Quái Phi Thiên Hạ


Thiên Cơ chân quân rút ra Thiên châu chín mắt, rồi sau đó nâng cánh tay khác lên tróc bệnh ma bám bên trên.

Mắt thấy một đoàn màu lam tím bị rút ra, đúng lúc này không biết từ đâu tới một lực lượng mạnh mẽ giáng từ trên xuống, đánh thẳng vào Thiên Cơ chân quân.
“Sư thúc!”
Tiếng kinh hô của Dạ Dao Quang lạc đi, liền nhìn thấy cỗ lực lượng kia hoàn toàn đi vào thân thể Thiên Cơ chân quân, rồi sau đó bệnh ma trong tay Thiên Cơ nháy mắt trốn thoát.

Dạ Dao Quang phản ứng rất nhanh vung cánh tay lên, Thần Ti trường lăng hướng tới bệnh ma bao bọc lại, đem bệnh ma đang muốn chạy vây khốn.

Thủ đoạn vừa thu lại, bệnh ma ở trong Thần Ti trường lăng của Dạ Dao Quang không ngừng quay cuồng, bọc lại thành một hình cầu, mang theo lực lượng rất lớn không ngừng tán loạn, ý đồ tránh thoát khỏi tay Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang dốc toàn lực, vận khí Ngũ hành toàn thân mới bắt được Thần Ti trường lăng.
Nhưng, tu vi Dạ Dao Quang rốt cuộc không đủ, trong chốc lát nàng đã bị bệnh ma kéo lê trên mặt đất kéo ra dấu vết hằn sâu.


Thần Ti trường lăng thít chặt tay nàng rớm máu tươi, mà bệnh ma vẫn như cũ vùng vẫy.
“Đệ đệ, đệ canh giữ bên ngoài không cho chúng ta vào, đây là vì sao?” Ngay thời điểm mấu chốt này, bên ngoài vương trướng truyền tới một giọng nói, hẳn là huynh trưởng Khắc Tùng.
“Không phải đệ đệ không cho đại ca đi vào, mà là phụ hãn muốn nghỉ ngơi, không cho người khác quấy rầy.” Khắc Tùng ứng đối tự nhiên.
“Thật là chê cười, phụ hãn muốn đi nghỉ, cũng sẽ không làm nhi tử người thương nhất phải thủ trướng!” Một thanh âm mỉa mai khác vang lên.
“Nhị ca có điều không biết, là đệ đệ chọc giận phụ hãn, phụ hãn lúc này mới phạt đệ đệ đứng ở chỗ này, chưa được phê chuẩn thì chỗ nào cũng không được đi.” Khắc Tùng hơi uể oải nói.
Hai người đứng bên ngoài yên lặng mấy tức thời gian, chợt đại ca Khắc Tùng mở miệng: “Ngươi đi vào gọi Tạp Mông ra đây.”
Hắn là phân phó hạ nhân của mình đi gọi người bên cạnh đại hãn ra, lại bị Khắc Tùng ngăn lại: “Đại ca, có chuyện gì sốt ruột như thế, phụ hãn chính là nghiêm lệnh cho ta nhất định phải xem trọng vương trướng, đại ca nếu phái người đi vào quấy rầy tới phụ hãn, chẳng phải làm đệ đệ bị phạt sao?”
“Chúng ta ở chỗ này nói chuyện, cũng không thấy Tạp Mông đi ra, Khắc Tùng a, nhị ca cảm thấy có chút không thích hợp.” Nhị ca Khắc Tùng ý vị thâm trường nói.
“Nhị ca cảm thấy có chỗ nào không đúng? Chẳng lẽ đệ đệ còn có thể ngay dưới ban ngày mưu hại phụ hãn? Lại còn ngốc nghếch đứng ở chỗ này để mấy vị ca ca tới bắt nhược điểm?” KHắc Tùng nói trắng tâm tư của bọn họ ra.
“Dao Dao, nàng mau nhìn xem sư thúc!” Lúc này, Ôn Đình Trạm hạ giọng nhẹ hô một tiếng.
Dạ Dao Quang xem qua, liền nhìn đến Thiên Cơ chân quân thân mình dần trong suốt, rất nhanh liền hoá thành bụi mù biến mất không thấy, chính là công phu phân thần, bệnh ma phân ra thành từng bộ phận nhỏ hướng tới Dạ Dao Quang như mũi kiếm dọc theo Thần ti trường lăng đánh úp lại.

Dạ Dao Quang nhanh chóng tránh ra, bệnh ma bị trói buộc liền nháy mắt thoát khỏi Thần Ti trường lăng, mau lẹ biến mất.

Dạ Dao Quang xoay người đem những phần bị phân nhỏ kia dùng trường lăng gắt gao trói buộc!
Những điểm nhỏ này không trốn thoát khỏi lòng bàn tay Dạ Dao Quang, nàng nhanh chóng tiến lên, cầm lấy Thiên châu chín mắt bởi vì Thiên Cơ chân quân biến mất mà rơi trên mặt đất, rồi sau đó đem ngưng tụ khí Ngũ hành hai đầu ngón tay đưa tới giữa mày đại hãn Mông Cổ, nhanh chóng phiên động lại ký ức của đại hắn, động tay động chân một chút trong ký ức này.
“Tránh ra!” Lúc này, Khắc Tùng bên ngoài đã ngăn không được nhị ca hắn, màn vương trướng bị xốc lên, Dạ Dao Quang nhanh chóng phẩy tay áo, đem mọi người khỏi trói buộc, không kịp quản ký ức của bọn họ, túm lấy Ôn Đình Trạm rồi dùng khí Ngũ hành bao vây cả người, trực tiếp từ cửa vương trướng bị nhị đài cát kéo lên chạy vội ra ngoài.
Nhị đài cát bị một cơn gió cương mãnh đâm vào người làm suýt té ngã trên đất, cũng may được hộ vệ của hắn nâng trụ.

Khúc nhạc đệm này làm cho Đại hãn Mông Cổ trong vương trướng đột nhiển tỉnh lại có chút buồn bực.


Khắc Tùng theo sau tiến vào, ánh mắt sâu kín chuyển tới bên người đại hãn, đỡ hắn: “Phụ hãn, Khắc Tùng có tội, không ngăn lại được ca ca, đã quấy rầy tới phụ hãn rồi.”
“Phụ thân hai người các ngươi còn chưa chết, các ngươi liền gấp không chờ nổi sao?” Ký ức bị Dạ Dao Quang động tay động chân, đại hãn Mông Cổ ánh mắt sắc bén nhìn hai nhi tử.
Khắc Tùng tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bên này phát sinh chuyện gì, Dạ Dao Quang cũng không quan tâm, nàng dẫn theo Ôn Đình Trạm, thậm chí không kịp cáo biệt Khắc Tùng, trực tiếp bay tới Duyên Sinh Quan.

Thiên Cơ chân quân là nguyên thần xuất khiếu mà đến, mới vừa rồi gặp tình huống này, chỉ có một khả năng, đó chính là có người thừa dịp nguyên thần rời thể mà đả thương thân thể thực của Thiên Cơ sư thúc.
Thời điểm Dạ Dao Quang đuổi tới, liền nhìn thấy Trường Duyên ở bên ngoài động phụ Thiên Cơ chân quân đang bế quan, nôn nóng đi đi lại lại.
Nhìn thấy Dạ Dao Quang, Trường Duyên mày nhíu chặt vội vàng tiến tới: “Sư muội, sư phụ rốt cuộc đã đi đâu, vì sao trọng thương như thế?”
“Sư thúc không phải nguyên thần bị trọng thương, mà là thân thể bị hao tổn!” Thấy Trường Duyên thế nhưng không biết có người đánh lên thân thể Thiên Cơ chân quân, Dạ Dao Quang cảm giác phi thường sợ hãi.
Đây là địa bàn Duyên Sinh Quan, có người đánh lén Thiên Cơ sư thúc, là người xử lý việc trong Quan, hơn nữa Trường Duyên đã tới tu vi Đại Thừa kỳ, thế nhưng không hề phát hiện.
“Sự phụ là bị thương thân thể!” Trường Kiến một bên càng là kinh ngạc không thôi, bọn họ đều không cảm ứng được.
“Đúng thế, muội ở cổ thành ngầm Tây Vực gặp nguy nan, có thỉnh sư thúc tới cứu….” Dạ Dao Quang đem sự tình vắn tắt lại một lần, “Sư thúc đang tróc bệnh ma, vừa lúc bệnh ma từ Thiên châu chín mắt được tróc ra, cỗ lực lượng này xông thẳng tới sư thúc, sư thúc căn bản tránh né không kịp.

Với tu vi của sư thúc, chỉ có thể làm thân thể bị thương, nếu không căn bản có khả năng không tránh khỏi.”

Trường Duyên cùng Trường Kiến sắc mặt ngưng trọng liếc nhau.

Bọn họ hoàn toàn không cảm giác được có ngoại địch xâm lấn, nếu không có đệ tử canh giữ ở bên ngoài động phủ, cảm giác hơi thở trong động đại loạn, bọn họ cũng không biết sư phụ bị thương, hai người vẫn luôn cho rằng sư phụ bị thương thần hồn.
“Trường Đình sư huynh đâu?” Nàng rất ít khi nhìn thấy nhị sư huynh, “Không phải vẫn luôn có Trường Đình sư huynh bồi sư thúc bế quan sao?”
“Nhị sư đệ hai tháng trước đã bị sư phụ phái xuống núi.” Trường Duyên giải thích.
Đúng lúc này, cửa động phủ đang đóng chặt mở ra, Thiên Cơ chân quân sắc mặt tái nhợt đi ra.
“Sư thúc, người có sao không?” Dạ Dao Quang vội vàng khẩn trương đánh giá Thiên Cơ chân quân từ trên xuống dưới một lần.
Nhìn Dạ Dao Quang với ánh mắt trấn án, Thiên Cơ mới nói với Trường Duyên: “Các ngươi chớ có nghĩ nhiều, ta không phải bị người khác gây thương tích, mà là chính mình làm bị thương.”
“Sao?” Ba người Dạ Dao Quang không thể tin nhìn Thiên Cơ.
Nguyên thần không còn ở thân thể, còn có thể đủ tự làm chính mình bị thương, Dạ Dao Quang cũng không biết nói cái gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui