghiêu Phàm.”
Có được cách có thể khiến bọn chúng chết chí mạng, Dạ Dao Quang cũng không cần quá lo lắng.
Sau đó Dạ Dao Quang liền đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm dậy, cô cố ý bảo Ôn Đình Trạm nói chuyện quái vật ăn thịt người đó đã bị diệt trừ cho Cổ Ma Nhĩ, hỏi hắn có muốn lựa chọn lại từ đầu hay không, có thể nguy hiểm lần này khiến Cổ Ma Nhĩ thật sự sợ cảm giác một thân một mình. Cho dù nghe thấy chuyện quái vật ăn thịt người bị diệt trừ, hắn cũng rất kiên định dự định theo bọn Ôn Đình Trạm rời khỏi nơi đã ở ẩn hơn hai mươi năm này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...