"Vĩnh Phúc Hầu?" Dương đại thái thái quen gặp những chuyện lớn cũng không khỏi kinh ngạc đứng lên, lập tức nhận ra mình thất thố bèn áy náy cười, lại ngồi xuống: “Dạ cô nương thật sự có thể khiến Vĩnh Phúc Hầu ra mặt, nếu việc này có Vĩnh Phúc Hầu chủ trì đại cuộc tất sẽ không có sai sót gì, ta và nhà ta cũng sẽ cố gắng hết sức.”
“Có lời này của thái thái ta cũng yên tâm rồi.” Dạ Dao Quang gật đầu: “Năm ngoái nghe tin Tiền phu nhân có thai, tính ra thời gian cũng không ngắn. Thái thái và Tiền phu nhân quan hệ khá sâu, không biết Tiền phu nhân đã sinh chưa?”
“Ta đang muốn nói chuyện này với cô nương, nửa tháng trước muội muội kia của ta đã sinh con, là một bé trai.” Dương đại thái thái cất giọng tiếc nuối: “Bảy tháng đã sinh non, cũng may muội muội ta nuôi tốt, đứa bé sinh non nhưng cũng coi như khỏe mạnh.”
“Sao lại sinh non?” Tiền viên ngoại tuổi đã trung niên, khó khăn lắm mới có một mụn con, lại là con trai trưởng của chính thất phu nhân. Bọn họ cũng là vợ chồng ân ái, còn không quý trọng?
“Đều tại thiếp thất ầm ĩ.” Dương đại thái thái không tức giận: “Người đàn ông này ở ngoài trăng hoa thế nào ta không quan tâm nhưng cũng đừng mang phiền phức về nhà cho ta, chỉ có nghìn ngày làm trộm chứ làm gì có chuyện nghìn ngày phòng trộm (1)? Nhà cửa bình an mới có thể thịnh vượng nhưng muội muội kia của ta cũng coi như trong họa có phúc. Trải qua chuyện này, Tiền viên ngoại đã đuổi vài người thiếp đi rồi, cũng coi như hết khổ.”
Dạ Dao Quang chỉ cười không nói. Cô biết Dương đại thái thái nói với cô những điều này vì nghĩ đến việc cô không có trưởng bối nữ, sợ sau này cô không hiểu những chuyện này nên mới mượn cớ khéo léo dạy bảo cô. Nhưng Dạ Dao Quang phải thừa nhận rằng ở thời đại như thế này, Dương đại thái thái có thể quản lý cả một Dương phủ to như vậy, khiến phu quân đến một người thiếp có danh phận cũng không có lại vẫn luôn được phu quân tôn trọng cũng coi như là một người phụ nữ thành công.
Dương đại thái thái chỉ coi Dạ Dao Quang là một cô gái chưa lấy chồng, không tiện tiếp tục vấn đề này, vì vậy nói đến đây liền nghiêm mặt: “Muội muội kia của ta vừa nhờ người truyền tin cho ta, dặn ta nếu đợi Dạ cô nương quay lại thì nhờ Dạ cô nương đặt tên cho đứa bé mới chào đời của muội ấy. Mấy ngày trước muội ấy phái người đến tìm Dạ cô nương nhưng Dạ cô nương lại đi ra ngoài chưa về, ngày tháng năm sinh của đứa bé cũng ở đây, Dạ cô nương xem xem.”
Dạ Dao Quang không từ chối, nhận lấy cuộn giấy rồi mở ra: Năm Quý Mão, tháng Bính Thìn, ngày Bính Ngọ, giờ Hợi.
Dạ Dao Quang tính qua bát tự này: năm 1,2 lượng, tháng 1,8 lượng, ngày 1,6 lượng, giờ 0,6 lượng, tất cả năm lượng hai tiền. Dựa theo cách tính của Viên Thiên Canh (2) thì đây là một người sống thọ và có phúc. Để cảm ơn Tiền viên ngoại đã tặng cây hoa mai nên Dạ Dao Quang tính xem mệnh đứa bé này có tốt hay không trước chứ không trực tiếp đặt tên một cách công thức.
“Thái thái yên tâm, ngày mai ta sẽ viết một phong thư kêu người đưa đến Tiền phủ.”
Tiền phu nhân thấy sắc mặt Dạ Dao Quang vẫn không thay đổi liền biết mệnh của đứa bé này cũng không kém, vì vậy đưa một tráp khác cho Dạ Dao Quang: “Đây là tiền thù lao Tiền phủ cho Dạ cô nương.”
Dạ Dao Quang không khách sáo nhận lấy, sau đó cáo từ: “Trạm ca đến Mạnh phủ có việc, ta vốn là vì chuyện lương thực nên mới đến tìm thái thái. Trời cũng không còn sớm, ta xin cáo từ.”
Biết Dạ Dao Quang muốn đến Mạnh phủ, Dương đại thái thái cũng không giữ cô nữa mà phái người tiễn Dạ Dao Quang một đoạn đường. Dạ Dao Quang đến Mạnh phủ vừa kịp giờ ăn trưa.
“Ta đến muộn, đợi ăn chực một bữa cơm vậy.” Dạ Dao Quang được quản gia dẫn vào nhà ăn. Mạnh Bác và phu nhân Lư thị, còn có Mạnh Hằng đang tiếp đãi Ôn Đình Trạm.
“Mong mà không được, ta còn hy vọng Dạ cô nương đến thêm mấy lần nữa. Ta mới tuyển được một đầu bếp Giang Nam, mau đến đây nếm thử khẩu vị của Giang Nam.” Lư thị vội vàng đứng dậy tiếp đón Dạ Dao Quang.
"Hằng, đây là dì Dao của con.” Nếu Mạnh Bác và Ôn Đình Trạm kết bạn ngang hàng nhau thì Mạnh Hằng đương nhiên là vãn bối.
Ánh mắt hòa ái của Dạ Dao Quang rơi trên người cậu bé Hằng, bỗng nhiên ánh mắt cô thay đổi.“Dì Dao, Hằng nhi đã lâu chưa gặp người.” Đứa bé Hằng này năm nay tính cả tuổi mụ đã lên năm tuổi. Mạnh Bác tự mình dạy dỗ nó, bây giờ nó như một chiếc bánh bao nhỏ rất có quy củ, giọng nói trong trẻo khiến người khác yêu thích.
“Sao vậy Dao Dao?” Ôn Đình Trạm vội vàng hỏi.
Dạ Dao Quang nhíu mày, ngước mắt lên nhìn hai vợ chồng Mạnh Bác: “Mạnh đại ca, chị dâu, có phải gần đây Hằng nhi đã đi đến chỗ nào đặc biệt không?”
Hai vợ chồng lập tức trở nên căng thẳng, Lư thị lắc đầu: “Không, Hằng nhi vẫn luôn đi theo ta.”
Dạ Dao Quang muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy ánh mắt tròn vo tò mò của Mạnh Hằng bèn nuốt lại những lời định nói, có những lời không thể nói trước mặt trẻ con, vì vậy cô nói: “Đúng lúc ta đói bụng, Mạnh đại ca, chị dâu dùng cơm trước đi, lát nữa ta có việc muốn nói với hai người.”
Hai vợ chồng Mạnh Bác dù lo lắng nhưng bọn họ cũng không phải mới tiếp xúc với Dạ Dao Quang, thái độ này của Dạ Dao Quang có nghĩa là Mạnh Hằng không có chuyện gì khẩn cấp cả. Họ liếc nhìn nhau, trong lòng cũng yên tâm hơn, lại nhẹ nhàng cười tiếp đãi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm.
Sau khi ăn xong, Lư thị để đại nha hoàn thân cận đưa Mạnh Hằng đi dạo tiêu hóa thức ăn, sau đó bảo nó đi nghỉ trưa.
"Dạ cô nương có chuyện gì xin hãy nói.” Mạnh Bác đợi con trai đi xong liền dò hỏi.
“Quanh người Hằng nhi dường như có âm khí.” Dạ Dao Quang nói thẳng: “Nếu không mang theo bùa của ta bên người, chỉ sợ cơ thể đã sớm bị âm khí nhập vào, nhẹ thì liên tục thấy ác mộng, nặng thì bị bệnh không dậy nổi.”
"Cái gì!" Lư thị sợ đến mức mặt trắng bệch, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
“Chị dâu yên tâm, Hằng nhi không sao.” Dạ Dao Quang trấn an một câu: “Nếu không đụng tới vật cực kỳ không sạch sẽ, lại mang theo bùa của ta thì lẽ ra quanh người Hằng nhi không thể có âm khí được. Vì vậy ta mới hỏi chị dâu là Hằng nhi có đi qua chỗ nào đặc biệt không.”
Lư thị cẩn thận suy nghĩ lại, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ được con trai đã đi những đâu.
“Đi gọi Hương Vân và Hương Tuyết tới đây.” Sắc mặt Mạnh Bác âm trầm, Hương Vân và Hương Tuyết chính là nha hoàn thân cận của Lư thị. Lư thị luôn bên con trai, nếu Lư thị bận rộn thì Hương Vân và Hương Tuyết sẽ chăm sóc. Lư thị có quên thì hai nha hoàn này cũng không thể nào quên được.
Hai thiếu nữ ăn mặc giống nhau, chỉ khác bông hoa thêu trên áo nhanh chóng đi đến, thấy sắc mặt chủ nhân không tốt cũng thấp thỏm hành lễ.
“Hai người các ngươi, mấy ngày nay đã đưa Hằng nhi đến chỗ nào không nên đến rồi?” Mạnh Bác chất vấn.
“Bẩm gia, chúng nô tỳ không hề mang thiếu gia đi đâu cả, đều ở trong viện của phu nhân.” Hai người nhìn nhau không hiểu, sau đó vội vàng lắc đầu.
Dạ Dao Quang vừa nhìn là biết hai người họ không nói dối, vì vậy cô hỏi: “Các người luôn đi theo Hằng nhi có phải không?”
“Vâng, chúng nô tỳ phụng lệnh của phu nhân lúc nào cũng trông chừng thiếu gia, sao dám quên nhiệm vụ.” Hai người một người trả lời chắc chắn, một người vội vã gật đầu.
Dạ Dao Quang nhíu mày, lại hỏi: “Mấy ngày gần đây Hằng nhi có gì khác thường không?”
Một người lắc đầu, một người thì nói: "Ba ngày trước, Trịnh phu nhân mang theo thiếu gia nhà bên đó đến tìm phu nhân. Thiếu gia và Trịnh thiếu gia chơi với nhau một lát. Sau khi Trịnh thiếu gia đi, lúc nô tỳ ôm thiếu gia, thiếu gia luôn miệng kêu lạnh. Lúc đó là buổi chiều, mặt trời đang độc, nô tỳ sợ thiếu gia không khỏe còn bẩm báo với phu nhân.”
***
(1) Chỉ có nghìn ngày làm trộm không có nghìn ngày phòng trộm: Sức lực con người có hạn, cần gì phải bị động ứng phó với mọi chuyện, lãng phí sức lực.
(2) Viên Thiên Canh (583-665): Nhà tinh tượng học người Trung Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...