Quái Phi Thiên Hạ

Dạ Dao Quang trong lòng không khỏi tán thán, đến chủ nhà trọ một trấn nhỏ của Trọng Nghiêu Phàm mà cũng tinh khôn như vậy, hắn không phát tài thì ai phát tài.

Lý Tửu nhanh chóng đi đến trước mặt Ôn Đình Trạm: “Ôn công tử, Lý mỗ ở nguyên chỗ này đã một tháng, hôm nay sau khi trả phòng thì giấy thông hành bị mất, vừa mới đi nha môn trình báo, còn phải đợi thêm hai ngày nữa. Lý mỗ ở nơi này không thân không thích, đành phải quay lại chốn này tìm nơi ngủ trọ, vẫn mong Ôn công tử châm chước cho một chút, ta vô cùng cảm kích.”

“Lý lão gia mời qua bên này.” Ôn Đình Trạm dẫn ông đến chỗ mà bọn họ vừa mới ngồi vào. Tiểu nhị nhanh tay nhanh chân dọn dẹp sạch lại từ đầu rồi dâng nước trà lên. Sau khi ngồi xuống, Ôn Đình Trạm mới hỏi: “Lý lão gia nếu đã đề nghị ta giúp đỡ, có thể nói ra một chút giấy thông hành là như thế nào mà không thấy nữa hay không?”

“Sáng sớm hôm nay, ta lấy giấy thông hành ra để trả phòng. Sau khi đi ra khỏi nhà trọ, ta nhớ rõ ràng là đã đặt vào trong hành lý nhưng khi ta đến nha môn lấy ra để đổi ngày mới phát hiện không thấy nữa, quay trở về tìm suốt dọc đường cũng chưa tìm thấy.” Lý Tửu nói với vẻ mặt khổ não.

“Lý lão gia cho rằng giấy thông hành mất vào lúc nào, vì sao lại mất?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.

Lý Tửu nghĩ một lúc rồi nói: “Trên đường ta đều chỉ ngồi xe ngựa, chỉ có lúc ta lên xe ngựa, không cẩn thận nên giẫm trượt tấm ván (1), vừa hay lúc đó có một người đàn ông đi qua đỡ ta một cái.”

“Ông có nhìn rõ dáng dấp của người đó không?” Dạ Dao Quang lập tức truy hỏi.


Lý Tửu nhìn hai người đầy vẻ nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều. Hiện giờ ông cũng chỉ muốn biết cái tên đáng chết hại ông phải đền mấy trăm lượng ở nha môn kia đã đi đâu, liền nói: “Người hắn cao hơn sáu thước (2), cánh tay khỏe, mặt dài...”

Bởi vì đối phương ra tay giúp đỡ, trong lòng ông rất cảm kích, vì vậy tiếp xúc ở khoảng cách gần nên nhìn thấy rất rõ ràng. Lý Tửu vừa miêu tả một cách tỉ mỉ, Ôn Đình Trạm lấy giấy mực từ chỗ chủ quán, ngay lập tức vẽ ra cùng với sự miêu tả của Lý Tửu. Một người đàn ông cao khoảng một mét tám mấy, thân hình lực lưỡng, ước chừng khoảng ba mươi tuổi rất nhanh đã hiện trên giấy một cách sống động.

“Có phải là người này không?” Ôn Đình Trạm chuyển tới trước mặt Lý Tửu hình người đã vẽ xong.

Lý Tửu vừa xem sau đó mắt trợn tròn, nhìn Ôn Đình Trạm với ánh mắt vạn phần bái phục. Chính ông còn cảm thấy miêu tả của mình cũng chưa hẳn là chính xác lắm, thế nhưng vị công tử này lại có thể dựa trên những miêu tả của ông mà vẽ ra được người này, thật đúng là nằm ngoài dự đoán. Ông kinh ngạc đến mức nói không ra lời, chỉ có thể bất thình lình gật đầu.

Dạ Dao Quang xoay bức vẽ lại. Cô cũng dựa vào sự miêu tả của Lý Tửu rồi phác họa một lượt trong đầu nhưng hoàn toàn không phải là người này, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm đặt bút xuống một cách tao nhã: “Sáng nay ta thấy người đánh cá đi chân trần bán cá thì nghi ngờ trong lòng, đi hỏi thăm một lượt, vừa hay ta nhìn thấy người này.”


Nếu như không phải Ôn Đình Trạm vừa hay nhìn thấy người này, cậu thật sự cũng không thể từ sự miêu tả của Lý Tửu mà vẽ ra người này một cách rõ ràng như vậy.

“Hắn đi tìm người đánh cá?” Dạ Dao Quang không khỏi sửng sốt.

Ôn Đình Trạm gật đầu: “Đúng vậy, ta láng máng nghe được hắn hỏi khi nào có thuyền, dường như không định ngồi thuyền tại bến sông, mà là muốn mượn thuyền của người đánh cá.”

Thực ra nghĩ như thế cũng dễ hiểu, đoán là người đó không có giấy thông hành, hơn nữa còn mang theo dao linh đã thoát khí, đi đường bộ dễ gặp phải người thạo nghề, đi đường thủy sẽ tránh được không ít phiền phức.

Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn sắc trời một chút, dường như cũng đã đến lúc người đánh cá trở về nhà, cô liền đứng dậy: “Trạm ca, chàng giúp muội như thế này đã đủ rồi, muội để Kim Tử ở lại chỗ chàng, muội đi trước làm những việc khác. Nhân tiện huynh giúp muội viết một bức thư, sai người đem đến Tiền phủ nha. Muội phải đến phía bắc, muội sẽ không sao đâu.”

Thấy vậy Dạ Dao Quang nhanh chóng xông ra ngoài, dường như chỉ trong chớp mắt đã biến mất không nhìn thấy nữa.Lần này Ôn Đình Trạm không muốn đi theo, đối phương rõ ràng không phải là một người bình thường, cậu không có khả năng đối phó lại, vì vậy liền gật đầu.


“Chủ quán, cho Lý lão gia một phòng.” Ôn Đình Trạm cũng rời đi sau đó, không phải là quên Lý Tửu, mà xe ngựa của Tiết Đại đã dừng ở trước cửa. Ôn Đình Trạm bước lên nói: “Trở về Mạnh gia.”

Dạ Dao Quang đuổi đến phía bắc với tốc độ nhanh nhất. Phía bắc là một con sông lớn, những người sống ở phía bắc về cơ bản đều là ngư dân, sinh sống chủ yếu dựa vào việc đánh bắt cá và hải sản bằng lưới, vì vậy chỗ nào cũng thấy thuyền bè.

Ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn về phía mặt sông, không nhìn thấy thuyền bè của ngư dân. Cô tìm thấy một ngư nương (3) đang phơi lưới ở bờ sông rồi hỏi một vài chuyện mới biết rằng bọn họ thường đánh cá vào lúc sắp hoàng hôn, bởi vì lúc đó là lúc thủy triều rút, mùa hè cũng là lúc gió không quá to, về cơ bản thì tương đối an toàn, thu hoạch cũng khá nhiều. Ban ngày trời nắng to sẽ không ra ngoài đánh cá, thu hoạch không có kết quả.

Dạ Dao Quang lại hỏi thêm một vài câu mới biết được ngư nương này chuyên ở đây giúp người ta phơi lưới đánh cá, hoặc là ở bên cạnh đan lưới, tiện thể trông những lưới đánh cá này, cũng coi như là cả ngày đều ở đây. Bà ấy chắc chắn rằng sáng sớm hôm nay sau khi ngư dân đánh cá trở về đến giờ chưa hề có bất cứ thuyền bè nào rời đi. Dạ Dao Quang lúc đó mới an tâm, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh ngư nương, cố ý tìm chuyện để nói với ngư nương đang có chút xấu hổ này.

Khi mặt trời ngả về phía tây, liên tục có những người gánh đòn gánh hoặc đẩy xe quay trở về, có lẽ đó là những người đi bán cá ở chợ phía nam quay trở về. Có người trên mặt tràn đầy nụ cười sung sướng, có người lộ ra một chút thất vọng, nhưng bất kể là ai thì đều có người ở nhà đang vội vàng đón họ trở về, sau đó giúp họ mang những con cá còn thừa hoặc đồ bán cá về nhà.

Trên nét mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hài lòng, đó chính là một sự phấn đấu vì cuộc sống mà cảm thấy tràn đầy sự thỏa mãn. Sau khi những đám người đó dần dần rời đi, Dạ Dao Quang cuối cùng cũng nhìn thấy một người đặc biệt. Hắn tuy đeo trên lưng một giỏ cá, đang đẩy xe giúp một đại thúc đi đứng có chút khập khiễng nhưng hắn có dáng người cao khoảng một mét tám mấy, cho dù ở trong đám ngư dân có khom người xuống cũng rất thu hút sự chú ý.

Hắn vô cùng nhạy bén, rất nhanh liền giương mắt nhìn về phía Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang không hề tránh né mà đối mặt với hắn. Với ánh mắt hơn người, cô nhìn thấy rõ trong đáy mắt hắn hiện lên sự sắc sảo.

Dạ Dao Quang buông lưới đánh cá trong tay mình xuống, hoàn toàn không né tránh mà cứ đi thẳng theo hướng của người đàn ông. Đường không bằng phẳng, người đàn ông kia bởi vì Dạ Dao Quang mà thất thần, đẩy xe lăn vào một cái hố to, xe nghiêng sang một bên. Trong tiếng hô hoán của vị đại thúc đánh cá, Dạ Dao Quang giơ tay đỡ xe đẩy giữ cho thăng bằng rồi nói với người đàn ông kia: “Vị đại ca này to lớn như vậy mà lại không nhìn thấy cái hố này sao.”


Ánh mắt của người đàn ông đột nhiên sắc nhọn, lấy tay đang đỡ xe đẩy đẩy xe một vòng hướng về phía Dạ Dao Quang. Khí ngũ hành của Dạ Dao Quang ngưng tụ trong lòng bàn tay, chiếc xe đẩy đó liền không chuyển động được. Người đàn ông thấy vậy liền hoảng hốt, ngay lập tức ném giỏ cá đeo trên lưng về phía Dạ Dao Quang, xoay người chạy.

Dạ Dao Quang giơ tay nắm lấy, trở tay đập lên xe đẩy, xe đẩy vì thế mà lún chặt vào mặt đất. Ngay lập tức cô nhún người nhảy qua, vài cái xoay người là đã đánh ngã người đàn ông kia xuống trước mặt dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của tất cả mọi người.

Quay người lại, ánh mắt của Dạ Dao Quang lạnh lùng, giơ tay hướng về phía người đàn ông nói: “Ngươi không phải là đối thủ của ta, giao dao linh cho ta, ta sẽ để ngươi rời đi.”

***

(1) Tấm ván: Dùng tấm ván này để làm bục lên xuống khi ngồi xe ngựa.

(2) Thước: Đơn vị đo chiều dài. Một thước bằng 1/3 mét.

(3) Ngư nương: Cô gái chài lưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui