Quái Phi Thiên Hạ


Thời điểm trung tuần tháng 11, bệ hạ đem thánh chỉ chuẩn bị duyệt binh truyền tới các nơi, đại ý chính là tổng đốc, đô thống, đô tư đều phải thượng kinh tham gia thịnh hội.

Mỗi người mang theo khoảng 500 tinh binh, những tinh bình này thời điểm duyệt binh khẳng định cũng phải kiểm tra, mọi người trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra.

Duyệt binh tới đột nhiên, những người ngửi được chút thông tin đã có chuẩn bị, những người chưa ra thông tin gì bị đánh trở tay không kịp, thí dụ như Hoàng Kiên.
Ngoài ra, các địa phương khác nhau cũng có quy định khác nhau, đô tư chưởng quản quân quyền một tỉnh, bố chính sử chưởng quản chính quyền một tỉnh.

Đô tư được điều khỏi tỉnh, bệ hạ đồng thời hạ lệnh đề hình án hiệp trợ bố chính sử giám sát binh doanh ở lại, nếu đột phát tình huống, hai người liên hợp điều đạt quân lệnh.

Mà Thanh Hải lại chỉ có một Hoàng Kiên, Hưng Hoa Đế cũng cố ý hạ chỉ, tri phủ Tứ Hải hiệp trợ Tây Ninh phủ Ôn Đình Trạm tạm thay Hoàng Kiên, hành sử giám sát quản lý quyền chính.
“Bệ hạ đây là sợ lửa cháy chưa đủ lớn hay sao, thế nào cũng phải rải thêm ít dầu.” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tiếp thánh chỉ, sau khi tiễn thiên sử, nhìn thánh chỉ chói lọi không khỏi nhìn Ôn Đình Trạm với ánh mắt bất đắc dĩ.
Duyệt binh vào trung tuần tháng mười hai, thẳng đến đêm ba mươi, Hoàng Kiên còn một tháng thời gian, thời gian trên đường trên dưới mười ngày, nhưng hắn không thể tự duyệt binh trước một ngày rồi mới xuất phát, nếu có biến cố hắn khó lòng nắm giữ, cho nên tính toán đâu ra đấy, Hoàng Kiên chỉ còn mười ngày để chuẩn bị.

Mười ngày này cũng đủ để hắn sắp xếp các sự vụ, lựa chọn 500 tinh binh gia tăng thao luyện.

Hắn căn bản không có thời gian phòng bị Ôn Đình Trạm, lần này bệ hạ đem quyền giao vào trong tay Ôn Đình Trạm, cũng tức là Ôn Đình Trạm chính diện giao thủ với Hoàng Kiên, còn không phải lo lắng chết.

Hắn đi hai tháng này, không phải cũng đủ để Ôn Đình Trạm đem đại quân của hắn biến thành kiếm của Ôn Đình Trạm sao? Hắn giờ phút này chỉ sợ sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
“Không để hắn bốc hỏa, như thế nào có thể làm hắn rối loạn trận tuyến?” Ôn Đình Trạm duỗi tay ôm vòng eo mềm mại của Dạ Dao Quang đi vào trong phòng.
Hoàng Kiên là kẻ biết nhẫn, đa mưu túc trí, nếu không từng bước ép sát, hắn khó đi một bước sai lầm.

Lần trước sự tình ở Nhật Nguyệt Sơn, thiên thời địa lợi nhân hòa tốt như vậy, Hoàng Kiên vẫn có thể bất động như núi trước dụ hoặc, có thể thấy được hắn khó đối phó.

Ôn Đình Trạm đến Tây Ninh cũng đã một năm rưỡi, một nửa thời gian qua đi, lại chưa động thủ, chẳng lẽ thật sự muốn bồi Hoàng Kiên ở chỗ này đúng 6 năm?
Xin lỗi, hắn không có nhiều thời gian lãng phí cho một lão nhân.
Nghiêng đầu nhìn thê tử nhếch khóe môi mỉm cười, khuôn mặt kiều diễm, hắn đã đáp ứng nàng, ba mươi năm bình định thiên hạ, sau đó mang theo nàng đi tới những nơi nàng muốn tới, nhìn xem thế gian này rộng lớn tới cỡ nào, có bao nhiêu truyền thuyết không mấy ai biết.

Cho dù nàng nói muốn một nữ nhi, cho hắn năm mươi năm, nhưng nhân sinh của hắn không dài lâu như nàng, cho dù sống tới một trăm tuổi, từ từ già đi, sợ là hắn không còn tinh lực tràn đầy như hiện tại.
Muốn ở độ tuổi đẹp nhất làm tất cả cho nàng.
“Chàng đây là cố ý vì chuyện này?” Dạ Dao Quang xách váy đi trên cầu thang, nghe Ôn Đình Trạm nói xong liền cảm thấy hắn nguyên bản không phải tính toán như vậy.
“Dao Dao không phải muốn sớm chút siêu độ Lương nhị cô nương sao?” Con ngươi hắn ôn nhu, lập lòe ánh sáng thâm ái có thể làm người đối diện chết đuối trong đó.

Hắn nắm tay nàng áp lên ngực hắn, “Ở nơi này của ta, không có chuyện gì quan trọng hơn phu nhân.”
Đứng ở dưới mái hiên, ánh nắng chiếu rọi lên người Dạ Dao Quang, nàng cảm thấy cả người ấm áp cùng thoải mái, nhịp đập cùng độ ấm từ trái tim hắn truyền qua bàn tay tới thẳng trong lòng nàng: “A Trạm, những điều muội nói đều là thuận miệng mà thôi, chàng không cần như vậy, đừng coi mọi điều muội nói đều quan trọng như thế.”
“Phu nhân luôn có thể thuận miệng một lời dẫn dắt ta.” Ôn Đình Trạm cười ôm lấy Dạ Dao Quang, ngọn gió làm quần áo bọn họ tung bay, giọng nói hắn nhẹ nhàng theo gió đưa tới, “Ta nghĩ tới, so với việc để hắn nhẹ nhàng đi Đế Đô, không bằng để hắn mang theo tâm sự nặng nề, càng dễ bại lộ trước mặt bệ hạ.

Cho dù chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù ta quang minh chính đại, nhưng nếu không để bệ hạ tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của Hoàng Kiên, chỉ sợ trong lòng bệ hạ cũng sẽ có chút kiêng kị.

Cùng với việc làm bệ hạ kiêng kị, không bằng để bệ hạ lòng sinh bất mãn với Hoàng Kiên, bức thiết muốn nhanh trảm trừ hắn.”
“Sao?” Dạ Dao Quang có chút khó hiểu.
Ôn Đình Trạm liền kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Ta đem Hoàng Kiên bức đến nước này, hắn kiêng kị với ta, tất nhiên sợ hãi hai tháng ta nắm quyền đem số binh lính hắn cực khổ mười năm bồi dưỡng bị ta làm thành phế cờ.


Nhưng thời gian cấp bách, hắn muốn mọc thêm tay cũng không kịp.

Biện pháp duy nhất là làm ta không có thời gian nhúng tay vào quân vụ Thanh Hải.”
“Không có cách nào tới nhúng tay quân vụ Thanh Hải?.” Dạ Dao Quang chậm rãi nhấn lại lời này.
Năng lực làm việc của Ôn Đình Trạm, Hoàng Kiên khẳng định rõ ràng, tạo hỗn loạn trong hai tháng cho Ôn Đình Trạm, đừng nói hắn không ở đây, ngay cả khi hắn tọa trấn Thanh Hải cũng không thể làm.

Hơn nữa phiền toái càng nhiều, hắn vội vàng càng để lộ nhược điểm vào tay Ôn Đình Trạm.

Chỉ còn duy nhất một kế, là làm Ôn Đình Trạm nằm nhà hai tháng…..
“Hắn muốn phái người động thủ với chàng?” Dạ Dao Quang cảm thấy chiêu này cũng không cao minh a.

Hoàng Kiên sẽ không biết bên cạnh Ôn Đình Trạm cao thủ như mây chứ.

Ôn Đình Trạm bản thân là Võ Trạng Nguyên, sát cạnh còn có thê tử là tu luyện giả.
“Tất nhiên không phải đơn giản trực tiếp phái người tới ám sát ta.” Ôn Đình Trạm mỉm cười, “Ta cũng khá tò mò, Hoàng Kiên hắn còn có thủ đoạn gì chưa dùng tới.”
“Hoàng Kiên này thực giảo hoạt, A Trạm, chàng phải cẩn thận.” Mặc dù biết Ôn Đình Trạm nắm chắc phần thắng, nhưng Dạ Dao Quang vẫn không nhịn được nhắc nhở.


Rốt cuộc gia hỏa Hoàng Kiên xem như một đường đấu với Ôn Đình Trạm, ngoại trừ Đơn Cửu Từ cùng Nguyên Dịch bên ngoài, hắn là lão già khó đối phó nhất, so với lúc trước ở Bảo Định phủ còn thêm xảo trá vài phần, Đoạn Thác khó có thể so sánh được.
“Cách Hoàng Kiên không xa còn có con cá lớn ở Giang Nam chờ mong.” Ôn Đình Trạm không để mắt tới Hoàng Kiên.
“Giang Nam có con cá lớn, chàng đã có đối tượng hoài nghi chưa?” Dạ Dao Quang đột nhiên hỏi.
“Dạ Dao Quang cũng quan tâm tới chuyện này?”
“Muội là cảm thấy, bố chính sử Chiết Giang chết bất đắc kỳ tử, muối vận sử Lưỡng Hoài không làm tròn trách nhiệm, dùng muối dẫn giả tự điều muối đi bán cũng bị xét nhà hỏi trảm.

Bệ hạ có lẽ cũng biết nước sôi lửa bỏng trong chuyện này, người hiện tại chỉ là không muốn hô mưa gọi gió.

Nhưng lấy cách làm việc của bệ hạ chỉ sợ cũng là tạm thời chịu đựng, sớm muộn gì cũng sẽ đem con cá Giang Nam kéo lên trời.” Dạ Dao Quang lo lắng nhìn ody, “Người tài giỏi thường bận rộn.

Ở trong mắt bệ hạ, chỉ sợ chàng là người duy nhất có thể làm hồ nước đục Giang Nam trở nên sạch sẽ.

Muội nghĩ, chàng giải quyết chuyện Thanh Hải bên này, như thế nào cũng là công lớn, bệ hạ thuận thế đưa chàng tới Giang Nam làm bố chính sử cũng không chừng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui