Mấy xấp rất dày, Thôi Thống thường xuyên tiếp xúc với muối dẫn đại khái có thể dựa vào độ dày mà nhìn ra, một xấp trên dưới mười dẫn, mà nơi này có 50 dẫn.
Tại triều đại này, một dẫn có thể chuyển 200 cân muối, vậy chỗ này là một vạn cân muối? Toàn bộ Hàng Châu phủ có hơn hai mươi vạn người, mỗi ngày tiêu thụ khoảng một ngàn cân, một vạn cân muối chính là đủ dùng cho toàn bộ Hàng Châu gần một tuần.
“Cái này bản hầu giao cho ngươi.
Ngươi là một người thông minh, hẳn biết được nên làm như thế nào.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Hai ngày.
Hai ngày sau ta sẽ cho người tới lấy.
Những điều cần nói bản hầu đều đã nói rồi, trên tay các ngươi có bao nhiêu cứ xuất ra hết, để Giả Uẩn Khoa thêm chút tự tin.
Về việc người bán muối, bản hầu tự nhiên sẽ phái tới, không cần ngươi ra mặt.”
Thôi Thống chần chờ trong chốc lát, ngẩng đầu nói với Ôn Đình Trạm: “Hầu gia yên tâm, chuyện này ta nhất đất vì Hầu gia làm thỏa đáng.”
Ôn Đình Trạm gật đầu, sau đó liền cùng Dạ Dao Quang không tiếng động rời khỏi Thôi phủ.
Sắc trời còn sớm, nếu Dạ Dao Quang chưa tới Hàng Chầu thì không tính, tuy rằng tiết trời đã cuối thu, không còn nhìn thấy cảnh đẹp nhất của Tây Hồ, nhưng nếu đã tới, Ôn Đình Trạm thế nào cũng muốn đưa thê tử dạo chơi trên thuyền tại Tây Hồ, chuyến đi này kể ra cũng không tệ.
Ngồi một lúc trên thuyền, nghe tiếng đàn sáo, nhìn sóng nước nhộn nhạo, từng đợt gió mát lạnh thổi tới, ngồi trên mạn tàu thưởng thức mỹ thực ở Hàng Châu, quả là một kiện cực kỳ hưởng thụ.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, ăn được một nửa thì mưa nhỏ tí tách rơi xuống, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang chỉ đành vào trong khoang thuyền dùng bữa.
“Muối dẫn của chàng lấy từ đâu ra thế?” Dạ Dao Quang nhịn hồi lâu, chung quy vẫn nhịn không được.
Muối dẫn chỉ có Hộ Bộ mới có thể đóng dấu, giấy này còn dùng thước nước đặc thù ngâm, loại nước thuốc này triều đình cấm sử dụng bên ngoài, trong dân gian không được lén bán, tất cả sản lượng cũng đều nằm trong lòng bàn tay của triều đình, muối dẫn vì thế căn bản không thể nào phỏng chế, thế nhưng Ôn Đình Trạm lại có một lượng lớn, tương ứng với một vạn cân muối a.
Tuy rằng Hộ Bộ là Phó lão gia tử quan, nhưng Dạ Dao Quang tuyệt đối tin tưởng bất luận Ôn Đình Trạm đưa ra lý do gì, Phó lão giá đều không thể cho hắn muối dẫn đủ dùng cho một vạn cân muối.
Phải biết rằng, muối dẫn mỗi năm đều có định lượng cho mỗi tỉnh, mà mỗi năm chỉ được phát một lần vào đầu năm, còn các thời điểm khác không thể tiếp xúc với muối dẫn.
“Ta mua lại một dẫn từ trong tay thương muối.” Ôn Đình Trạm cười tủm tỉm nói với Dạ Dao Quang, “Rồi sau đó cho Bé ngoan đưa đến tay Chi Nam.”
“Đưa cho Chi Nam?” Dạ Dao Quang tức khắc kinh ngạc nhìn Ôn Đình Trạm, “Chàng nói những muối dẫn đó là giả, do Chi Nam vẽ ra?”
“Hư….” Ôn Đình Trạm dựng thẳng ngón tay trỏ, ý bảo Dạ Dao Quang không nên kích động như vậy, “Nàng nhìn xem, ngay cả lão thương muối cũng không thể phân biệt thật giả.”
“Còn giấy kia……” Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm, “Chàng từ khi nào đã bắt đầu làm giả muối dẫn?”
Giấy làm muối dẫn chỉ sợ chỉ có Ôn Đình Trạm mới có thể đủ can đảm dùng giấy giả đánh tráo.
Kiếp trước Dạ Dao Quang cũng đã nhìn thấy những đại họa sĩ có thể vẽ ra tờ tiền nhân dân tệ từ loại giấy bất đồng, gần như có thể đánh tráo, nàng tin tưởng Cổ Cứu cũng có bản lĩnh như vậy, nếu như Ôn Đình Trạm lại có thể làm ra loại giấy tương đồng, vậy thật sự thiên y vô phùng.
Nhưng án muối này vừa mới bùng nổ, Ôn Đình Trạm chẳng lẽ là tiên tri? Sớm đã chuẩn bị muối dẫn.
Vậy nhất định là chê tạo ra để dùng vào việc khac, chẳng qua hiện tại sự tình ở Hàng Châu bạo phát tới mức độ này, cho nên mới lấy ra ứng khẩn cấp.
“Dao Dao đã quên, Thanh Hải chính là có một hồ muối.” Ôn Đình Trạm nhướng mày nhìn Dạ Dao Quang.
Thanh Hải nguyên bản là nơi thuộc về Thổ Phiên, bị Thái Tổ bệ hạ nạp vào bản đồ Đại Nguyên, hồ muối tự nhiên trứ danh liền thuộc sở hữu của triều đại, mà triều đại cũng trở thành triều đại sản xuất muối nhiều nhất.
Vì thế Thái Tổ bệ hạ cố ý ở Thanh Hải thiết lập chức vị muối vận sử.
“Nói như vậy, Hoàng Kiên cũng túm muối ở Thanh Hải vào trong tay?”
Tuy rằng Hoàng Kiên ôm trọn quyền quân chính Thanh Hải, nhưng triều đình tách ra làm ba loại thuế, một là thuế thu từ bá tánh, hai là quân thuế và ba là thuế muối.
Thuế muối là loại thuế thu về nhiều nhất, vẫn luôn tách ra độc lập, chính là sợ có người ăn hối lộ.
Hoàng Kiên đã nắm quân thuế cùng dân thuế, không nghĩ tới thuế muối cũng qua tay hắn…..
“Nếu không phải như thế, ta dùng cái gì có thể nhanh chóng đối phó hắn?” Cứ mãi lo lắng không động thủ, chờ tới khi Hoàng Kiên nắm giữ đủ tiền tài, phát triển tư quân, lúc đó mới đối phó mới là phiền toái, “Thanh Hải muối vận sử hẳn là gần hai năm nay mới bị Hoàng Kiên cướp quyền, nói vậy trong đó chắc chắn có chuyện xưa, chờ chúng ta trở về, ta sẽ tường tận điều tra.”
“Chàng lúc này dùng nhiều muối dẫn, không sợ sẽ làm sự tình bại lộ sao?” Đến lúc đó muối vận sử ở những nơi khác khẳng định sẽ cảnh giác, có lẽ chuyện này nháo tới trước mặt bệ hạ còn gây ra phản ứng rất lớn.
“Trước khi bị mọi người phát hiện, ta sẽ đem nó biến thành sự thật.” Ôn Đình Trạm cười với Dạ Dao Quang như ánh bình minh ấm áp, lộ ra hai má lúm đồng tiền mê người của hắn, “Bất quá muối dẫn một vạn cân, số lượng không nhỏ, đối với muối Lương Hoài mà nói, bọn họ tự nhiên là được lợi.”
“Chàng không đem chuyện này nói cho Thôi Thống, hắn có thể vì vậy mà chịu liên luỵ không?” Nếu Ôn Đình Trạm nói qua sẽ không để già trẻ nhà hắn bị liên luỵ, vậy chắc chắn sẽ giữ lời hứa, nhưng chuyện này Ôn Đình Trạm căn bản không nói cho Thôi Thống.
“Thôi Thống sẽ không tự mình đi lấy muối, nếu không chờ đến thương muối mới xuất hiện bán muối, muối nơi đó một khi điều tra lòi ra, hắn tự nhiên sẽ nghĩ cách để không lấy quá nhiều muối ra, sẽ không lưu lại dấu vết, thật cùng giả đều không liên luỵ tới hắn.” Ôn Đình Trạm đối với Thôi Thống rất có tin tưởng.
Dạ Dao Quang cảm thấy có lý, Thôi Thống cũng có chút bản lĩnh, nếu không sẽ không vào hoàn cảnh như vậy mà kiên trì lương tri đến bây giờ, Ôn Đình Trạm cũng sẽ không nhìn trúng hắn.
Nàng đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên cảm giác Tiểu Liên trong giới tử phát ra từng vòng linh khí, nàng không khỏi sửng sốt.
“Dao Dao, nàng làm sao thế?” Thấy Dạ Dao Quang thoáng ngừng lại, Ôn Đình Trạm vội vàng quan tâm hỏi.
Dạ Dao Quang lấy Tiểu Liên từ trong giới tử trên tay ra, ở bên trong chậu hoa nụ hoa còn chưa bung nở thế nhưng như chuyển động, hướng tới phía bên ngoài cửa sổ.
Bỏ chậu hoa xuống, Dạ Dao Quang nhanh chóng bổ nhào qua cửa sổ, nàng nhìn tới mặt hồ, dưới lớp mưa phùn nhẹ, mặt hồ xanh biếc đẩy ra từng gợn xóng, Dạ Dao Quang nhìn đến một con cá trắng thuần bơi lên.
Chợt, không đợi thêm bao lâu, Dạ Dao Quang thấy ở một nơi không xa lại xuất hiện một con cá đen thuần.
“Âm dương cá!” Dạ Dao Quang bất chấp mưa nhẹ, liền trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đứng ở trên lan can thuyền, ánh mắt nàng định ở nơi vừa xuất hiện cá, lúc này có mấy con cá nhảy ra khỏi mặt nước, nhưng lại không còn hai con một con một trắng kia.
Lúc này, chậu hoa Tiểu Liên trong tay Dạ Dao Quang liền xoay khắp hướng, Dạ Dao Quang theo nụ hoa nhìn qua, đôi cá một đen một trắng kia lại lần lượt nhảy ra mặt nước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...