“Hoá ra là ngươi có diễm ngộ a, có phải ta không nên cho Kim Tử đi tìm ngươi về?” Dạ Dao Quang nguy hiểm nheo lại hai mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Đi theo Dạ Dao Quang đã lâu, Càn Dương tính tình đơn thuần, nhưng cũng có thể phát hiện hỷ nộ ái ố của nàng, lúc này nghe ngữ khí Dạ Dao Quang không tốt, vội vàng giải thích: “Đồ nhi đây là muốn đưa mỹ nhân tuyệt sắc này tặng cho sư phụ.”
Lời vừa dứt, Càn Dương liền cảm giác cổ lành lạnh, theo cỗ băng hàn nhìn lại, liền thấy đôi mắt đen nhánh sâu không đáy, hắn nhanh như chớp chạy nấp phía sau Dạ Dao Quang.
Nhưng Dạ Dao Quang lại cảm thấy hứng thú: “Tặng cho ta? Nam tử?”
Thấy tiểu thê tử nhà mình hai mắt tỏa sáng, mặt Ôn Đình Trạm tức khắc tối sầm, quỷ mị không tiếng động đi đến gần Dạ Dao Quang, âm lãnh hỏi: “Dao Dao, nàng muốn mỹ nhân tuyệt sắc?”
“Ách….” Dạ Dao Quang tức thời xoay người nhìn Ôn Đình Trạm, gương mặt tắt nụ cười, “Muội đây là giáo dục tiểu Dương… “ Chưa dứt câu liền xoay người tát bụp lên đầu Càn Dương, “Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng đã lây dính mấy chuyện Đoạn Tụ Chi Phích*!”.
*"Đoạn tụ chi phích" hay "mối tình cắt áo" là câu chuyện có thật về vị vua Hán Ai Đế Lưu Hân và ái nhân Đổng Hiền (tự Thánh Khanh, người Vân Nam).
Sở dĩ mối tình của Ai Đế Lưu Hân gọi là "mối tình cắt áo" bởi trong một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên tay áo của Ai Đế mà thiếp đi, Ai Đế muốn quay người nhưng lại không muốn đánh thức ái nhân nên liền lấy kiếm cắt đoạn tay áo.
Từ "đoạn tụ" (chỉ những người đồng tính) từ đó mà xuất hiện.
Càn Dương đôi mắt trừng lớn không thể tin, sau đó né tránh bàn tay Dạ Dao Quang, ôm đầu kêu: “Sư phụ, sư phụ, dừng tay.
Không phải nam, là nữ!”
Nữ! Dạ Dao Quang nghe xong càng phát hỏa, ai da, gia hỏa này còn tưởng rằng một chuyến ra ngoài đã học được cách nghĩ cho sư phụ, thế nhưng lại mang về cho nàng một nữ nhân.
Hắn chỉ sợ đã quên Chử Phi Dĩnh đang ám chỉ lệnh chung thân.
Nàng cũng tính toán qua năm nay, Chử Phi Dĩnh cũng đã là khuê nữ mười tám tuổi, có thể tới cửa cầu thân cho hắn! Hiện tại thì tốt rồi, ra cửa có một lần, không màng tới sư phụ hắn lo canh cánh trong lòng, còn đi chọc nợ phong lưu!
“Sư công, sư công, cứu mạng a!” Dạ Dao Quang hỏa khí xông tới đầu, Càn Dương không có bản lĩnh liền tránh né, hơn nữa hắn phát hiện tu vi của sư phụ hình như đã cao hơn một bậc, không giống Luyện Hư kỳ ban đầu, cho nên hắn chỉ có thể chạy ra phía sau Ôn Đình Trạm trốn.
Ôn Đình Trạm vừa nghe là nữ, âm khí trong lòng cũng tiêu tan, vội vàng ngăn Dạ Dao Quang lại: “Dao Dao, đi dùng đồ ăn sáng trước đã.
Muốn giáo huấn đồ nhi cũng cần sức lực đúng không? Vả lại trong chốc lát nữa, Tiêu Linh Nhi có khả năng sẽ tìm tới.”
Càn Dương kéo tay áo rộng dài của Ôn Đình Trạm, vẻ mặt cảm động, quả nhiên sư công so với sư phụ ôn nhu hơn nhiều.
Dạ Dao Quang còn muốn xông tới đá cho một phát, Ôn Đình Trạm cưỡng chế ôm nàng, kéo nàng đi tới nhà ăn.
Càn Dương cũng muốn đi theo, hắn đứng do dự một hồi lâu, cuối cùng mỹ thực cũng chiến thắng bạo lực của sư phụ.
Sư phụ muốn đánh có thẻ nhịn, nhưng đói bụng thì không thể nhịn! Hắn rời nhà đã vài tháng, thật nhớ hương vị đồ ăn ở nhà.
Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang vào tới nơi, liền trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn.
Là một con khỉ cùng một cô nương, mà còn là một cô nương béo núc, da thịt trắng nõn trong sáng như ngọc.
Một người một khỉ ngồi ở bàn ăn, túm lấy thức ăn trên bàn ăn ngấu nghiến.
Bị dọa ngây ngốc không chỉ có Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, còn có Cổ Cứu hóa thạch một bên.
“Doãn Hòa, vị cô nương này là khách à?” Nhìn thấy Ôn Đình Trạm, Cổ Cứu vội vàng khép cằm đi tới gần Ôn Đình Trạm hạ giọng hỏi.
Lúc này Càn Dương đi sau một bước cũng đã tới, Dạ Dao Quang quay người kéo lỗ tai hắn: “Đây là mỹ nhân tuyệt sắc mà ngươi nói?”
“Sự phụ nhẹ tay, nhẹ tay!” Càn Dương chạy nhanh cứu lỗ tai của mình rồi sau đó như hiến tặng vật quý nhìn Dạ Dao Quang nói, “Đúng vậy sư phụ, người không cảm thấy cách nàng ăn, quả thật quá đẹp sao? Là cô nương đẹp mắt nhất ta từng thấy.”
“Cô nương đẹp nhất?” Dạ Dao Quang híp híp mắt.
“Ạch, ngoại trừ sư phụ, không có ai đẹp hơn sư phụ hết.” Càn Dương lập tức sửa miệng.
Dạ Dao Quang liếc nhìn hắn, ánh mắt ra điều ngươi cũng thức thời đấy, sau đó nhìn về phía cô nương rất có trọng lượng này.
Người này cao chừng mét sáu, thể trọng có khả năng tới 150 cân, ngũ quan của nàng vì thịt mỡ che lấp nên thấy không rõ, thoạt nhìn giống một đứa bé được phóng đại, rất phúc hậu.
“A, thân thể của nàng….” Nhìn nhìn một lát, Dạ Dao Quang liền phát hiện thân thể của nàng có một cỗ linh khí di động, cỗ linh khí này phá lệ thuần tịnh, đột nhiên bùng nổ làm cô nương này không khống chế được, phun ra một miệng đầy thức ăn chưa kịp nuốt xuống.
Dạ Dao Quang nhanh chóng một cái lắc mình, đôi tay thủ quyết tung bay, khí Ngũ hành tạo thành song chưởng đánh vào phía sau lưng của tiểu cô nương kia.
Tiểu cô nương thân mình một trận run rẩy, Dạ Dao Quang cảm giác cỗ lực lượng này rất tràn đầy, mà tiểu cô nương cùng cỗ lực lượng như hai lập thể riêng biệt.
Nàng là thân thể phàm thai, căn bản vô pháp chịu được linh khí thâm hậu như thế.
Lúc trước hẳn là được Kim Tử cùng Càn Dương liên thủ áp chế, lúc này lại bùng nổ.
Phát hiện lực lượng này giống như ngọn lửa, càng cháy càng lớn, tay Dạ Dao Quang nhanh chóng đảo một vòng, thủ quyết lần thứ hai biến hóa, khí Ngũ hành bay nhanh đột nhiên đẩy vào thân thể cô nương kia.
Thân mình béo núc của tiểu cô nương cứng đờ trong nháy mắt, bàn tay lại một xoay, Thái Ất thần châm xuất hiện ở đầu ngón tay nàng, một chưởng khác đánh vào trên lưng.
Thái Ất thần châm theo động tác tay nàng đi tới mỗi một huyệt đạo, khó khăn lắm mới có thể đem cỗ lực lượng trấn áp xuống.
Thu tay, Ôn Đình Trạm đã mang tới chiếc khăn gấm, Dạ Dao Quang cười ngọt ngào với hắn, tiếp nhận lấy khăn lau mồ hôi trên trán, một bên mắt đảo qua Càn Dương cùng Kim Tử: “Hai người các ngươi nói cho ta nghe một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Sự phụ sư phụ, người nhất định phải cứu nàng, nàng đã cứu đồ nhi một mạng….” Càn Dương nhào tới, chỉ kém chút quỳ gối trước mặt, ôm đùi Dạ Dao Quang cầu xin, “Nàng gọi là Tiểu Tiểu…”
Cô nương tên Tiểu Tiểu này nguyên lai là người sống ở Ba Trủng Sơn, là nữ nhi một hộ nông gia địa phương, cha mẹ nàng đã qua đời mấy năm trước, nàng bị gửi nuôi trong nhà đại bá.
Thể chất của nàng dù chỉ uống miếng nước cũng có thể béo, nhưng càng béo lại càng không khống chế được việc ăn uống.
Vốn chính là ăn nhờ ở đậu, sức ăn nhiều như thế liền chọc tới vợ của đại bá, hơn nữa hộ nông gia cũng không dư giả lương thực.
Bởi vì nàng quá béo, đại bá nương luôn để nàng nhịn đói, người ngoài nhìn vào nghĩ nàng ở nhà đại bá quá tốt, luôn ăn mà không phải làm gì.
Nhưng thực tế nàng mỗi ngày chỉ có thể uống cơm thừa canh cặn của huynh đệ tỷ muội nhà đại bá, có đôi khi nước canh cũng không có.
Bởi vì quá đói nàng liền lên núi tìm đồ ăn, cũng không biết có phải do nàng may mắn hay không, nàng thế nhưng tìm được một cây hà thủ ô ngàn năm.
Cây hà thủ ô đã thành tinh, tránh né được không ít yêu vật truy tìm, lúc đại thương nguyên khí cố sức tránh một con yêu heo, cuối cùng lại rơi vào trong miệng nàng.
Tiểu tiểu là đói quá mức, đầu váng mắt hoa mà nắm được hà thủ ô ngàn năm liền gặm lấy gặm để.
Ăn xong liền ngất xỉu đi, thân thể nàng tuy ăn vào hà thủ ô ngàn năm, lại không thể tiêu hoá tinh phách của nó, lực lượng kia trong thân thể nàng chính là tinh phách hà thủ ô.
Chờ nàng tỉnh lại trời cũng đã nhá nhem tối, vốn dĩ muốn tìm về nhà, lại nghe đến đại bá nương muốn đem nàng bán đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...