Dạ Dao Quang cuối cùng vẫn thay Ôn Đình Trạm nhận phần lễ vật này, bọn họ chính xác đang cần vật như thế này, nếu tiếp tục đẩy đưa nữa thì chính là làm ra vẻ. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nhận lấy, Tang Cơ Hủ cũng thực vui vẻ. Có đôi khi mặc dù biết rõ, không nhất thiết phải trả giá cũng có thể nhận được sự toàn tâm đối đãi của người khác. Nhưng bất luận là tình cảm gì cũng không thể đơn phương hưởng thụ mãi có thể đủ vĩnh viễn duy trì.
“Ăn đi.” Trở lại trong phòng, Dạ Dao Quang rửa mặt xong đem lạp hoàn đưa cho Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm cầm ở trong tay, nhẹ nhàng xoay một chút, đầu ngón tay hơi dùng chút lực, lạp hoàn đã bị bóp nát. Lạp hoàn rất dày, thế nhưng bên trong chỉ có một hạt châu trắng nhỏ. Nâng một nửa lạp hoàn còn lại lên, Dạ Dao Quang cẩn thận nhìn vào bên trong hạt châu, thuần trắng không tỳ vết, không nhìn ra một thứ màu tạp nào khác.
“Cổ trùng chẳng phải nên màu đen sao?” Tư tưởng cố hữu, cổ trùng nên có một chấm đen.
“Nàng ngày mai hỏi lại Tang cô nương liền biết.” Ôn Đình Trạm đem cổ hoàng đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang, “Thứ này đối với nàng cũng có ích chứ.”
“Muội dùng nó làm gì, muội là người tu luyện ngũ hành, trong cơ thể muội cũng là khí Ngũ hành tinh thuần, căn bản không có bấy kỳ tạp chất gì, nhưng thật ra những người tu luyện khác dùng được hay không cũng khó nói.” Dạ Dao Quang phòng bị nhìn Ôn Đình Trạm, nàng cảm thấy chỉ cần vô ý, Ôn Đình Trạm chỉ sợ sẽ đưa cổ hoàng vào thân thể của nàng, “Cách đối phó cổ trùng, A Trạm, muội không lừa chàng, rất nhiều loại cổ trùng người tu luyện không chống cự được, bất kỳ loại cổ trùng nào vào thân thể, tu luyện giả đều có nguy cơ mất mạng. Nhưng với thân thể phàm thai, rất nhiều cổ trùng một khi gặp phải, không cần phải cứu chữa.” Dừng một chút, Dạ Dao Quang dùng hai tay vòng qua cổ Ôn Đình Trạm, “Thứ này, với chàng mà nói càng có ích, bằng không Tang cũng không nói thẳng là tặng cho chàng.”
Tang Cơ Hủ nói thẳng đưa cho hắn, là bởi vì nàng nhận Dạ Dao Quang là tỷ tỷ, tất nhiên sẽ không trực tiếp đưa cho Dạ Dao Quang, mà đưa cho người có mối quan hệ tốt nhất. Điểm này, Ôn Đình Trạm như thế nào không biết, nhưng hắn cũng muốn đưa cho nàng những thứ tốt nhất.
Dạ Dao Quang đem viên bạch hoàn nhỏ kia cầm lấy, làm trò trước mặt Ôn Đình Trạm rồi ném vào trong miệng, rồi sau đó một tay kéo đầu Ôn Đình Trạm xuống, nhón chân đặt dấu môi lên. Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang gấp không chờ được tự động cạy môi răng Ôn Đình Trạm, cùng hắn hôn sâu. Viên hoàn được nàng dùng khí Ngũ hành che đậy đưa vào trong miệng Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang bám vào cổ tay Ôn Đình Trạm cùng thời gian nhấn một cái, Ôn Đình Trạm thậm chí không kịp phản ứng, viên hoàn kia đã rơi vào bên trong thân thể hắn.
“Thế nào, phu nhân hầu hạ chàng uống thuốc như thế, sao chàng lại như thụ sủng nhược kinh vậy?” Dạ Dao Quang rời khỏi cánh môi Ôn Đình Trạm, hai cặp mắt đối diện nhau, giọng nói nàng mang theo một chút mị hoặc, một chút ngạo kiều.
Đôi mắt Ôn Đình Trạm đen lại, hắn trực tiếp chế trụ Dạ Dao Quang, một lần nữa gia tăng nụ hôn này……
Ngọn đèn dầu lay động, quang ảnh giao thoa, quần áo bất tri bất giác rơi rụng. Chờ đến khi Dạ Dao Quang lấy lại tinh thần thì nàng đã nằm trên giường, giương mắt liền nhìn đến ánh mắt nguy hiểm của hắn, chú định là một đêm xuân sắc đến bình minh.
Dạ Dao Quang cũng không biết có phải cổ hoàng có hiệu quả quá nhanh hay không, vẫn là khó có dịp nàng là người chủ động, Ôn Đình Trạm lăn lộn càng thêm đáng sợ, thể chất người tu luyện của nàng có chút quá sức.
Làm cho Dạ Dao Quang giữa trưa mới rời gường, buổi chiều mới xuất hiện trước mặt mọi người, trước tiên đi thăm Quan Chiêu. Quan Chiêu đã tỉnh, hơn nữa còn sửa soạn chính bản thân sạch sẽ, một chút bộ dáng suy sụp đều không còn, khiến cho Dạ Dao Quang có hơi chút giật mình, mắt lộ ra tán thưởng nói: “Chiêu can hi, ngươi so với dì Dao có khi còn tốt hơn.”
Dạ Dao Quang nhìn ra được, Quan Chiêu không phải không khổ sở thương tâm, nhưng cùng dưới một mái hiên, hắn muốn ở trước mặt Lôi Đình Đình giữ lại chút thể diện cuối cùng của nam nhi, cũng không muốn làm Lôi Đình Đình áy náy, cho nên hắn đem mọi đau khổ đè nén xuống.
“Dì Dao, ta muốn cầu dì một chuyện.” Quan Chiêu cười hàm hậu với Dạ Dao Quang.
“Ngươi nói xem.”
“Ta muốn bái họa tiên Cổ Cứu làm sư, thỉnh dì Dao dẫn bước giúp ta.” Quan Chiêu ưỡn ngực nói với Dạ Dao Quang, “Ta biết dì Dao, Hầu gia, cùng Cổ đại sư có quan hệ cực tốt. Dì Dao yên tâm, ta sẽ không làm dì Dao khó xử, ta muốn một lần gặp họa tiên, chính ta dùng bản lĩnh của mình để bái sư, nếu họa tiên chướng mắt ta, ta tuyệt sẽ không miễn cưỡng.”
Cổ Cứu bởi vì họa công xuất thần nhập hóa, bức họa của hắn phần nhiều có linh tính, thiên hướng duy mỹ, bởi vậy hiện tại người Nguyên triều đều gọi hắn là họa tiên.
“Ngươi vì sao lại muốn học vẽ tranh?” Dạ Dao Quang có chút hồ nghi.
“Kỳ thật ta từ rất sớm đã thích vẽ tranh, dĩ vãng luôn hối tiếc vì để tập trung cho việc học đành phải gác lại.” Quan Chiêu có chút ngượng ngùng nói với Dạ Dao Quang, “Ta học họa, cũng không giống như Cổ đại sư lấy họa mà sống. Ta muốn trở lại Công Bộ, đền đáp triều đình. Công Bộ phụ trách việc dựng đồ vật bằng gỗ, thiết kế, xây dựng kiến trúc lăng tẩm cung điện. Những chuyện này kỳ thật đều không thể thiếu họa sĩ. Ta biết Cổ đại sư thường thích du ngoạn các danh xuyên trong thiên hạ, ta muốn đi theo ông ấy mấy năm, đi thăm thú giang sơn triều ta, đi khắp nơi từng tấc thổ địa, nhập gia tùy tục, chân chính mưu tính đến lợi ích của bá tánh.”
Nhìn hào khí bừng bừng, đôi mắt Quan Chiêu như tỏa sáng, trong lòng Dạ Dao Quang dâng lên một cỗ tán thưởng, đáng tiếc quan thượng thư cùng Quan đại thái thái đều không có ở đây, nếu không nhất định sẽ cảm thấy tự hào.
“Ngươi muốn đi bái Chi Nam làm sư, chính là vì chí hướng trong lòng chính mình sao?” Dạ Dao Quang ngữ khí ôn hòa hỏi.
Ánh mắt Quan Chiêu hơi cụp xuống, nhưng hắn rất nhanh liền thành thật nói với Dạ Dao Quang: “Dì Dao giỏi nhất đoán mệnh xem tướng, tâm tư của ta không thể giấu được đôi mắt dì Dao.”
Dạ Dao Quang cười mà không nói.
Hít sâu một hơi, Quan Chiêu mới tiếp tục: “Ta biết Cổ đại sư muốn giúp Hầu gia định Thanh Hải, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không rời khỏi nơi này, ta cũng nghĩ nếu có thể bái sư liền sẽ lưu lại. Ta muốn tận mắt nhìn thấy nàng xuất giá.”
“Chiêu ca nhi, ngươi tội gì.” Dạ Dao Quang than nhẹ.
“Không khổ, bọn họ tháng chín thành hôn, trước tháng sáu sang năm Hầu gia nhất định sẽ nắm được Thanh Hải, đến lúc đó Cổ đại sư có thể đủ lui thân. Hơn nửa năm thời gian này, cũng đủ để ta chứng minh với nàng. Nếu được ta hoàn toàn yên tâm cùng Cổ đại sư rời đi, ta muốn cùng đại sư đi du ngoạn, đồng thời gạt bỏ những vướng mắc trong lòng, ta muốn làm một người hữu dụng.” Ánh mắt Quan Chiêu kiên định nói với Dạ Dao Quang, “Dì Dao, một đường đi tới đây của ta đã được chứng kiến rất nhiều chuyện, cũng hiểu rõ hơn rất nhiều. Tình cảm với nhi nữ cố nhiên quan trọng, nhưng một người tồn tại cũng không chỉ vẻn vẹn có nhi nữ thường tình, ta còn có cha mẹ, còn có tổ phụ. Ta trước đây đã làm bọn họ buồn phiền, ta muốn khi ta quay trở lại bên cạnh bọn họ, ta đã trở thành một người có năng lực báo hiếu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...