Dạ Dao Quang có thể không biết tâm tư này của Hoàng Kiên ư, đơn giản là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.
Hắn vốn chướng mắt bộ dáng quan văn, cũng hiểu được tranh đấu giành thiên hạ phải dựa vào võ tướng, nhưng trị quốc lại không thể thiếu quan văn, hơn nữa hắn một khi mưu phản, muốn tìm một lý do hợp tình hợp lý, cũng tránh bị người thế nhân dòm ngó.
Hắn cần một văn nhân, để dùng ngòi bút che đi những việc làm của hắn.
“Bất quá Cao Dược cự tuyệt Hoàng Kiên, tuyệt đối là người có bản lĩnh, có cốt khí, người nhìn xa trông rộng.” Điểm này Dạ Dao Quang cũng rất tán thưởng.
Hoàng Kiên chính là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn không những không sợ xích mích với Hoàng Kiên, mà còn đánh giá cao Tống Minh, mạnh mẽ duy trì Tàng học, “Hắn trịnh trọng tìm tới cửa, chuyện lạ như vậy, chỉ sợ muốn chàng ra tay cứu mạng.”
Hoàng Kiên có ý đem nữ nhi gả cho Cao Dần, chuyện này trên quan trường Thanh Hải đã không còn là bí mật, ai còn dám qua mặt Hoàng Kiên, đem cô nương nhà mình gả vào Cao gia? Chuyện này không phải đánh vào mặt Hoàng Kiên hay sao? Vả lại Cao gia là danh môn vọng tộc, cũng không thể bởi vậy mà lấy con gái một nhà bình dân thô tục, bọn họ cũng phải suy xét giáo dưỡng các thế hệ sau a.
Lúc này, Ôn Đình Trạm chính là cái phao cứu mạng tốt nhất, hơn nữa không phải Dạ Dao Quang tự luyến, nàng dám chắc người toàn bộ triều đình bây giờ không có mấy ai là không muốn lập quan hệ với Ôn Đình Trạm, cho dù là người đối địch.
“Ta nhìn ra được, Cao đại nhân có thành ý, suy xét đến việc liên hôn, Cao Dần này, ta cảm thấy hắn nếu không muốn, chỉ sợ Cao đại nhân có đánh gãy chân cũng không thể bức bách hắn.” Ôn Đình Trạm cùng Cao Dần mới gặp mặt qua hai lần nhưng tính tình của Cao Dần, hắn liếc mắt đã nhìn thấu.
“Chàng tựa hồ thích tiểu tử Cao gia?” Dạ Dao Quang nhướng mày.
“Ha ha ha, có cốt khí, có nghị lực, mấu chốt là……” Ôn Đình Trạm chỉ chỉ vào đầu mình, “Có đầu óc, lại không tự cao tự đại.”
“Cũng may chàng không có một nữ nhi đã lớn, bằng không muội cảm thấy chàng tựa hồ đã chọn hắn làm con rể rồi.” Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn, “Chờ Đình tỷ nhi trở về, muội đi hỏi thăm tâm tư của nàng ấy.”
“Nữ nhi của ta, làm gì có chuyện dễ dàng xin cưới như vậy?” Ôn Đình Trạm hừ lạnh.
Đầu Dạ Dao Quang đầy hắc tuyến, không khỏi nghĩ tới hai mươi mấy năm sau, không biết tiểu tử đáng thương nào bị thằng nhãi này lăn lộn đến không ra hình người.
Có phụ thân như vậy, Dạ Dao Quang không biết nữ nhi của nàng có thể gả ra ngoài hay không.
Bất quá nữ nhi lớn khó có thể quản, đến lúc đó nàng chỉ cần xem kịch vui là được.
“Dao Dao tính toán lâu dài như vậy, trước mắt phải sinh nữ nhi mới thực hiện được.” Nhìn Dạ Dao Quang cười vẻ mặt không có chút nào hảo ý, Ôn Đình Trạm một tay bế ngang nàng lên, “Chúng ta hiện tại nỗ lực vì nữ nhi.”
Ngày hôm sau, Đơn Ngưng Oản cùng Lôi Đình Đình quả nhiên giờ Ngọ về tới phủ, Dạ Dao Quang cho hai người thời gian sửa soạn lại, liền gọi Lôi Đình Đình tới bên người: “Chiêu ca nhi từ Đế Đô tới cầu hôn.”
“Bang!” Lôi Đình Đình vừa lúc nâng chén trà lên, tay trượt xuống, chén trà rớt trên mặt đất, nước bắn ra xung quanh
“Cô nương.” Bọn nha hoàn nhìn thấy Lôi Đình Đình ướt nhẹp váy áo, vội vàng tiến đến chà lau.
“Các ngươi đều lui ra.” Dạ Dao Quang phân phó nói.
Nha hoàn theo Nghi Vi dẫn dắt lui ra ngoài.
Dạ Dao Quang nhìn Lôi Đình Đình thất thần: “Năm đó ngươi thần hồn không được đầy đủ, vẫn là người ngu dại, Quan đại thái thái đã từng tới cầu hôn.
Bọn họ cảm thấy hổ thẹn với ngươi, không thể làm cả cuộc đời của ngươi bị hủy hoại.
Ta còn từng nói răng khả năng của ngươi thậm chí không thể lo liệu việc nội trợ trong Quan gia, không thể vì Quan gia truyền thừa hương khói, nhưng Quan đại thái thái….” Dạ Dao Quang đem chuyện ngày đó nói lại từ đầu tới cuối cho Lôi Đình Đình, “Đến nỗi Chiêu ca nhi có phải chịu thiệt vì ngươi hay không, ta nghĩ nếu ngươi có trái tim, chính ngươi có thể phán đoán, Quan gia là người trong sạch khó thấy.”
Một nhà lục bộ thượng thư chỉ có chi nhất, gia đình đơn giản không có quá nhiều họ hàng thân thích, lão thái thái là người ngay thẳng, không chê ngươi từ khi vẫn là kẻ ngốc, càng đừng nói tới hiện tại, trượng phu lại toàn tâm toàn ý, chỉ sợ đây là nhà chồng mà nữ nhân thời này tha thiết được gả vào.
“Tỷ tỷ….” Hàng mi Lôi Đình Đình run rẩy, không nói gì.
Dạ Dao Quang nặng nề thở dài một hơi, nàng thật chưa từng muốn tác hợp một đôi như vậy.
Những gì nên nói nàng đều đã nói, cũng không tiếp tục khuyên nhủ thêm, khúc mắc của Lôi Đình Đình nàng đã minh bạch, vì thế nàng nói: “Ngươi đi gặp hắn, nên nói cái gì, muốn nói cái gì, chính ngươi suy nghĩ kỹ, bất luận ngươi lựa chọn thế nào ta đều sẽ tôn trọng.”
“Dạ vâng.” Lôi Đình Đình hành lễ với Dạ Dao Quang rồi đi ra cửa phòng.
Mặt trời cuối thu cũng không thể xua đi giá lạnh, Lôi Đình Đình đi thẳng ra cửa, đứng dưới mái hiên, đầu ngẩng lên, nhìn ánh dương chói chang như lửa đỏ xuyên qua lá cây đi tới.
Dường như bước di trên ánh lửa, tâm nàng vì sức nóng cảm thấy nhói đau.
Lôi Đình Đình dừng bước chân lại một chút, liền đi thay đổi xiêm y sạch sẽ, phái nha hoàn đi mời Quan Chiêu tới.
Nơi hẹn gặp là hoa viên, đang thời điểm những bông hoa lay ơn nở minh diễm, nàng mặc một bộ áo vàng nhạt thêu đóa hoa hải đường lớn, bông hoa đang độ nở rộ như lứa tuổi của nàng, vô cùng sinh động cùng mỹ lệ.
Mấy tháng không gặp, Quan Chiêu ở tiểu đình chờ nàng, nhìn thấy bóng dáng như vậy, hắn nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
“Đình Đình……” Thấy Lôi Đình Đình vẫn im lặng không nói, Quan Chiêu lấy hết can đảm hô một tiếng.
“Được rồi, ngồi đi.” Lôi Đình Đình nhẹ nhàng lên tiếng, mời Quan Chiêu ngồi xuống cạnh bàn đá, sau khi ngồi, lại là Lôi Đình Đình bỗng nhiên hào phóng nói với hắn, “Nghe nói chàng đã trúng cử, chúc mừng chàng.”
“Thứ hạng của ta cũng không cao, chính là miễn cưỡng được thượng bảng.” Quan Chiêu có chút thẹn thùng, sau đó thấp thỏm nhìn Lôi Đình Đình, “Sang năm là kỳ thi mua xuân, ta..
ta cũng chưa tính toán tới kết cục, vốn nghĩ sẽ phải chờ ba năm nữa.”
“Chàng đã thực khó đoán.” Quan Chiêu trước kia chính là người không học vấn, không nghề nghiệp, hắn có thể trong ba năm ngắn ngủi thi đậu cử nhân, trong đó chỉ sợ công sức bỏ ra khó có ai biết được.
Bên trong ký ức mô hồ của nàng, hắn ngoại trừ thỉnh thoảng đi cùng nàng ra ngoài, cơ hồ đều không rời sách.
“Đình Đình, ta nhất định sẽ nỗ lực, ba năm sau chắc chắn đề danh kim bảng, ta sẽ không để nàng chịu khổ theo ta.” Quan Chiêu kích động liền nắm lấy tay Lôi Đình Đình, “Ta….
Ta lần này tới, là muốn cầu hôn cho chính mình.”
Ánh mắt Lôi Đình Đình dừng trên hai bàn tay nắm chặt có chút thất thần.
Nhìn Lôi Đình Đình như vậy, Quan Chiêu đột nhiên có chút sợ hãi, phảng phất hắn chỉ nắm được cái xác của nàng, vì thế vội vàng đảm bảo: “Đình Đình, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, ta sẽ đối với nàng như Hầu gia đối với phu nhân, ta sẽ không thích nữ nhân nào khác.
Mẫu thân ta là người ăn ngay nói thẳng, nhưng bà cũng thích nàng, cũng đối với ta rất tốt, nếu là….
Nếu nàng không thích ở chung phụ mẫu, chờ tới khi ta cao trung, ta liền ngoại phóng, không có bất kỳ ai lập quy củ với nàng, chờ phụ mẫu già rồi, chúng ta sẽ chăm sóc, con trai hay gái đều tốt, ta tuyệt sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...