Quái Phi Thiên Hạ


Cổ Cứu cùng Kim Tử ước chừng qua giờ Dậu trở về, nguyên nhân thế nhưng chính là con khỉ chết tiệt này trên đường đi vô tình phát hiện một nhà đặc biệt có món canh chua cá rất ngon, nhất định bắt ăn đủ rồi mới cho trở về.

Lập tức đã chọc tới lửa giận của Dạ Dao Quang, vì thế nàng tàn bạo trừng phạt nó ba ngày không được ăn cơm. 
“Sư phụ, người như vậy là ngược đãi trẻ nhỏ, người không thấy xấu hổ với lương tâm sao?” Theo Dạ Dao Quang một thời gian, ngũ khí của Kim Tử càng ngày càng bị Dạ Dao Quang ảnh hưởng, ngay cả cách dùng từ cũng giống nàng.
“Ai nha, lá gan ngươi hôm nay cũng lớn nhỉ, còn dám tranh luận!” Dạ Dao Quang ngoài cười nhưng trong không cười xách Kim Tử lên đi tới phòng chính mình, mở rộng cửa phòng, nhẹ buông tay để Kim Tử rơi xuống, một chân đá vào mông nó, đem nó đá bay ra, “Nếu ngươi không phục, vậy tới Ba Trủng Sơn đem Càn Dương tìm trở về cho ta.”
Nhìn Kim Tử biến thành một đạo lưu quang biến mất dưới ánh trăng, Dạ Dao Quang mới vừa rồi sắc mặt giận dữ nháy mắt liền trầm xuống, mang chút muộn phiền nhìn về hướng Kim Tử biến mất.
Ôn Đình Trạm từ trong phòng đi ra nhìn thấy nàng như thế, tiến lên từ phía sau vòng lấy vòng eo nàng: “Lo lắng cho Tiểu Dương?”
“Phải.” Dạ Dao Quang gật đầu, dựa vào vai Ôn Đình Trạm, “Tiểu Dương đi Ba Trủng Sơn đã mấy tháng, theo lý mà nói Ba Trủng Sơn không thể có nguy hiểm mà hắn không thể ứng phó.

Phù triện muội vẽ cho hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì, hắn nếu không gặp khó khăn hoặc không rơi vào khốn cảnh, như thế nào đến bây giờ còn chưa trở về?”
“Đừng nghĩ nhiều, hắn là người thiên vận, nàng cũng nói cho dù có nguy hiểm nhiều nhất cũng chỉ đả thương gân cốt hắn, không thể chết được.” Ôn Đình Trạm dùng chính câu Dạ Dao Quang nói tới trấn an nàng.

Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn hắn: “Dù là như thế, nhưng rốt cuộc cũng không khác gì hài tử của mình, không thể không lo lắng, có thật sự thương gân động cốt, kia cũng là rất đau.”
Đồ đệ tương đương với nhi nữ, Dạ Dao Quang cũng vẫn luôn coi Càn Dương như hài tử mà chăm dưỡng.
“Con cháu đều có phúc của con cháu.” Ôn Đình Trạm thay đổi câu từ, không cho Dạ Dao Quang cơ hội tiếp tục đa sầu đa cảm, một tay đem nàng bế ngang lên.

Mặc kệ sự kinh hô của Dạ Dang Quang, trực tiếp ôm nàng hướng về phòng, đem nàng đặt lên giường, hạ xuống nụ hôn trên mắt nàng, “Vi phi hôm nay làm lụng vất vả ngày, phu nhân hiện tại cần phải bồi vi phu nghỉ một đêm.”
Nói xong, liền xoay người nằm ở bên cạnh Dạ Dao Quang, duỗi tay cường thế bá đạo ôm lấy vòng eo nàng.
Dạ Dao Quang không mở mắt, thuận theo ý Dạ Dao Quang hướng trong ngực hắn mà ngủ.
Ngày hôm sau, Khắc Tùng theo dự kiến tìm đến, thời gian tới còn tương đối sớm, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa mới ăn trưa thì Khắc Tùng đã tới.

Hai ngày sau lễ Nguyên Tiêu này đều là hai ngày Ôn Đình Trạm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hôm nay mới ngày mười bốn tháng giêng, ngày sau Ôn Đình Trạm mới cần thượng nha, nên tất nhiên hắn tự mình chiêu đãi.
“Khắc Tùng Đài Cát, không biết ngày tìm bản hầu có chuyện gì, ở đây có thể yên tâm nói ra.” Ôn Đình Trạm cũng không tính toán vòng vo, hơn nữa thê tử hắn ở bên cạnh đã sốt ruột không chờ nổi, tiếp tục cùng Khắc Tùng hàn huyên, chỉ sợ eo hắn bị phu nhân lén lút véo đứt cả thịt.

Khắc Tùng không nghĩ tới Ôn Đình Trạm sẽ hỏi thẳng trước mặt Dạ Dao Quang, giật mình một lúc mới nghĩ đến sự coi trọng giữa hai người, cho nên cũng liền thoải mái cười: “Hầu gia tài trí hơn người, Khắc Tùng về điểm này quả nhiên múa rìu qua mắt thợ, không thể gạt được Hầu gia.”
“Ít nhất trước mắt, ta chưa thấy có ai dùng kỹ xảo mà có thể tránh được đôi mắt A Trạm nhà ta.” Dạ Dao Quang bắt lấy một miếng điểm tâm ném vào trong miệng, cảm thấy có chung vinh dự khi ngồi cạnh Ôn Đình Trạm
Ôn Đình Trạm thích bộ dáng nhìn tới mê muội của Dạ Dao Quang như vậy, loại cảm giác này so với đứng giữa vạn người, được tứ phương cúi lạy làm hắn còn vui vẻ hơn.

Cho nên, liền trực tiếp làm trò trước mặt Khắc Tùng, thâm tình đáp lại Dạ Dao Quang.
Khắc Tùng cả kinh suýt rớt cằm, ai cũng biết ở trên thảo nguyên bọn họ nhi nữ vô cùng bạo gan cùng nhiệt tình, không chút xấu hổ.

Lúc này nhìn đến Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, hắn cảm thấy hay người này không coi ai ra gì mà trực tiếp ân ái, so với người thảo nguyên bọn họ còn không hề có chút che giấu.
“Khụ khụ!” Ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt Khắc Tùng lập tức trở nên nghiêm túc, tựa hồ đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, một hồi lâu mày nhíu của hắn mới giãn ra, hắn thận trọng nhìn Ôn Đình Trạm, “Hầu gia, phụ vương ta muốn làm phản.”
“Phốc!” Dạ Dao Quang ăn nhiều đậu phộng có chút khát nước, vừa mới uống một ngụm nước trà.


Khắc Tùng cứ vậy nói trắng ra, làm người nghe không kinh hãi không thôi.

Ôn Đình Trạm vội vàng lấy khăn lau cho nàng, lung tung chà chà hai ba cái, nàng nhìn Khắc Tùng, “Khắc Tùng Đài Cát, ngài biết nàng đang nói gì chứ?”
Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng, người làm nhi tử biết cha mình muốn làm phản, trợ giúp còn chưa tính, lại tính đại nghĩa diệt thân, nhưng cũng nên hướng đương kim Thánh Thượng mà trình báo a.

Khắc Tùng làm Đài Cát Mông Cổ, muốn mật tấu cho bệ hạ vẫn có khả năng, nhưng vì sao hắn không giúp cha mình mà cũng không cử báo cha hắn lại tìm tới Trạm ca nhà nàng, đây là muốn làm gì?
“Mỗi một chữ hôm nay Khắc Tùng đều đã suy nghĩ cặn kẽ, cũng là lời từ đáy lòng.” Khắc Tùng nghiêm túc đứng lên, đôi tay hắn hướng lên trời, “Trời Sinh Thiên* làm chứng, nếu hôm nay lời nói của Khắc Tùng có nửa chữ không thật, cam nguyện để Trời Sinh Thiên trừng phạt, chịu nỗi khổ thần linh quất roi.”
*Tát Mãn giáo: một tông giáo từ thời cổ có thể thấy ở Ấn Độ, thờ thần linh.

Tại Trung Quốc cũng có giáo phái này bắt nguồn từ Mãn Châu.
*Trời Sinh Thiên: tên một vị thần tối cao của người Mông Cổ,
Mông Cổ lấy Tát Mãn giáo làm tín ngưỡng, ở trong lòng bọn họ, Trường Sinh Thiên chính là bậc thần thánh không thể khinh nhờn.


Khắc Tùng thề như vậy, nhất định hắn không phải đang nói đùa, càng không phải thêu dệt ra chuyện lừa gạt Ôn Đình Trạm.
“Khắc Tùng Đài Cát, mời nói tiếp.” Ôn Đình Trạm vẻ mặt chuyên chú khó thấy.
Khắc Tùng lại ngồi xuống, hắn nâng chén trà lên uống một ngụm: “Hầu gia có lẽ không biết, bên ngoài Ngọc Môn Quan, Mạn Bắc lấy một nửa bộ lạc Đại Bắc đã bị phụ hãn ta thu phục.”
“Sao có thể?” Dạ Dao Quang kinh ngạc, động tĩnh lớn đến mức này, đừng nói ở ngoài Ngọc Môn Quan có Tây Hạ cốt đầu, những bộ lạc khác kia cũng không phải muốn nói thu phục là thu phục dễ dàng, cũng chưa nói Mạn Bắc bộ lạc tán loạn, triều đình thế nào một điểm gió thổi cỏ lay cũng không có.
Cứ cho là triều đình không phát hiện ra, Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm không có khả năng không biết.

Ôn Đình Trạm tới Thanh Hải chính là chuẩn bị phòng bị với hai tộc Tây Tạng cùng Mông Cổ.
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin.” Khắc Tùng cười khổ nói, “Bốn tháng trước, ta tận mắt nhìn thấy bao gồm các thủ lĩnh bộ lạc tại Tây Hạ đến, tới tề tựu thần phục phụ hãn ta.

Chớ nói triều đình không biết, ngay cả toàn bộ người Mông Cổ ta cũng không biết phụ hãn ta như thế nào làm được.”
“Ý tứ của Khắc Tùng Đài Cát là hãn vương Mông Cổ không dùng tới một binh một tốt, chỉ dựa vào bản thân có thể thuyết phục nhiều thủ lĩnh bộ lạc như vậy?” Đôi mắt Ôn Đình Trạm thâm trầm lại.
“Đúng vậy.” Khắc Tùng Đài Cát nặng nề gật đầu, “Việc này quá mức kỳ quặc, sau đó ta lưu tâm nhiều hơn, mới từ trong miệng những hạ nhân hang ngày hầu hạ cuộc sống của phụ hãn ta mới biết được, phụ hãn ta tựa hồ có thể nuốt được hồn phách qua đôi mắt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui