Dạ Dao Quang lấy chiến thư từ trong giới tử lấy ra cho Ôn Đình Trạm, đem những gì Đào Đại nói nói lại cho hắn: “Chờ khi nào tỉnh ngủ muội đi một chuyến tới cống chùa, muội tin tưởng nếu Thả Nhân đại sư thật sự thất ước, lời Đào Đại nói đồ toàn bộ Cống chùa cũng không phải lời nói đùa, nàng ấy thật sự có thể làm được.”
“Đào Đại đã buông xuống rất nhiều.” Ôn Đình Trạm buồn bã nói.
“Phải.” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng lên tiếng, đổi qua một tư thế thoải mái rúc vào lồng ngực Ôn Đình Trạm.
Đào Đại là từ bên trong thù hận cực độ đã thoát được nửa thân ra, tới Thổ Phiên lâu như vậy, cũng không tiếp tục tạp thêm sát nghiệt, không gọn gàng dứt khoát giết tới Cống chùa, mà dùng thời gian dài như vậy tưởng niệm cha mẹ quá cố. Nàng hẳn đã suy nghĩ rất nhiều, ít nhất không để sự thống hận của mình làm hại tới những người vô tội.
Nhưng nàng trong lòng có oán, trong lòng có hận, trong lòng còn sự điên cuồng, cần một chỗ phát tiết. Nguyên bản chỗ phát tiết này sớm trước kia đã tìm được, nhưng lại bởi vì Thả Nhân đại sư ba lần bốn lượt ngăn trở, làm nàng mỗi lần bùng nổ đều bị nghẹn trở về, mọi oán hận của nàng vì vậy đều đổ lên người Thả Nhân.
Rốt cuộc, Thả Nhân mấy lần vì thương sinh mà lựa chọn hy sinh nàng, cũng đích xác sau mỗi lần làm vết thương của nàng càng thêm trầm trọng, nàng oán hận cũng hợp tình hợp lý. Nhưng, bất luận là Thả Nhân đại sư hay là Đào Đại, đều không phải người Dạ Dao Quang có thể chạm vào giới hạn của họ, chuyện này nàng chỉ có thể đóng vai quần chúng.
Suy nghĩ một hồi, Dạ Dao Quang liền ngủ lúc nào, chờ tới khi nàng tỉnh lại đã là giờ Ngọ. Dạ Dao Quang rửa mặt dùng bữa rồi đi tìm Ôn Đình Trạm, thấy hắn đang cùng Cổ Cứu đã khôi phục chút khí sắc trò chuyện, nàng cũng không quấy rầy mà lưu lại vài câu cho Kim Tử, nàng đi một chuyến tới Cống chùa.
Dạ Dao Quang lên đường tới Cống chùa không lâu, Ôn Đình Trạm quang minh chính đại tới cửa Ngu phủ, ngồi đại khái mười lăm phút, mới vừa ra khỏi phủ, người Nam Cửu Vương đã đứng đợi sẵn, thỉnh Ôn Đình Trạm tới trà lâu.
Lúc này, Ôn Đình Trạm chẳng những gặp được Nam Cửu Vương, còn gặp được viện sử Tuyên chính viện – Phí Cổ Lực cùng soái – Tô Khương.
“Hầu gia, mời ngồi.” Nam Cửu Vương khách khí chiêu đãi Ôn Đình Trạm, “Bổn vương giới thiệu với Hầu gia……….”
“Tuyên chính viện Phí đại nhân, soái phủ Tô đại nhân.” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt ngắt lời Nam Cửu Vương, “Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng đại danh của hai vị đại nhân đã như sấm bên tai.”
“Hai người bọn ta cũng đã nghe danh Minh Duệ hầu đã lâu, hôm nay được gặp, Minh Duệ hầu quả như lời đồn đại.” Người mở miệng chính là viện sử Tuyên chính viện Phí Cổ Lực.
Ôn Đình Trạm cười khách khí nhìn Nam Cửu Vương: “Vương gia tìm hạ quan có chuyện gì phân phó?”
“Bổn vương là muốn hỏi Hầu gia một câu, việc hôm trước bổn vương đề cập tới, không biết Hầu gia suy xét thế nào?”
“Hạ quan chưa bao giờ suy xét qua.” Ôn Đình Trạm đạm thanh trả lời.
Sắc mặt Nam Cửu Vương khẽ biến: “Xem ra nghe đồn Minh Duệ hầu trọng tình trọng nghĩa, cũng là có chút hữu danh vô thực.”
“Sự việc liên quan tới tánh mạng, hạ quan bất quá phải tự bo bo giữ mình thôi.” Ôn Đình Trạm không hề để những lời châm chọc của Nam Cửu Vương vào trong lòng, “Những nơi có thể bôn tẩu hạ quan đều đã bôn tẩu qua, có nhiều việc có thể dốc lực cứu nhưng đành bất lực. Hạ quan cũng là người có thê nhi, người không vì mình, trời tru đất diệt. Chẳng qua……” Dừng một chút, Ôn Đình Trạm nói tiếp, “Chẳng qua việc này liên quan mạng người, khai đường công thẩm, bản hầu cũng muốn thính thẩm, nghĩ đến Phí đại nhân sẽ không cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ này.”
Phí Cổ Lực nheo mắt, Ôn Đình Trạm có tài quỷ biện, nhiều lần phá kỳ án, tuy rằng bọn họ tự tin Ôn Đình Trạm không tìm được chứng cứ chứng minh hai người Cổ Cứu vô tội, nhưng trong khi xét sử giảo biện để nhưng chứng cứ đưa ra không đủ định tội vẫn là có thể. Nhìn đến bộ dạng phó mặc này của Ôn Đình Trạm, hắn cảm thấy một khi khai đường công thẩm, chỉ sợ chủ động ngược lại hóa bị động, nếu đến lúc đó phía trên lại có người khác can dự…….
Ôn Đình Trạm lại là đệ tử Chử đế sư, học sinh Chử đế sư trải rộng đại giang nam bắc, không chừng đã bị Ôn Đình Trạm giảo từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Nam Cửu Vương tất nhiên cũng nghĩ tới điểm này, hắn nắm chặt ly trong tay, trận này hắn tính kế hoàn mỹ, thật vất vả mới bẫy được Ôn Đình Trạm rơi vào, nhưng một vòng mấu chốt, Ôn Đình Trạm thế nhưng không trúng cổ độc! Nếu Ôn Đình Trạm trúng cổ độc, hắn nào dám không sợ hãi như vậy.
Ôn Đình Trạm nhấp một ngụm trà, buông chén xuống: “Hạ quan không thích nhất là bị người khác khống chế, Vương gia nghĩ hạ quan quá ngốc, dùng tánh mạng đi thành toàn với cái gọi là có tình có nghĩa, còn không nhất định có thể cứu được bọn họ. Không bằng tàn nhẫn hạ quyết tâm, Vương gia phải tin tưởng năng lực hạ quan, bọn họ hiện giờ là bảo mệnh phù của vương gia, nếu hai người bọn họ có việc gì, hạ quan cũng không còn chỗ nào phải cố kỵ, Vương gia muốn chạy khỏi Thổ Phiên này, chỉ có bốn chữ: Tuyệt không khả năng!”
Nói xong, mặc kệ ba người ánh mắt tối tăm, Ôn Đình Trạm tiêu sái quay người lại, vạt áo hắn xoay giữa không gian vẽ ra từng đạo ánh sắc, liền như vậy thong dong không nhanh không chậm rời đi.
Ôn Đình Trạm vừa đi, Nam Cửu Vương liền nhịn không được đem ly trong tay ném ra ngoài.
“Đã sớm biết người này rất khó ứng phó.” Tô Khương vẫn luôn không mở miệng trầm mặt, hắn đột nhiên có cảm giác dẫn lửa thiêu thân, trong lòng thế nhưng liền bởi vừa gặp thiếu niên này hắn liền hối hận không đem Nam Cửu Vương ra để nhận công, ngược lại chỉ vì một lần để hắn nắm được nhược điểm, nói đến cùng hắn vẫn rất luyến tiếc chiếc mũ quan trên đầu này.
“Ôn Đình Trạm không chết, người chết chính là ba người chúng ta.” Đáy mắt Phí Cổ Lực xẹt qua hung quang, “Vương gia không phải nói có thể làm hắn chịu thua sao?”
“Bổn vương sao biết được bại lộ chỗ nào?” Nam Cửu Vương trong lòng cũng một bụng hỏa, “Nguyên công tử rõ ràng nói, cổ độc kia cho dù phu nhân Ôn Đình Trạm cũng không thể phát hiện, đệ tử phu nhân hắn không phải cũng trúng cổ? Vì sao phu thê hai người lại vô sự như vậy.”
“Hiện giờ không phải phân tích nguyên do, nếu nguyên bản Nguyên công tử muốn dẫn hắn tới quỷ thành, hiện giờ đưa hai người kia tới là được.” Tô Khương vững vàng nói, “Để Ngu Chấp nói cho hắn.”
“Phái ai đưa người qua?” Phí Cổ Lực nhìn về phía hai người, “Thủ hạ của ta đều biết quỷ thành là chỗ như thế nào, khác gì nói bọn chúng đi chịu chết, chỉ sợ thà chết cũng không có ai đi, các ngươi xem, Ngu Chấp hiện tại chưa xuống được giường……..”
“Bọn chúng không sợ chết, vậy đem thê nhi bọn chúng bắt lại.” Tô Khương lạnh lùng nói.
Phí Cổ Lực cười lạnh: “Kế này cực diệu, bên người Tô đại nhân đều là hảo thủ, vậy làm phiền Tô đại nhân.
Loại sự tình gây loạn nhân tâm này đừng mơ tưởng nói hắn chạm vào. Hắn nếu làm trò như vậy, ngày sau còn ai nguyện ý trung thành đi theo hắn? Chỉ sợ những người bên cạnh sẽ biến thành lưỡi dao mổ lúc nào không hay. Tô Khương thì không như vậy, thuộc hạ hắn nhiều như binh mã, thiếu một hai có thể không để lại dấu vết.
Tô Khương cũng không chối từ, đứng lên phất tay áo bỏ đi.
Tô Khương rời đi điểm binh, xác nhận người Phí Cổ Lực đưa tới không có vấn đề, liền gọi người mang theo lên đường
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...