Quái Phi Thiên Hạ


Đây là một quá trình cần sự cẩn thận, phức tạp mà lại hao phí đại lượng khí Ngũ hành, đặc biệt lục phủ ngũ tạng Tang Cơ Hủ đều bị ảnh hưởng, chỉ có thể dùng bồi nguyên đan mới có thể kéo lại cân bằng, hơn nữa Dạ Dao Quang vận châm mỗi ngày mới khôi phục khởi sắc.

Nhưng một lần nữa muốn chữa trị cho Tang Cơ Hủ cả khí quan tương đương một công trình to lớn.
Bất quá hiện tại thì tốt rồi, Tang Cơ Hủ không phải tự nhiên suy yếu, cùng Chử đế sư bất đồng, không phải thiên mệnh.

Dạ Dao Quang tuy rằng tiêu hao nhiều tu vi nhưng không ai phải chịu gánh nặng tâm lý.
Từ cây châm tới mỗi một gân mạch, Dạ Dao Quang từng bước một tới, ước chừng dùng công phu một ngày một đêm mới đưa Tang Cơ Hủ trở về bộ dáng người bình thường.

Nhìn đến Tang Cơ Hủ khôi phục da thịt trơn mềm bóng trắng của thiếu nữ, một lần nữa có mái tóc dài đen nhánh nhu thuận, lúc này hai mắt Dạ Dao Quang đều hoa lên, nhìn cái gì cũng có vô số đạo ảnh chồng lên nhau.
Nghẹn một hơi, cuối cùng hành châm đem sinh cơ Tang Cơ Hủ khóa trụ.

Đem cây châm rút ra, rốt cuộc Dạ Dao Quang cũng chống đỡ không được, liền hôn mê bất tỉnh, ngã vào phía trên giường.
Qua không có bao lâu, Tang Cơ Hủ tỉnh lại, nàng cảm thấy không khí hấp thu mới mẻ thanh tỉnh hơn.


Nhìn đến Dạ Dao Quang ghé vào bên giường, người đầy mỏi mệt, Tang Cơ Hủ lập tức gọi lay Dạ Dao Quang, gọi không tỉnh mới xoay người lên, đem Dạ Dao Quang đặt trên giường, ra bên ngoài gọi người.

Đang ngủ gà ngủ gật, Càn Dương cùng Tiểu Tiểu bị tiếng gọi lo âu ầm ĩ của Tang Cơ Hủ làm bừng tỉnh, hai người vội vàng vọt vào.
Càn Dương nhìn sắc mặt tái nhợt của Dạ Dao Quang òa khóc một tiếng lớn, Tiểu Tiểu ghét bỏ nhìn hắn: “Ngươi mau đi tìm sư công!”
Nói xong nàng liền ngồi phía sau Dạ Dao Quang, đem Dạ Dao Quang nang lên, bàn tay vận khí để phía sau lưng Dạ Dao Quang, đem khí Ngũ hành chưa mấy thâm hậu khí độ vào trong thân thể Dạ Dao Quang.

Tiểu Tiểu mới vào Trúc Cơ kỳ, chưa có bao nhiêu khí Ngũ hành, được một lúc liền cảm giác kiệt lực.

Lúc Tiểu Tiểu cảm thấy gân mạch bắt đầu co rút đau đớn, một đạo thân ảnh kim sắc hiện lên, Kim Tử bàn tay lông lá đem một chưởng chấn khai khí, thay thế vị trí của nàng.
Kim Tử vừa vào trước, sau lưng Ôn Đình Trạm mặc một thân quan bào bước nhanh tới.

Chờ đến khi Kim Tử vận khí cho Dạ Dao Quang, làm khuôn mặt trắng bệch của Dạ Dao Quang có chút huyết sắc, Ôn Đình Trạm mới tới gần xem xét mạch môn của nàng.

Mạch tượng biểu hiện do kiệt lực gây ra, Ôn Đình Trạm sớm có chuẩn bị lấy ra một viên dược, phân phó Càn Dương: “Nước ấm.”
Tiểu Tiểu so với Càn Dương nhanh hơn một bước, rót ra một ly nước ấm mang tới.

Ôn Đình Trạm đem viên dược hòa vào trong nước, chính mình ngậm trong miệng truyền trực tiếp cho Dạ Dao Quang, vận khí đem nước thuốc đưa xuống thực quản nàng.

Chờ tới khi toàn bộ ly nước uống xong, Ôn Đình Trạm mới bé Dạ Dao Quang lên, hướng tới chính phòng bọn họ mà đi.

Thời điểm đi ngang qua Tang Cơ Hủ, cũng không khỏi ôn hòa trấn an một câu: “Dao Dao không có việc gì, buổi tối liền tỉnh lại.”
Dạ Dao Quang đích xác tới tối liền tỉnh, mở mắt ra nhìn Ôn Đình Trạm ngồi nghiêng thân mình bên méo giướng, hai tay đang lật xem công hàm.


Dưới ánh nến, từng đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt nghiêng của hắn xâm nhiễm ánh vàng nhu hòa mà lại không mất đi sự cương nghị.

Hơi rũ mí mắt, đôi mắt thon dài không nhìn ra cảm xúc càng thêm phần thần bí, thị giác Dạ Dao Quang chưa ổn định, qua tấm vải lụa chắn ngang giường, góc nhìn mông lung.
Hắn lẳng lặng nghiêng đầu, tầm mắt cùng nàng cách một màn lụa đối thượng nhau, Dạ Dao Quang mạc danh có chút chột dạ, hướng về phía Ôn Đình Trạm lấy lòng cười cười: “Muội, muội quên mất hai đứa nó.........”
Chuyện gì Dạ Dao Quang cũng đều đã tính kỹ, nhưng nàng quên mất trong thân thể nàng còn có hai cỗ yêu cần nuôi dưỡng, hai cỗ linh khí không có thần thức, không có ý niệm, cứ việc nàng cùng Ôn Đình Trạm đã nỗ lực, nhưng đến bây giờ cũng chưa thành công, vẫn luôn dựa vào Tụ linh đan của Mạch Khâm duy trì.

Lúc này đây vì Tang Cơ Hủ, nàng lại dốc toàn lực, cơ hồ không giữ lại chút nào cho bản thân, xem nhẹ chính mình là thân thể Ngũ hành, căn bản khó duy trì hai cỗ linh khí kia.
Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang không khỏi khoanh chân ngồi, đầu ngón tay bấm niệm chú, cảm thụ hơi thở trong cơ thể, biết được bọn chúng vẫn trong người mình, vẫn là hồn thế sạch sẽ vô tri vô giác, tương đương hai cỗ khí tinh thuần, thời điểm Dạ Dao Quang tu luyện hàng ngày, lại mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng, đây là một chuyện vô cùng phi thường.
Tuy rằng không dám vận khí, nhưng Dạ Dao Quang vẫn dùng lực cảm giác cảm nhận được, không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
“Đói bụng không? Uống trước chén canh gà, ta cho người nấu cho nàng món cháo cua nàng thích nhất.” Ôn Đình Trạm ngữ khí ôn hòa nói.
Kỳ thật một khắc khi bắt mạch tượng cho Dạ Dao Quang, trong lòng Ôn Đình Trạm có chút tức giận, hắn cũng từng tưởng tượng chờ đến khi Dạ Dao Quang tỉnh lại, phải quở trách nàng vài câu, nhưng quá trình ngồi bên cạnh chờ nàng tỉnh này, mọi sự tức giận của hắn đều tan thành mây khói, lại nhìn thấy nàng tỉnh, hắn liền quên sạch, chung quy là luyến tiếc.
Dạ Dao Quang nghịch ngợm chớp chớp mắt, làm nũng: “Muội chẳng còn sức nữa, chàng ôm muội đi.”
Nói xong liền làm tư thế quỳ đứng dậy, thân mình mềm như không xương, đôi tay lười biếng treo trên cổ Ôn Đình Trạm, chu cái miệng nhỏ, đôi mắt long lanh nhìn Ôn Đình Trạm.
Trái tim Ôn Đình Trạm tức khắc liền như ngâm mình trong dòng nước ấm, sự thoải mái cùng mềm mại nói không lên lời, tay duỗi ra bế ngang nàng lên, ôm tới trước bàn cơm.


Nghi Vi đã sớm nghe được động tĩnh, cho người làm chút đồ tốt bưng lên cho Dạ Dao Quang rồi lui xuống.
Dạ Dao Quang ngồi trong lòng Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm bưng bát canh gà, thử chút độ ấm, thấy vừa đủ thích hợp mới đưa cho nàng.

Dạ Dao Quang vẫn như cũ treo trên cổ Ôn Đình Trạm không buông tay, hé miệng hướng tới hắn.
Muốn giận mà thực sự giận không được, Ôn Đình Trạm rốt cuộc không nhịn được sủng nịnh, lộ ra ý cười ôn nhu, nhéo nhéo cái mũi nàng: “Thật là khắc tinh.”
Trần ngập tình yêu oán giận một câu, Ôn Đình Trạm mới đút từng ngụm cho Dạ Dao Quang.

Uống xong canh gà tươi ngon bổ dưỡng, một cố ấm nóng từ dạ dày khuếch tán đến toàn thân, Dạ Dao Quang mặt mày cong thành hình trăng non, thỏa mãn nhìn Ôn Đình Trạm.
Canh gà vừa xuống, lại hai bát cháo cua đặc biệt đưa tới, Dạ Dao Quang nhanh chóng no bụng, sức lực cả người cũng được kéo lên, nhưng vẫn như cũ bám vào người Ôn Đình Trạm không muốn động: “A Trạm, ngày mai muội làm sinh nhật trước cho chàng.”
Dạ Dao Quang ban đầu không nghĩ tới mình sẽ ngất xỉu đi, kế hoạch sau khi trị thương cho Tang Cơ Hủ liền lập tức bế quan tu luyện, nhưng không như mong muốn, xảy ra chút sai lệch.

Thời gian tới sinh nhật Ôn Đình Trạm cũng chỉ còn năm ngày, nhưng Dạ Dao Quang chờ không nổi, nàng lo lắng tới thời điểm Lôi Đình Đình đại hôn nàng chưa ra được, đến lúc đó chẳng những làm Ôn Đình Trạm lo lắng cho nàng, nàng cũng không thể ở bên cạnh Ôn Đình Trạm đối mặt với nguy cơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui