Sắc mặt của Phục Chấp thay đổi, lúc này hắn vận khí chống lại.
Nhưng với tu vi của Phục Chấp không thể ngưng tụ thành kim đan, mặc dù khí kim tràn đầy xung quanh dùng mãi không hết nhưng tu vi của hắn có hạn, ngưng tụ sức mạnh ở xa không thể chống lại Tử Linh châu.
Hỏa trùng rất nhanh đã sắp đến gần, lúc này đột nhiên Phục Chấp xoay người rồi hắn lui về sau mấy bước, hắn lấy lá bùa ra rồi ném bay vòng đến hỏa trùng, lại một lần nữa ngăn chặn hỏa trùng đến gần.
Sức mạnh lớn mạnh của Dạ Dao Quang dần trở nên suy yếu. Do tu vi của cô thấp cho nên chỉ việc thao túng những hỏa trùng này đã tiêu hao hết tất cả sức mạnh của cô. Lúc này Phục Chấp ra chiêu hiểm, chính là muốn lấy mạng của cô! Đôi tay cầm lấy Tử Linh châu run rẩy suýt chút nữa cô đã không giữ được nó thì đừng nói đến chuyện tăng cường vận khí.
Ôn Đình Trạm thấy vậy, sắc mặt của cậu trầm xuống. Cậu biết lúc này Dạ Dao Quang cần lực để chống đỡ nhưng sức lực của cậu quá yếu nên cậu không thể giúp chống đỡ cho Dạ Dao Quang. Ánh mắt của cậu nhìn thoáng qua xung quanh, cuối cùng cậu nhìn đến kim tâm.
Cậu nhớ lại sự việc lúc nãy nên lần này Ôn Đình Trạm không dùng tay để lấy kim tâm nữa. Cậu lấy ra cây sáo ngọc mà Dạ Dao Quang đã cho cậu, cánh tay cậu vừa chuyển, cây sáo dài ra như kiếm rồi cậu tung người nhảy lên, cổ tay xoay chuyển phát ra kiếm quang lạnh giá lướt tới.
Kim tâm vốn dĩ yên lặng nằm trên nham thạch lập tức bay lên, Ôn Đình Trạm xoay người nhảy lên, đường kiếm lướt nhanh đến kim tâm, sau đó cậu thét to với Dạ Dao Quang: "Dao Dao."
Dạ Dao Quang nghe vậy cô nghiêng đầu qua, vừa lúc cô nhìn thấy kim tâm đang bay đến gần mình. Đồng thời Phục Chấp cũng nhìn thấy nhưng chỉ thấy bước chân của hắn rất chắc chắn, sau đó hắn nhanh chóng di chuyển tám bước vô cùng kỳ quái, ném ra lá bùa bên hông về cánh tay đang định bắt lấy kim tâm của Dạ Dao Quang.
Rất may Dạ Dao Quang nhanh tay rút về, nếu không cô sẽ bị lá bùa xuyên qua kim tâm đả thương. Sau khi tay của cô rút trở về, Phục Chấp điều khiển lá bùa bắn bay kim tâm ra xa.
Ôn Đình Trạm thấy vậy, cậu lại nhảy lên không trung rồi xoay người rất đẹp. Cậu đưa tay lướt qua, một lần nữa kim tâm lại bay về phía của Dạ Dao Quang, Lúc này Phục Chấp lại ném ra một lá bùa khác, hình như Ôn Đình Trạm đã sớm phòng bị, cậu xoay người lại trên không, dùng kiếm sáo ngăn lại lá bùa. Nhưng cậu đã đánh giá quá thấp về lực mạnh yếu của lá bùa này, cậu hoàn toàn không thể chống đỡ được nó, sau đó cậu và cả kiếm đều bị lá bùa đánh bay ra xa.
Lúc đầu Ôn Đình Trạm vốn bị đánh ngã trên vách đá nhưng không hiểu vì sao lại xuất hiện một hang động tối đen ở sau lưng cậu, tất nhiên Ôn Đình Trạm đã bị cuốn vào trong hang động tối đen đó.
"Thiếu gia!" Vệ Kinh lập tức bay đến. Hắn bắt được đôi chân của Ôn Đình Trạm, ngay sau đó Kim Tử cũng nhảy lên, nó dùng khí ngũ hành cuốn lấy cả hai người.
Ánh mắt của Dạ Dao Quang vô cùng lạnh lẽo, cuối cùng cô cũng bắt được kim tâm. Kim tâm nằm trong bàn tay của cô nhưng chỉ thấy cổ tay của cô xoay lại, một viên kim tâm hòa tan vào lòng bàn tay của cô, thấm vào da thịt. Có một luồng sức mạnh dồi dào và thô bạo đi vào cơ thể khiến sắc mặt của cô trắng nhợt, cô cắn đầu lưỡi, luồng sức mạnh nhanh chóng thay đổi trong cơ thể của cô. Một luồng sức mạnh mạnh mẽ rót vào Tử Linh châu, ánh sáng màu tím của Tử Linh châu càng lúc càng đậm, sức gió đang dẫn dắt hỏa trùng tựa như vòi rồng nhanh chóng cuốn hết tất cả hỏa trùng tựa như một cơn sóng lớn đổ ập vào người và điên cuồng cắn nuốt Phục Chấp, trong khoảnh khắc đó có vô số hỏa trùng bao vây cả người của Phục Chấp.
"Dao Dao!" Đúng lúc này Kim Tử đang cố gắng kéo lại Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh nhưng sức của nó không đủ, cả hai người và nó đều bị cuốn vào hang động tối đen.
Dạ Dao Quang bắt đầu lo lắng, cô xoay người tăng thêm sức mạnh cho những hỏa trùng đang bao vây Phục Chấp. Chỉ trong nháy mắt, Phục Chấp còn chưa kịp phát ra một tiếng thì hắn đã bị hỏa trùng thiêu thành tro tàn. Toàn thân của Dạ Dao Quang tựa như đã bị hút khô hết khí lực, cả người cô mềm nhũn quỳ một chân xuống đất rồi cô phun ra một ngụm máu tươi.
Một viên kim tâm ẩn chứa hơn một nghìn năm tinh hoa, cô vì đối phó với Phục Chấp mà mạnh mẽ dung hợp, tất nhiên kinh mạch của cô đã bị tổn thương. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Phục Chấp đã bị thiêu cháy thành tro, sau đó cô nắm lấy Tử Linh châu, tung người nhảy vào hang động tối đen gần như sắp khép lại.
Quá trình cô tiêu diệt Phục Chấp trông như rất phức tạp nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tốc độ của Dạ Dao Quang rất nhanh, cô nhảy vào cửa hang động đang mở, bên ngoài là một vách đá đen nhánh và sâu không thấy đáy. Vách đá này vô cùng đặc biệt, luồng khí xung quanh dao động rất chậm, cô hoàn toàn có thể kiểm soát được chính mình tựa như đang đi bộ trong mây vậy, Dạ Dao Quang nhanh chóng khống chế được tốc độ của mình.
Dạ Dao Quang vẫn luôn duy trì tỉnh táo đi xuống. Cô không biết mình đã bay bao lâu, hình như là rất lâu hoặc nó chỉ diễn ra trong nháy mắt. Mãi cho đến khi lục phủ ngũ tạng truyền đến cơn đau nhức thì cuối cùng đôi chân của cô cũng rơi xuống đất, lục phủ ngũ tạng đều nóng rát vô cùng đau nhức.
Cô hít sâu vào một hơi, Dạ Dao Quang lên tiếng gọi: "Trạm ca?"
Âm thanh được truyền đi rất xa, chứng tỏ nơi đây rất trống trải. Cô ráng nhịn cơn đau đớn từ kinh mạch bị xé rách, cố dẫn ra khí ngũ hành rồi nhắm mắt lại. Cô không nhìn được nơi hoàn toàn mơ hồ này, tất cả đều dùng tâm để cảm nhận.
Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh có lẽ rơi xuống không cùng một chỗ với cô. Hiện tại cơ thể của Dạ Dao Quang rất yếu, sức lực yếu ớt chỉ có thể cảm nhận được hơi thở như có như không. Dạ Dao Quang cố gắng đứng lên nhanh chóng đi về một phương hướng không chắc chắn lắm.
Hình như cô đi đến một đường núi dài hiểm trở, hơn nữa còn là một con đường quanh co dẫn xuống. Cô đi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm, ánh sáng chói mắt được chiếu đến từ dòng sông chảy xiết. Dạ Dao Quang thích ứng một lát rồi mới đi tới gần, có thể cô đã đi rất lâu trong sơn động này. Phía trước là vực núi cao khoảng chừng hai trượng, Dạ Dao Quang nhảy xuống.
Đường ở phía dưới chủ yếu là cát và đá, con đường rất hẹp, phía trước có một hang đá, hang đá này được ngăn cách bởi thác nước.
"A!" Dạ Dao Quang nhảy xuống, đột nhiên có một con vật màu vàng nhào vào lòng của của cô, mặc dù nó nhào vào lòng khiến cô có chút đau nhức nhưng trong lúc này Dạ Dao Quang chưa từng vui mừng đến thế, cô vô cùng vui vẻ ôm Kim Tử vào lòng.
Kim Tử không có chuyện gì, như vậy chứng tỏ Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh cũng sẽ không có chuyện gì.
"Ngươi dẫn ta đi… tìm Trạm ca." Dạ Dao Quang lôi Kim Tử từ trên người mình xuống, cô thở gấp nói.
Kim Tử phát hiện Dạ Dao Quang bị thương, đôi mắt của nó vô cùng đau lòng nhìn Dạ Dao Quang, móng vuốt của nó đặt vào lòng bàn tay của Dạ Dao Quang, nó muốn dẫn khí ngũ hành vào người cô.
"Chúng ta đi tìm Trạm ca trước đã." Dạ Dao Quang đưa tay giữ lại móng vuốt của Kim Tử, sau đó cô yếu ớt lắc đầu với nó.
Cô không biết chỗ này là nơi nào cho nên trong lòng cô rất lo lắng cho hai người Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh.
Kim Tử vội vã dẫn Dạ Dao Quang đến gặp Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm không sao, chỉ là trên cánh tay có chút trầy da nhưng Vệ Kinh bị thương có chút nghiêm trọng, chắc là hắn bị nội thương khi va chạm với vách đá trong lúc bị cuốn vào hang động.
"Dao Dao!" Ôn Đình Trạm nhìn thấy Dạ Dao Quang thì lập tức chạy đến, sau đó cậu phát hiện Dạ Dao Quang bị thương, trong lòng rất đau xót.
"Dao Dao nàng bị thương rồi."
"Muội không sao." Dạ Dao Quang nhìn thấy Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh thì cô lập tức thở dài một hơi, sau đó cô lấy ra một viên đan dược từ bên hông.
"Đan dược này cho Vệ Kinh uống, mọi người ở chỗ này đừng đi đâu hết, hiện tại muội cần phải chữa thương cho mình trước đã."
Dạ Dao Quang bị thương rất nặng, đó là hậu quả do cô mạnh mẽ dung hợp kim tâm vào người. Chẳng qua có hơn phân nửa kim tâm vẫn còn lắng đọng trong cơ thể của cô cho nên cô chỉ cần vận khí ngũ hành để hòa tan và hấp thụ nó. Cô không cần phải uống đan dược thì nội thương cũng sẽ tự lành lại, nói không chừng tu vi của cô có thể sẽ tăng lên và rất may có Kim Tử ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...