“Cái này… Thanh thế có phải hơi lớn rồi không?” Dạ Dao Quang nghe thấy tiếng chuông Phan, nhanh chóng hướng tới dòng khách hành hương đang kéo tới đại điện, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng chỗ nào không thích hợp nàng lại không thể nói ra.
Ôn Đình Trạm thấp giọng cười ra tiếng: “Thả Nhân đại sư không hổ là cao tăng được tôn sung nhất.”
“Có cái gì mà bí hiểm?” Dạ Dao Quang cau mày nhìn hắn.
“Đại sư đây là cự tuyệt ta.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói.
“Cự tuyệt chàng?” Dạ Dao Quang khó hiểu.
“Dao Dao đi vào liền biết.” Ôn Đình Trạm lại không lập tức giải thích nghi hoặc cho Dạ Dao Quang, bởi vì lúc này từ phía cổng chùa cũng trào ra hai nhóm sa di*, bọn họ nhanh chóng dọc theo hai bên cầu thang đi xuống, tách biệt đứng thành hai hàng.
*Sa di: là cấp bậc thứ nhất của đạo Phật, thường là từ các chú Tiểu dưới 20 tuổi được học lên 1 cấp.
Rất nhanh, một người mặc đồ nhà sư đi ra, trên đầu đội mũ lạt ma đỏ cùng hai đệ tử chậm rãi bước xuống, đi đến trước mặt Dạ Dao Quang, làm Phật lễ Tàng tăng, dùng Hán ngữ lưu loát nói với Dạ Dao Quang: “Tôn gia, tiểu tăng Xích Liệt Hưu, đại đệ tử Thả Nhân Xiển Pháp Vương, sư tôn ở đại điện chờ, mời tôn giả đi theo ta.”
“Mời đại sư.” Dạ Dao Quang đối với Xích Liệt Hưu rất khách khí, Xích Liệt Hưu hiện tại là đại đệ tử của đại sư Thả Nhân, tương lai rất có thể là chủ trì.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi theo Xích Liệt Hưu một đường tới chính điện, rất nhiều khách hành hương đã được đưa tới nơi khác.
Trong chính điện, Thả Nhân đại sư ăn mặc chỉnh tề nghênh đón Dạ Dao Quang, hơn nữa còn dùng nghi thức như tiếp đón đế vương đối với nàng.
Sau đó, Thả Nhân đại sư liền rất tự nhiên mà dẫn Dạ Dao Quang đi thăm quan toàn bộ Cống chùa.
Thả Nhân đại sư tuy rằng đã hơn một trăm hai mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn bộ dáng bất quá bốn năm chục tuổi, giọng của ông trầm thấp thuần hậu, mang theo một loại hòa ái rất tự nhiên, làm người nghe như đang có một loại hưởng thụ.
Dạ Dao Quang bất tri bất giác bị dẫn đi, thế nhưng những lo lắng mang trong lòng đều bị quét đi, mọi sự tình đều buông xuống, hoàn toàn không thể nghĩ tới nhưng chuyện khác, tinh thần cùng linh hồn hoàn toàn thả lỏng, thẳng đến thời điểm dùng cơm chay, Dạ Dao Quang mới lấy lại tinh thần.
Thức ăn chay của Cống chùa cũng rất đặc biệt, rất giống chùa Hải Tháp nhưng cũng có bất đồng, đều là mỹ vị.
Ăn uống no đủ lúc sau, Dạ Dao Quang lựa lời mở miệng nói: “Đại sư, nói vậy mục đích chuyến đi này của chúng ta, đại sư chắc đã hiểu rõ, nếu không phải vì bất đắc dĩ, ta cũng không muốn tới quấy rầy sự an bình của đại sư, cũng thỉnh đại sư có thể thông cảm cho nỗi khổ của chúng ta.
Ta thường nghe nói Cống chùa xưa nay không can thiệp chính vụ triều đình, nhưng nếu bá tánh Thổ Phiên chịu khổ chịu nạn, Cống chùa tất nhiên cũng sẽ hành động, đại sư lúc này đây chẳng lẽ muốn đẩy bá tánh Thổ Phiên vào tay nạn mà không màng sao?”
“Ôn phu nhân, người Hán có câu: Người không tin ắt không thành.” Thả Nhân đại sư vẫn giữ thần sắc hòa ái, “Một năm trước, ta đã đáp ứng người khác, sẽ không nhúng tay vào việc thế tục.”
“Đại sư, ngài là cao tăng vạn dân sung kính, phải trái rõ ràng như thế, ngài như thế nào vì một hứa hẹn lại làm như không thấy?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
Thả Nhân đại sư không tiếp lời nói của Dạ Dao Quang, mà dùng một câu Phật ngữ Tàng tăng.
“Đại sư, ta không biết người phương nào làm đại sư ưng thuận hứa hẹn bậc này?” Dạ Dao Quang thấy vậy chỉ có thể hỏi.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Dạ Dao Quang cảm giác được hơi thở quanh thân Thả Nhân đại sư hơi cứng lại, nhưng Thả Nhân đại sư vẫn không mở miệng.
Dạ Dao Quang chỉ có thể thử hỏi: “Là Nam Cửu Vương?”
Thả Nhân đại sư ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang, ánh mắt hắn vẫn hiền hòa như cũ: “Nam Cửu Vương ngày xưa mang tới tín vật ta ưng thuận sẽ thực hiện một việc, đến tận đây mời ta thực hiện lời hứa năm đó, chính là Cống chùa không can thiệp việc thế tục.” Nói tới đây, Thả Nhân đại sư đứng lên, “Ôn phu nhân, ta chỉ có thể nói tới đây, sở cầu của phu nhân cùng Hầu gia, ta áy náy nhưng không giúp gì được, nhị vị đều là người đại quý, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành.”
“Đại sư xin dừng bước.” Lúc này Ôn Đình Trạm đứng lên, “Không biết ta có may mắn cùng đại sư tham thiền không?”
“Hầu gia là người có Phật cốt.” Thả Nhân đại sư nói xong làm một tư thế mời.
Thả Nhân đại sư mời Ôn Đình Trạm tới thiền viện của mình, thiền viện của ông có hai cây bồ đề, dưới cây bồ đề lớn có hai cái đệm hương bồ, Thả Nhân đại sư ngồi lên một cái, vướng tay hướng tới cái còn lại: “Hầu gia, mời.”
Ôn Đình Trạm cũng tư thái ưu nhã ngồi lên trên, Dạ Dao Quang cùng Cổ Cứu dẫn theo Tuyên Khai Dương đứng một bên.
“Thỉnh đại sư giải thích nghi hoặc, như thế nào là Phật?” Ôn Đình Trạm đưa ra vấn đề.
“Phật, hạnh viên mãn giác giả*.” Thả Nhân đại sư trả lời.
*Hạnh viên mãn giác giả: Giác giả là người giác ngộ; hạnh viên mãn là một trong ba đức tính của Đức Phật, có nghĩa tự mình và chúng sanh đều giác ngộ trọn vẹn đầy đủ.
Ôn Đình Trạm hỏi tiếp: “Như thế nào để đạt giác hạnh viên mãn?”
“Tu.”
“Tu thế nào?”
“Tâm.”
“Tâm hướng chỗ nào?” Ôn Đình Trạm ngồi ngay ngắn, thanh âm thanh nhuận không gợn sóng.
“Mắt.”
“Phật nếu nhìn đến khổ ải trên thế gian thì sẽ thế nào?”
Thả nhân nhìn thẳng Ôn Đình Trạm: “Độ.”
“Lấy gì để độ?” Ôn Đình Trạm hỏi tiếp.
“Tâm.”
Khóe môi hơi cong lên, Ôn Đình Trạm nói với Thả Nhân: “Đại sư, kỳ thật trong lòng ta, tâm tức là Phật, có tâm nguyện tu, có tâm mới có thể thành Phật.
Thế gian này, không có gì có thể ngăn cản được người có tâm.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm đứng lên, hành một lễ với Thả Nhân đại sư: “Vì đồng ý với một ý, đổi lại ngàn vạn khó khăn, đại sư muốn độ, nhưng độ thế nào?”
Ánh mắt vẫn luôn hòa ái của Thả Nhân rốt cuộc cũng có dao động, hắn lẳng lặng nhìn Ôn Đình Trạm, trong mắt hiện lên kinh diễm, hắn thở dài nhắm mắt lại.
Ôn Đình Trạm cũng không tiếp tục nhiều lời, hắn cùng Dạ Dao Quang liền theo Xích Liệt Hưu dời tới thiện phòng trong chùa đã chuẩn bị sẵn.
Lúc này, Dạ Dao Quang đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao mới rồi có nghi thức nghênh đón long trọng như vậy, Ôn Đình Trạm nói Thả Nhân đại sư có ý cự tuyệt hắn.
Nếu Nam Cửu Vương biết tầm quan trọng của Thả Nhân đại sư, hơn nữa sớm phá hỏng con đường này, tuyệt đối sẽ đề phòng bọn họ, chỗ tối khẳng định có người theo dõi nhất cử nhất động của Cống chùa.
Thả Nhân đại sư quang minh chính đại đón tiếp bọn họ, chính là muốn nói cho những người này biết, lòng hắn bằng phẳng, vẫn luôn ghi nhớ hứa hẹn của chính mình, điểm này Ôn Đình Trạm liếc mắt liền thấy rõ.
“A Trạm, chúng ta bị bại lộ.” Dạ Dao Quang có chút uể oải, lúc này chỉ sợ người của Nam Cửu Vương đã biết phu thê bọn họ không ở Tây Ninh mà tới Cống chùa.
“Dao Dao, bại lộ cũng không sao.” Đôi môi Ôn Đình Trạm diễm lệ động lòng hơn cả nữ nhân giương lên, “Vậy nhìn xem xem, nước cờ này ai cao tay hơn ai.”
Kỳ thật Thả Nhân đại sư làm thanh thế như vậy chính là lựa chọn đứng ở trung lập, không giúp Nam Cửu Vương, cũng không chọn giúp hắn, trong nháy mắt hắn biết Thả Nhân đại sư cự tuyệt, hắn cũng đã phái người đi chặn người Nam Cửu Vương.
Nơi này không phải địa bàn của hắn, cũng không phải địa bàn Nam Cửu Vương, tin tức này không thể tới tay Nam Cửu Vương.
Hắn thực ra chờ mong hơn ở trận tranh đoạt này, chính là Nam Cửu Vương sẽ bại lộ những thế lực cài cắm ở Thổ Phiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...