Liền lúc Dạ Dao Quang không màng tới bạch quang chói mắt, nhanh chóng chui lên khỏi mặt nước, hơn phân nửa thân mình đã thoát ly khỏi mặt hồ, bỗng dưng hai mắt cá chân nàng lạnh buốt, Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn, liền thấy từng luồng hắc khí tránh khỏi bạch quang, tựa như dây thừng thật nhỏ màu đen cuốn quanh mắt cá chân nàng.
Lần này làm nàng kinh hãi khác lần trước. Lần trước hắc khí muốn kéo nàng xuống dưới, mà lần này nàng trực tiếp cảm giác được cỗ hắc khí kia như đỉa đói hút lấy máu nàng. Chân nguyên nguyên thần Dạ Dao Quang bị xói mòn không ít, nhưng nàng hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi, cũng vô pháp vận khí chống cự.
“Dao Dao!” Nhìn nửa thân hình Dạ Dao Quang nhô ra khỏi mặt nước nhưng lại không thể cử động, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, Ôn Đình Trạm trong lòng khẩn trương, hắn thả người nhảy lên, muốn đem Dạ Dao Quang kéo ra ngoài, nhưng Dạ Dao Quang phảng phất như lún vào sâu trong đầm lầy, hắn làm thế nào cũng không dịch chuyển được nàng, dường như còn làm nàng lún vào không ít.
“Tránh ra, nàng đang bị thủy thần trọc khí hút lấy!” Diệu Tinh một tay đem bàn tay Ôn Đình Trạm đang bắt lấy Dạ Dao Quang hất ra, rồi sau đó hắn hóa thành một người máu đỏ sậm, lơ lửng dừng ở mặt hồ, trong nháy mắt đẩy nước mặt hồ ra, ấn văn kia phảng phất như bánh răng dung nhập vào trong rồi chậm rãi xoay tròn.
Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy rõ ràng, hồ quanh thân nàng biến thành màu máu, cả người nàng hiện tại chính là đắm chìm bên trong huyết trì, huyết sắc kia từng chút thâm nhập, bao vây toàn bộ thân thể nàng.
“Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất chính là ta cắn nuốt nó, nó cắn nuốt ngươi, đánh cuộc xem ta có thể đem nó cắn nuốt xong trước hay không, lúc ấy ngươi vẫn còn cái mạng nhỏ.” Thanh âm Diệu Tinh bên tai Dạ Dao Quang vang lên, người trên mặt hồ cũng có thể nghe được rành mạch, “Thứ hai, khoét một lỗ trên người ngươi, để ta chui vào bên trong máu thịt ngươi rồi phản phệ nó.”
“Ta hiện tại là nguyên thần, làm gì có máu?” Dạ Dao Quang phẫn nộ quát.
Diệu Tinh cũng ngẩn ra, hắn đã quanh quẩn quanh thân Dạ Dao Quang nhưng hoàn toàn không cảm giác được nàng thế nhưng là nguyên thần xuất khiếu. Không có thời gian dò hỏi nguyên do, Diệu Tinh liền mở miệng nói: “Để ta tiến vào chân nguyên của ngươi!”
“Để một Huyết ma tiến vào cảnh chân nguyên của ta?” Chuyện này căn bản là điên rồ!
“Ta nếu như muốn mạng nhỏ của ngươi liền sẽ không cho ngươi con đường thứ hai.” Diệu Tinh lạnh lùng nói.
Hắn trực tiếp đi nuốt thủy thần trọc khí, thủy thần trọc khí lại hút Dạ Dao Quang, tất nhiên toàn bộ sẽ không phải tiến vào thân thể hắn. Hắn sở dĩ cho Dạ Dao Quang hai lựa chọn, thứ nhất hắn đích xác đáp ứng Tu Tuyệt sẽ giữ lấy tính mạng Dạ Dao Quang, thứ hai hắn cố gông xiềng ở trên người Ôn Đình Trạm. Nếu Dạ Dao Quang thật sự chết, chỉ sợ hắn sẽ phải chôn cùng. Thứ ba, cũng chính là nguyên nhân lớn nhất, mượn thân thể Dạ Dao Quang hút thủy thần trọc khí, có thể không kinh động tới bất kỳ ma vật nào.
“Dao Dao, cứ để hắn vào, hắn không dám đả thương nàng!” Không đợi Dạ Dao Quang tiếp tục phản bác, Ôn Đình Trạm nắm lấy tay nàng.
Dạ Dao Quang ngơ ngác nhìn Ôn Đình Trạm vô cùng nghiêm túc, nàng không phản đối cũng không tiếp tục cự tuyệt, giữa mày nàng một ánh sáng nhỏ như tia chớp vỡ ra, mà lúc này Diệu Tinh đã tiến vào dưới nước lại nổi lên, từng sợi khí huyết sắc dũng mãnh tiến vào giữa mày Dạ Dao Quang. Theo lượng khí huyết sắc tiến vào ngày càng nhiều, cặp mắt anh đào long lanh của Dạ Dao Quang cũng dần dần nổi lên màu máu, thẳng đến khi cả đôi mắt đều biến thành màu đỏ tươi.
Thủy thần trọc khí đang ôm chặt lấy Dạ Dao Quang tức khắc tán, nhanh chóng lui về phía sau. Mà Dạ Dao Quang sau khi bị hút đi một nửa chân nguyên, đôi mắt biến thành màu đen, cảm giác được có cái gì đó đâm vào thân thể của nàng, đem nàng bức đến một góc nhỏ, hoàn toàn chiếm lấy chân nguyên của Dạ Dao Quang, cũng chính là nguyên thần của nàng.
Dạ Dao Quang biết đây là Diệu Tinh, thần thức nàng thanh tỉnh, nàng phảng phất thấy nguyên thần của nàng tức khắc xoay tròn, cả người quanh quẩn khí huyết sắc, hướng tới thủy thần trọc khí đang lùi bước mà tấn công tới.
“Dao…….” Dạ Dao Quang thoát khỏi tay, Ôn Đình Trạm còn chưa kịp gọi ra tiếng thì đã không còn nhìn thấy thân ảnh Dạ Dao Quang. Hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh màu máu bơi hướng tới đáy hồ.
“Huyết Ma chính là muốn thông qua nguyên thần Dao Quang cắn nuốt thủy thần trọc khí.” Mạch Khâm đem chậu Tiểu liên vẫn đang bị đóng băng vớt từ dưới nước lên đưa cho Càn Dương, rồi mới quay sang Ôn Đình Trạm nói, “Xem ra Băng tinh linh châu uy lực không nhỏ, thủy trần trọc khí chỉ sợ thương thế không rõ, kết giới cũng đã bị đánh nát. Ngươi nếu vẫn còn lo lắng, ta đưa theo ngươi đi xuống dưới nhìn.”
“Làm phiền Mạch đại ca.” Tuy rằng Ôn Đình Trạm chưa chắc có thể giúp đỡ, nhưng hắn vẫn muốn trực tiếp nhìn tình hình.
Mạch Khâm dùng khí Ngũ hành bao phủ chính mình cùng Ôn Đình Trạm, cả hai nhảy xuống đáy hồ. Càn Dương cũng muốn đi theo lại bị Càn Đoái ngăn lại: “Bọn họ đều đi xuống, hiện tại người biết sư phụ ngươi nguyên thần xuất khiếu không ít, nơi này có vi phụ, ngươi trở về bảo hộ thân thể sư phụ ngươi đi.”
Càn Đoái không quên mới vừa rồi Diệu Tinh triệu hồi ra tiểu Huyết Ma, bốn phía không chừng có bao nhiêu vật không sạch sẽ được ma khí che giấu, tu luyện giả tu vi đỉnh Luyện Hư kỳ, chính là thứ thuốc đại bổ không ít tiểu yêu ma ưa thích. Để ngừa vạn nhất, để Càn Dương trở về mới là thượng sách.
Càn Dương cho dù lo lắng nhưng cũng biết lão cha không đáng tin cậy của hắn khó có khi nói được tiếng người nghiêm túc, hắn ngoan ngoãn gật đầu, liền hướng tới phía phòng viện bay vút đi.
Diệu Tinh đuổi theo thủy thần trọc khí tới hang ổ của nó, hắn điều khiển nguyên thần Dạ Dao Quang, hai tay mở ra, đại lượng ma khí huyết tinh tràn ra, từng đoàn ánh hồng minh diễm quanh quẩn bốn phía, theo tay hắn tụ lại, khí huyết sắc đỏ tươi rời đi bao vây lấy thủy thần trọc khí. Hắn há miệng, từng luồng trọc khí bị Diêu Tinh mượn dùng nguyên thần Dạ Dao Quang hút vào.
“Vì sao nó ở trước ngươi lại không hề có sức phản kháng?” Dạ Dao Quang nghĩ đến cảnh tượng đại hộ pháp bị hút khô nhẹ nhàng, mới vừa rồi lúc nó hút nàng cũng dùng tốc độ nhanh kinh người, thứ này đụng phải Huyết Ma, liền phảng phất như gặp khắc tinh.
“Bởi vì ta là Huyết Ma.” Huyết Ma lúc này hấp thu đại lượng trọc khí, cảm giác được mỗi tế bào của hắn đều đang vui sướng, tâm tình cũng phá lệ tốt, “Ta cùng nó đều là vật vô hình vô thái, nó không cảm ứng được sự tồn tại của ta, nhưng ta lại có thể nhìn thấy nó đang ở nơi nào. Đây cũng là công lao của ngươi, pháp bảo mới vừa rồi của ngươi linh khí quá mức thuần khiết, đánh nó bị thương quá nặng, nếu không nó cũng sẽ lờ mờ cảm nhận sự tồn tại của ta.”
“Không nghĩ tới trong Ma Vực còn có tương khắc.” Dạ Dao Quang hừ lạnh.
“Thế nhân luôn cho rằng khắc tinh của ma là Phật.” Diệu Tinh cười nhạo.
Khắc tinh chân chính của ma chính là ma, ma cùng Phật bất quá là bất lưỡng lập thôi, nhưng ma với tu vi cao thâm có uy áp tuyệt đối với loại ma thấp kém, muốn cắn nuốt chỉ cần ý niệm vừa động, con cháu Phật gia có khả năng đó không? Mà liền tính ma có tu vi cao thâm, nhưng lúc bị thương nặng bị ma cấp thấp nuốt sống cũng không ít, giống như hắn hiện tại hút thủy thần trọc khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...