“Là Truyền Tống Trận!” Dạ Dao Quang sắc mặt vui mừng, nhưng nàng cũng không lập tức thúc giục trận pháp mà lấy ra Thần Ti trường lăng, một đầu buộc vào bên hông mình, đầu còn lại đưa cho Ôn Đình Trạm cùng Khắc Tùng, “Năng lượng của Truyền Tống Trận rất lớn, muội cũng không biết có thể khống chế được không, không tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, ba người chúng ta tốt nhất là buộc chặt với nhau.”
Với tu vi đời trước Dạ Dao Quang cũng chưa từng tiếp xúc qua Truyền Tống Trận, gia tộc của nàng cũng từng có thời điểm nghênh đón khách tới qua trận pháp nhưng nàng còn quá nhỏ, chưa được tham gia vào những việc của gia tộc.
Chờ tới khi lớn lên, việc đón khách quý cũng không tới phiên nàng, hơn nữa những Truyền Tống Trận được sử dụng đều rất nhỏ, khí Ngũ hành hao phí không nhiều lắm, nguy hiểm cơ hồ bằng không.
Nhưng với trận pháp chân chính này, có thể nói là Truyền Tống Trận lớn nhất, hẳn là do Đại vu bố trí, Hoà Dã cũng không có năng lực này.
Truyền Tống Trận với khoảng cách xa mấy vạn trượng, có thể thực hiện nhưng nguy hiểm trong đó không thể đo lường.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Dạ Dao Quang quăng ra ba đồng tường phù thông bảo, hai tay bấm chú, dấu tay biến hoá vô cùng.
Tường phù thông bảo biến thành hình tam giác dừng ở vị trí ba đỉnh trận pháp hình tròn.
Một bó ánh sáng sắc vàng từ bên trong đồng tiền bắn ra, bao phủ toàn bộ ba người bọn họ trong đó.
Đồ án trận pháp xoay tròn, kéo theo thân thể bọn họ, bên tai là cuồng phong gào thét, tựa hồ muốn thổi bay tất cả.
truyện ngôn tình
Cả người Dạ Dao Quang khí Ngũ hành quanh quẩn, bảo vệ thân thể ba người, những tinh quang nhỏ vụn lượn vòng dựng lên, Dạ Dao Quang cảm giác được trận pháp đã khởi động, trong lòng không khỏi nóng lòng.
Nhưng vào lúc này, Hoà Dã vẫn luôn bị nàng phong bế khí mạch cũng bắt đầu vận khí, muốn phá phong ấn của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang dùng Thái Ất thần châm bên trong một loại thủ pháp, loại thủ pháp này nghe nói có thể phong kin cả Độ Kiếp kỳ, nhưng nề hà tu vi Dạ Dao Quang còn chưa đủ, mà tu vi Hoà Dã vừa lúc cao hơn nàng quá nhiều.
Hoà Dã vẫn là thái độ ngông cuồng không muốn sống, liều mạng dù gân mạch bị chấn vỡ cũng muốn đẩy Thái Ất thần châm Dạ Dao Quang dùng để phong bế khí trong thân thể hắn bắn ra.
Theo sự điều động khí của Hoà Dã, tâm mạch hắn bị hao tổn, đồng thời toàn bộ thành cổ ngầm đều bắt đầu chấn động, giống như xảy ra một trận động đất, nơi này tuỳ thời có thể sụp đổ, cát đá nhỏ vụn bắt đầu rơi xuống.
Cũng không biết vì sao, phảng phất mỗi tường thành bên trong cổ thành ngầm đều ẩn chứa một cỗ lực lượng thần bí, mà cỗ lực lượng này sau khi tường thành bị phá hư liền lọt ra ngoài, phảng phất như mãnh thú ngủ đông bắt đầu rít gào, tràn ra lực lượng khủng bố, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới Truyền Tống Trận.
Dạ Dao Quang lần thứ hai thi pháp tạo thành bình quang, tính đưa toàn bộ bọn họ cùng trận pháp vây lại.
Nhưng lực lượng bất tận kia cuồn cuộn như những cây đao trong suốt phi tới, đánh vào phía trên bình quang Dạ Dao Quang, làm trận pháp nàng nỗ lực duy trì trở nên lung lay.
Nhìn thấy sắc mặt Dạ Dao Quang tái nhợt, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên đối với Hoà Dã đang cố tiêu hao sinh mệnh của chính mình, khoé môi hắn nở lên nụ cười tươi cao giọng nói với Hoà Dã: “Nếu công chúa là người ngươi yêu thương, nơi này lại là nơi tồn lưu ký ức cuối cùng của nàng, ngương chẳng lẽ đang tâm phá huỷ? Nàng hy sinh chính mình mới đổi lấy thiên hạ thái bình, cho dù hiện tại chôn ngầm dưới đất, nhưng ta tin tưởng sẽ có một ngày thế nhân sẽ biết, mà nơi ngươi phá huỷ sẽ không còn người biết tới sự hy sinh của công chúa, mọi sự trả giá của nàng đều bị ngươi phá huỷ vùi lấp dưới cát vàng.”
Lời nói của Ôn Đình Trạm làm thân mình Hoà Dã cứng đờ chốc lát, chính giây phút đõ, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm linh tê tức khắc vận hơi thở cả người, dồn lực đem trận pháp xoay tròn, thân mình bọn họ thoáng chống bị quang mang kim sắc bao vây, cuốn bay hướng lên trên.
Dạ Dao Quang thấy được thần điện đen nhánh hiện ra hoa văn trận pháp, phảng phất có một cánh cửa được kéo ra, chỉ cần bọn họ phóng ra ngoài là có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Mà lúc này Hoà Dã lại kinh giác, hắn bị Ôn Đình Trạm dẫn vào trầm tư cảm giác như mình bị lười gạt, những người này dùng hoa ngôn xảo ngữ căn bản không phải vì công chúa mà để cứu thoát chính mình!
Hắn tức giận làm thân thể nổ mạnh ra, một bó ánh sáng u lam nhanh chóng bay quanh bốn phía, va chạm đến mỗi vách tường trong phòng, vách tường ầm ầm rách nát, tiếp theo mà đến chính là kình khí đen nhánh được phóng xuất ra, chúng hội tụ giống như lệ quỷ muốn lấp kín cửa trận pháp vừa được mở, nháy mắt đã nuốt hết cánh cửa.
Ba người Dạ Dao Quang đang bay trên không trung lập tức té ngã trên mặt đất.
Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn một mảnh như hắc động, phảng phất đại một như xoáy nước quỷ mỵ xoay tròn, tâm nàng trầm xuống: “Trận pháp đã bị huỷ.”
Trận pháp bị huỷ, lối ra duy nhất của bọn họ cũng đã không còn, Dạ Dao Quang chưa từ bỏ ý định kéo Ôn Đình Trạm quay lại lối cũ, chạy tới ám đạo liền nhìn thấy trước họ từng khối đất đá đổ sụp xuống, bọn họ chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, lại lui về phía sau, cuối cùng lui trở về chỗ cũ.
Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm, nàng lấy ra một tấm phù triện, đầu ngón tay bắn ra ngọn lửa đem phù triện đốt sạch, tiếp theo tung ra Tử Linh Châu.
Tử Linh Châu lượn vòng ngưng ra một đạo màu tím chắn trước cửa.
Quang mang mầu tím từng tấc ngưng tụ phóng ra, đem toàn bộ đại điện bao trùm một tầng, trong phút chốc đại điện lung lay bình tĩnh lại, sắc u lam từ trong thân thể Hoà Dã phát ra vẫn tiếp tục va chạm mặt tường, lại đụng phải tầng màu tím quang mang này bắn ngược ra, xuyên thấy qua bụi đất rồi nện lên cửa động.
“Tiêu hao tới sinh mệnh vẫn còn muốn giữ sự sống sót ngắn ngủ, ta xem ngươi có bao nhiêu lực sinh mệnh.” Loạn xuyến của Hoà Dã bị ngăn trở, Ôn Đình Trạm cùng Khắc Tùng đều được nàng bảo hộ bên trong, hắn hiện tại muốn làm gì cũng không được, liền vì thân mình công chúa chuyển động.
“Dao Dao.” Tim Ôn Đình Trạm đột nhiên như bị cánh tay vô hình cấu véo.
“A Trạm, đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì.” Dạ Dao Quang sắc mặt ngày càng trắng, nhưng nàng vẫn như cũ lộ ra nụ cười tươi đẹp trước Ôn Đình Trạm.
“Có nàng ở đây, ta sợ gì?” Ôn Đình Trạm nỗ lực không để mình biểu hiện thần sắc đau lòng, hắn nhẹ nhàng nói với Dạ Dao Quang những lời này, muốn giảm bớt gánh nặng trong lòng nàng.
Dạ Dao Quang đã dùng phù triện xin sự giúp đỡ từ Thiên Cơ sư thúc, bọn họ có thể chống đỡ được tới thời khắc cuối cùng hay không cũng chỉ có thể xem ý trời.
“Lời này, chàng còn nhớ rõ ư.” Dạ Dao Quang bật cười, niên thiếu của bọn họ năm đó gặp không biết bao nhiêu chuyện.
Nàng tuy rằng biết thời cổ đại người tu luyện cùng người trong kỳ môn đều là người xuất sắc, nhưng vẫn ỷ vào bản lĩnh của mình mà sinh cuồng vọng.
Ký ức nàng phảng phất về năm đó bọn họ tới thôn trang, Dạ Dao Quang lần đầu tiên nói với Ôn Đình Trạm thế gian này có quỷ, khi đó Ôn Đình Trạm còn theo thuyết vô thần, cho nên vẻ mặt hắn rất phong phú, Thời gian xói mòn, cảm xúc biểu đạt đơn giản như vậy, thần sắc nàng lộ ra với Ôn Đình Trạm càng thêm khó nhìn thấy.
Khi đó kỳ thật nàng vẫn mang tâm thế thân mình nguyên chủ, thay nguyên chủ chăm sóc Ôn Đình Trạm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...