"Được, vậy muội chờ xem...” Dạ Dao Quang không hỏi thêm, bây giờ nàng đã biết, khi sự việc thực sự xảy ra, nàng sẽ không có cảm giác thán phục như lúc này nữa, thế nhưng nàng vẫn chờ mong tận mắt thấy.
Dạ Dao Quang đã không hỏi, Ôn Đình Trạm cũng không cần phải nhiều lời, nhưng Cổ Cứu lại có chút ngượng ngùng, Ôn Đình Trạm không muốn làm hắn xấu hổ, kéo Dạ Dao Quang rời khỏi viện.
Trời vừa xẩm tối, Ôn Đình Trạm dẫn theo tử tù này tới tráo con trai Hồ Hiếu.
Con trai của Hồ Hiếu còn rất mờ mịt, nhưng Ôn Đình Trạm không muốn giải thích nhiều với hắn, trực tiếp nhốt hắn ở trong phủ.
Dạ Dao Quang vốn tưởng rằng cứ như vậy đợi trôi qua ba ngày, lại không nghĩ tới hành hình được quyết vào đêm hôm trước.
Nàng vừa mới dùng xong điểm tâm, đang tản bộ cùng Ôn Đình Trạm, Nghi Vi tới báo có vị phu nhân họ Quan cầu kiến.
“Họ Quan?” Dạ Dao Quang nhíu mày, “Ta không quen biết người họ Quan.”
“Phu nhân, vị phu nhân kia nói phu gia họ Hồ, phu nhân mới trở về từ cố hương của bọn họ.” Nghi Vi bổ sung thêm.
Dạ Dao Quang nhìn qua Ôn Đình Trạm, hơi có chút kinh ngạc: “Phu nhân Hồ Đình họ Quan?”
“Phải, Quan Vạn Lý, nhà giàu nhất Hồ Quảng.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
"Nàng ấy tới gặp muội làm gì?" Dạ Dao Quang nghi hoặc, "Cầu tình cũng là cầu nàng a...”
“Cái này gọi là lộ tuyến của phu nhân.” Ôn Đình Trạm lại cười nói, “Nàng ấy là nữ nhân thông minh, biết chỉ cần cầu tới nàng, vạn sự sẽ đại cát, ta cũng sẽ không bao giờ làm việc nghịch ý nàng.”
Dạ Dao Quang trừng mắt với hắn, tối khuya cũng không ngại đường xa mà tìm tới, hắn lại còn nói mát người ta, Dạ Dao Quang lập tức báo Nghi Vi đưa khách vào phủ.
Ôn Đình Trạm trở về thư phòng của mình, nàng một mình tới phòng tiếp khách gặp Quan thị.
Nàng vừa bước vào phòng đã thấy Quan thị đã ở đó chờ nàng, thấy nàng đến liền vội tiến lên hành lễ: “Tiểu phụ nhân Hồ Quan thị bái kiến Minh Duệ Hầu phu nhân.”
“Hồ phu nhân không cần đa lễ.” Dạ Dao Quang giơ tay nâng đỡ.
Quan thị nhìn khoảng trên dưới ba mươi, nhỏ hơn Hồ Đình mười tuổi, tuy rằng không phải mỹ nhân cực kỳ kinh diễm, nhưng cũng rất ưa nhìn.
Mặc dù sống trong nhà hào phú, nhưng cũng không mang theo trang sức châu ngọc, ngược lại trang điểm thanh nhã có ý nhị, ít nhất về ấn tượng đầu tiên, Dạ Dao Quang cảm thấy Quan thị cũng không tệ.
Quan thị đứng thẳng người nói: “Đêm khuya đến quấy rầy phu nhân, tiểu phụ nhân trước xin phu nhân thứ lỗi, thật sự là tiểu phụ nhân có việc rất hệ trọng cầu phu nhân.”
"Phu nhân nói đi, ta không thích quanh co lòng vòng” Cho dù biết Quan thị vì sao mà đến, Dạ Dao Quang vẫn rất nhẫn nại muốn nghe từ chính miệng nàng nói.
“Bịch” một tiếng, Quan thị quỳ gối trước mặt Dạ Dao Quang: “Phu nhân, kỳ thực người trộm thuế ngân không phải hài tử của Hồ Hiếu, mà là phu quân tiểu phụ nhân bị người ta hiếp bức ép buộc.”
Dạ Dao Quang không nói gì, lẳng lặng nhìn Quan thị.
Quan thị ngẩng đầu, thấy ánh mắt bình tĩnh của Dạ Dao Quang, nàng biết nàng đã đoán đúng, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều biết sự tình, vì thế nàng rũ xuống mí mắt: “Mười hai năm trước, cả quãng đời của ngoại tử làm duy nhất một việc trái với lương tâm...”
Quan thị đem sự tình trong nhà Hồ Hiếu một năm một mười nói ra, cuối cùng nàng mới nói: “Thuế ngân là Tào Cung chính tay thực hiện, tiểu phụ nhân nói như vậy không phải muốn đẩy trách nhiệm.
Nhưng nếu không có sự ngầm đồng ý của ngoại tử, Tào Cung thành không xong sự.
Tiểu phụ nhân hiểu biết sai thì muốn chịu qua, có thể tiểu phụ nhân chỉ nghĩ cầu phu nhân cho ngoại tử một con đường sống, tội của chàng không đáng chết.”
“Ta vì sao phải cho hắn một con đường sống?” Dạ Dao Quang lạnh lùng hỏi.
“Tiểu phụ nhân trước khi tìm đến đã tìm hiểu qua về phu nhân.
Phu nhân làm việc nhìn như có vẻ lãnh tình nhưng kì thực là một người có tấm lòng rộng rãi.
Ngoại tử dù có làm điều không phải, nhưng những gì chàng làm đối với dân chúng Hồ Quảng có thiên địa nhật nguyệt chứng giám.
Hồ Quảng đô chỉ huy sứ, liên lụy trọng đại, tiểu phụ nhân không dám nói thế gian này chỉ có mình ngoại tử công chính liêm khiết, nhưng tiểu phụ nhân lại dám dõng dạc nói một câu, bất luận ngày sau là ai thượng vị, đều không thể tạo ra sự an bình ở Hồ Quảng giống như ngoại tử.
Dân ỏ đêm không cần đóng cửa, không có đạo tặc hoành hành.” Nói tới đây, ngữ khí Quan thị lộ ra sự hãnh diện kiêu ngạo, “Phu nhân, giết một người thì dễ nhưng để ngàn vạn người an cư lạc nghiệp mới khó.”
“Vậy bởi vì hắn làm quan thanh liêm, là có thể làm việc trái đạo lý, lạm dụng chức quyền bên trọng bên khinh?” Dạ Dao Quang cười lạnh nói.
“Không, tiểu phụ nhân không có ý này.” Quan thị lắc đầu, “Tiểu phụ nhân chính là hi vọng thần tiên đánh nhau, đừng làm phàm nhân gặp tai ương.
Phu quân ngay cả có tội, nhưng kỳ thực không làm tổn hại tánh mạng vô tội.
Tiểu phụ nhân khẩn cầu phu nhân xin Minh Duệ hầu thủ hạ lưu tình, chừa lại một con đường sống cho ngoại tử.
Tiểu phụ nhân biết phía sau phu nhân có phú giáp thiên hạ Vĩnh Phúc hầu gia, đối với tiền tài của Quan gia phu nhân không hề lưu tâm thậm chí khinh bạc, nhưng tiểu phụ nhân ngoại trừ điều này thì không có gì hết, cũng chỉ có thể dâng lên toàn bộ Quan gia, khẩn cầu phu quân bào toàn một mạng.”
Bị người khác uy hiếp mà trộm thuế ngân, lạm dụng chức quyền lừa mình dối người, tội danh đích xác không nhỏ.
Nhưng thật sự nếu muốn dựa theo luật pháp, nhất là Hồ Đình cũng đã có công lớn, bệ hạ cũng sẽ phải xem xét, bãi quan tra nhà vô cùng có khả năng, nhưng mất đầu thì không đến mức, dù sao Hồ Đình cũng không thương tổn tới mạng người.
Nhưng Quan thị hiểu rất rõ, ván cờ này của Ôn Đình Trạm cùng Đơn Cửu Từ, ngay từ đầu Hồ Đình đã không thể tự do lựa chọn.
Hiện bây giờ tính mạng của hắn bị Đơn Cửu Từ đẩy tới trong tay Ôn Đình Trạm, sinh tử chỉ quyết qua một ý niệm, Hồ Đình hẳn không tin Ôn Đình Trạm sẽ giữ lại mạng hắn, cho nên mới tính toán liều chết đi cướp pháp trường, mà lúc này Quan thị tìm tới, hẳn là đã biết đến suy nghĩ của trượng phu.
“Hồ phu nhân, ta thật xin lỗi, nam đối ngoại nữ đối nội, ta bình thường rất ít khi hỏi tới việc chính sự với A Trạm, càng không nói đến việc gây ảnh hưởng tới quyết định của chàng.” Dạ Dao Quang chậm rãi nâng chén trà lên.
Bưng trà tiễn khách, sắc mặt Quan thị trắng bệch, khóe môi nàng giật giật, hồi lâu mới chậm rãi đứng lên, sau đó ánh mắt gần như cầu xin nhìn Dạ Dao Quang, thấy vẻ mặt thờ ơ của Dạ Dao Quang mới thất hồn lạc phách rời khỏi hầu phủ.
Đợi sau khi Quan thị rời khỏi, Dạ Dao Quang mới trở về phòng tắm rửa.
Vừa mới tắm xong lau khô tóc, Ôn Đình Trạm đã chậm rãi trở về phòng: “Nàng vì sao không đáp ứng Quan thị?”
“Đáp ứng nàng ấy làm chi?” Dạ Dao Quang đắp chăn nằm trên giường, “Không chừng Đơn Cửu Từ đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, để nàng ta vui mừng rời khỏi, chẳng phải sẽ làm Đơn Cửu Từ biết rõ ràng rành mạch sao? Lại để Hồ Đình nghĩ chàng buông tha hắn dễ dàng như vậy? Muội cũng muốn xem xem hắn có thật sự muốn đi cướp pháp trường hay không.”
“Phu nhân nhà ta thật biết đau lòng vì ta a.” Ôn Đình Trạm hôn lên một cái trên mặt nàng.
Thời điểm sau khi tắm chính là lúc mùi đào yêu của Dạ Dao Quang quyến rũ nhất, làm Ôn Đình Trạm nhịn không được hít vào một hơi.
“Ai đau lòng chàng?” Dạ Dao Quang thấy hắn lại có ý đồ đen tối vội vàng đẩy ra, “Nhanh đi tắm rửa, thối chết!”
“Thối chỗ nào?” Ôn Đình Trạm ngửi ngửi trên người, hắn mỗi ngày sau khi hạ triều trở về đều tắm rửa thay quần áo nên không hề chú ý, trực tiếp tiếp tục công chuyện, một bên hôn rồi vuốt ve nàng, một bên thấp giọng nói, “Lát nữa lại rửa...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...