Quái Phi Thiên Hạ

Thương thế của Cổ Ma Nhĩ đập vào mắt Dạ Dao Quang, cô không khỏi hít một hơi khí lạnh. Vết thương trên người hắn chắc chắn do móng vuốt lợi hại của kẻ ăn thịt người cào rách. Da thịt bên trong bị lật ra ngoài, máu me đầm đìa, mà máu chảy ra đã biến thành màu đen. Mặt hắn cũng đỏ lên một cách đáng sợ giống như núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào. 

Lúc trước, Cổ Ma Nhĩ trong trạng thái toàn thân phòng bị, đến lúc thấy Dạ Dao Quang lập tức khụy xuống đất. Mắt hắn mở to, ánh mắt vô hồn, miệng há rộng cố hớp từng ngụm không khí. 

Dạ Dao Quang lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong người, chiếc bình này là Mạnh Khâm cho cô, còn nói có thể giải độc của các loại yêu quái. Dù không biết có tác dụng hay không nhưng với tình thế hiện giờ, Dạ Dao Quang cũng chẳng kịp bận tâm chuyện đó. Lòng bàn tay cô vận khí, khí ngũ hành lành lạnh chảy vào người Cổ Ma Nhĩ theo miệng vết thương. Khoảng một khắc sau, Cổ Ma Nhĩ không còn thở gấp, Dạ Dao Quang mới rắc bột giải độc lên miệng vết thương. Toàn bộ kinh mạch trên cánh tay Cổ Ma Nhĩ như muốn nổ tung. Hắn có vẻ rất đau đớn nhưng cũng may còn có thể chịu đựng được. Dạ Dao Quang dùng quần áo trong của Cổ Ma Nhĩ băng bó kỹ vết thương lại, lúc này mới thấy thần trí của hắn thực sự tỉnh táo, cô đưa cho hắn một viên đơn dược. 

Cổ Ma Nhĩ giơ tay đón lấy, nuốt vào luôn không do dự chút nào. 

Lúc đi vào rừng, Dạ Dao Quang vừa đi một mình vừa tăng tốc hết sức, đến khi trở về lại đưa theo Cổ Ma Nhĩ đang bị thương nên không thể đi nhanh được. Cổ Ma Nhĩ không nói gì, có thể để giữ sức hoặc vì bọn họ bất đồng ngôn ngữ nên hắn chỉ gật gật đầu. 

Dạ Dao Quang nhường đường cho Cổ Ma Nhĩ đi trước, hai người vừa đi vừa nghỉ chừng hai canh giờ. Cổ Ma Nhĩ trở về đến nơi khi màn đêm đã buông xuống. Đang trên đường về hắn bỗng dừng lại, chỉ chỉ lên thân thể đầm đìa máu tươi của mình. Hắn sợ sẽ làm thê tử của hắn khiếp sợ. 

Hiểu được ý hắn, Dạ Dao Quang để hắn đứng đây đợi. Cô đi vào trước một mình, sau đó mượn cớ đói bụng, vừa kéo A Ni Á vào bếp, vừa liếc mắt ra hiệu cho Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm lập tức hiểu ý chạy tới con đường phía sau sân, lặng lẽ đưa Cổ Ma Nhĩ trở về không một tiếng động. Cổ Ma Nhĩ nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó ra ao nhỏ trước sân rửa sạch mặt mũi mới bước vào bếp. 


A Ni Á thực sự rất lo lắng nhưng nàng không thể nói chuyện được. Hơn nữa ánh mắt của Dạ Dao Quang cũng không hề biểu lộ sự thương xót, chứng tỏ Cổ Ma Nhĩ còn chưa có chuyện gì nên nàng vẫn kiềm chế cảm xúc, đi làm đồ ăn. Đến lúc thực sự thấy Cổ Ma Nhĩ, nàng mừng rỡ tới mức nức nở không thành tiếng, chút nữa là rơi nước mắt. 

Nàng đang muốn chạy tới ôm lấy Cổ Ma Nhĩ, Dạ Dao Quang đã ngăn trước một bước, nhắc nhở nàng còn có đứa trẻ trong bụng. A Ni Á bình tâm trở lại, đi tới bên cạnh Cổ Ma Nhĩ. 

Cổ Ma Nhĩ nói với nàng một câu tiếng Mông Cổ, Dạ Dao Quang nghe không hiểu, cũng nhẹ nhàng bước ra cho họ có không gian riêng tư. Mùi cơm chín trong nhà bếp cũng nhanh chóng bay tới. 

Ăn cơm xong, Cổ Ma Nhĩ cùng Ôn Đình Trạm bàn bạc trao đổi, hắn nói ra toàn bộ sự tình cho cậu. Ôn Đình Trạm thuật lại cho Dạ Dao Quang: “Cổ Ma Nhĩ nói, hai tháng trước, hai kẻ ăn thịt người quái dị này đột nhiên xuất hiện trên núi. Hắn cùng bọn chúng đấu tay đôi, so trí tuệ, so dũng khí đã hai tháng, ở nhà hai người vẫn rất an toàn. Thế nhưng sau đó A Ni Á phát hiện có thai, không chịu nổi sự quấy nhiễu. Hơn nữa tướng mạo hai kẻ ăn thịt người quái dị này xấu xí vô cùng, mỗi lần đều làm cho A Ni Á khiếp sợ rồi xuất hiện dấu hiệu sinh non nên hắn mới muốn dẫn hai kẻ ăn thịt người quái dị này vào trong hố bẫy đã bố trí từ trước. Thật không ngờ ngay cả lưỡi đao cũng không thể đâm được vào thân mình của hai kẻ ăn thịt người quái dị, suýt nữa hắn bị bọn chúng giết chết, cũng may bọn chúng đang đuổi bắt hắn thì đúng lúc Dạ Dao Quang chạy tới." 

“Trạm ca, chàng có nhớ chủng tộc ăn thịt người trong sơn động tại Quỳnh Vũ sơn trang là sinh vật quần cư phải không?” Dạ Dao Quang nhíu mày nói. 

“Ghi chép của Dao tộc chính là nơi cư trú của Dao tộc thời kỳ Thánh Tổ hoàng đế, như vậy những kẻ ăn thịt người đó sao lại trèo đèo lội suối tới nơi này? Lẽ nào là đi về hướng Dao tộc?” 

Nếu như Dao tộc lại đối đầu với bộ tộc ăn thịt người, có thể bị ăn thịt mất hay không? 

“Dao Dao, hiện tại Bàn Vũ và Thẩm Triệu biến chiến tranh thành tơ lụa (1), huống hồ bọn họ chiếm ưu thế về địa lý. Nếu thật sự có bộ tộc ăn thịt người, chỉ sợ bọn họ cũng không thua thiệt.” Ôn Đình Trạm an ủi. 

“Trạm ca, điều ta lo lắng không phải là Dao tộc và Quỳnh Vũ sơn trang, bọn họ nhiều nhất chỉ là chịu một chút tổn thất. Điều ta lo lắng là Vĩnh Phúc Hầu và Minh tướng quân.” 

Nhưng mỏ vàng là do họ dâng tặng lên, nếu như đám người Trọng Nghiêu Phàm và Minh Nặc xảy ra chuyện, đương nhiên cũng không thể đổ hết quan hệ nhân quả lên đầu họ, nhưng họ cũng là gián tiếp tạo ra tội ác. 


Sắc mặt Ôn Đình Trạm cũng trầm xuống: “Ta nhờ Tiểu Quai Quai gửi cho Vĩnh Phúc Hầu một bức thư, đầu tiên để cho bọn họ đề phòng, sau là để bọn họ tìm Thẩm Triệu và Bàn Vũ trợ giúp. Thẩm Triệu có mối thù sâu sắc với bộ tộc ăn thịt người đã giết cả gia tộc hắn, hắn sẽ không từ chối chuyện này.” 

“Vâng, chàng nói cho bọn họ biết nhược điểm của bộ tộc ăn thịt người chính là móng tay của họ.” Dạ Dao Quang bổ sung thêm một câu. 

Ôn Đình Trạm gật đầu, muốn Cổ Ma Nhĩ lấy ít bút mực, lập tức viết một phong thư đưa Tiểu Quai Quai bay về phía Trọng Nghiêu Phàm. Cổ Ma Nhĩ có chút bứt rứt, nói một hơi với Ôn Đình Trạm. 

Sau khi nghe xong, ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn về phía Dạ Dao Quang xin ý kiến: “Cổ Ma Nhĩ muốn đi theo làm hộ vệ cho chúng ta. Nơi đây đã không thể ở lại nhưng hắn không biết tiếng Hán, rời khỏi đây rất khó sinh tồn. Mà A Ni Á lại đang mang thai bốn tháng, hắn cũng không tin người khác, chỉ tin tưởng chúng ta cho nên muốn đi theo chúng ta.” 

Thấy Ôn Đình Trạm hỏi ý Dạ Dao Quang, Cổ Ma Nhĩ vội vàng hành đại lễ với Ôn Đình Trạm, sau đó nói một câu. 

“Hắn nói chúng ta trường sinh thiên tử, trung thành vĩnh viễn.” Ôn Đình Trạm phiên dịch. 

Dạ Dao Quang gật đầu: “Chàng nói với hắn, có thể theo chúng ta, không phải là chủ nô, nhưng phải là chủ tớ.” 

Nếu hai người sống chung với nhau trong một thời gian dài, họ phải có một mối quan hệ. Mối quan hệ bạn bè không đủ để hai bên cùng chung sống dưới một mái nhà, nếu mối quan hệ không rõ ràng thì không dễ bị ràng buộc và dễ dàng sinh ra mâu thuẫn. 


Ôn Đình Trạm lại làm phiên dịch, Cổ Ma Nhĩ rất vui vẻ gật đầu tuân theo. 

“Ngày mai chúng ta cùng đưa bọn họ xuống núi.” Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút lại nói. 

“Sau này chàng chịu trách nhiệm dạy tiếng Hán cho Cổ Ma Nhĩ. Nếu hắn không thể giao tiếp với người trong phủ, có chuyện gì cũng phiền phức.” 

“Ta đã nhờ đế sư tìm giúp ta một thầy giáo tinh thông ngoại ngữ, chờ chúng ta về đến nơi cũng chẳng mấy chốc sẽ đưa thầy giáo tới.” Cậu cũng rất quan tâm đến các nền văn hóa và ngôn ngữ khác nhau. Thời gian hiện tại rảnh rỗi, cậu có hứng muốn học thêm chút nữa, càng nhiều bản lĩnh càng không lo bị chèn ép. 

***

(1) Biến chiến tranh thành tơ lụa: Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui