Quái Phi Thiên Hạ


Tôn Lâm Nhi đôi mắt ngậm nước ngây ngốc nhìn Dạ Dao Quang, không còn cỗ lệ khí cùng oán hận, chỉ có xấu hổ né tránh, nàng thấp giọng nói: “Đem thuế bạc giao cho chúng ta chính là chỉ huy thiêm sự Tào Cung, thuế bạc một nửa đặt ở mật thất đại trạch chủ viện Liễu gia, một nửa bị trộm đưa vào bên trong quan tài Liễu lão nhân, theo Liễu lão nhân hạ táng.”
Dạ Dao Quang nghe xong thật sự không thể tưởng tượng, khó trách mặc cho Ôn Đình Trạm tìm kiếm như thế nào cũng không tìm ra được số thuế bạc này, hóa ra là ở trong quan tài Liễu lão nhân.

Đúng là một cái hố sâu hoắm a.

Nếu Ôn Đình Trạm thật sự điều tra rõ Liễu Cư Mân là bị oan uổng, dựa theo nguyên tắc công chính giúp Liễu Cư Mân rửa sạch tội danh, Đơn Cửu Từ lại trong nháy mắt lấy ra nửa số thuế bạc trong quan tài Liễu Thị Nhẫm, liền lập tức biến Ôn Đình Trạm thành ngươi tư lợi không công chính, trốn không thoát tội bao che, rốt cuộc hiện tại toàn bộ Đế Đô cũng đã truyền khắp sự việc cha hắn ở rể Liễu gia, hắn chắc chắn có lý do chính đáng để bao che Liễu gia.
Mà nếu Ôn Đình Trạm thừa dịp này quan báo tư thù, đem Liễu Cư Mân vô tội đẩy vào đường chết, Đơn Cửu Từ vẫn luôn là người chủ đạo trong cục diện này, chỉ sợ lập tức liền sẽ đem chân ngáng giữa đường.
Ôn Đình Trạm bị truy ra thân thế, hắn có lý do bỏ đá xuống giếng, đem toàn bộ Liễu gia biến thành cát bụi.
Một chiêu này trực tiếp làm Ôn Đình Trạm tiến thoái lưỡng nan, bất luận hắn có làm như thế nào cũng đều sẽ làm Ôn Đình Trạm từ quan thần liêm chính ngã xuống, người trong thiên hạ phỉ nhổ hắn, từ đây hắn cũng sẽ trở thành phế cờ của bệ hạ.
Mà độc nhất của chiêu này cũng không phải ở đây, hiện giờ Ôn Đình Trạm muốn đi thu hồi số thuế ngân này, vậy chắc chắn phải đem phần mộ Liễu Thị Nhẫm vừa mới hạ táng còn chưa tới một tháng đào ra!
Liễu gia có thể đồng ý? Ôn Đình Trạm dựa vào cái gì nói đào liền đào phần mộ của Liễu Thị Nhẫm? Nhưng nếu trực tiếp đào ra, toàn bộ Liễu gia liền thật sự xong rồi, hết đường chối cãi.


Nhưng đây không phải kết quả bệ hạ muốn, bởi vì oan uổng của Liễu gia bệ hạ rõ ràng hơn ai hết, nếu Ôn Đình Trạm thật sự thuận thế tìm kiếm một kẻ chết thay, bệ hạ sẽ vô cùng thất vọng.
Còn có một khả năng cuối cùng, đó chính là không đào lên, Ôn Đình Trạm quan báo tư thù, nương vào án tra thuế bạc mà trả thù Liễu gia.

Đào mộ gia chủ Liễu gia, Ôn Đình Trạm tùy ý có thể có trăm loại lý do, chỉ sợ không tránh được con mắt của người trong thiên hạ.
Dạ Dao Quang không nghi ngờ lời nói của Tôn Lâm Nhi, mà là nghĩ đến Ôn Đình Trạm đã nói Đơn Cửu Từ đã hạ một nước cờ, nàng hiện tại là hoài nghi số bạc trong quan tài Liễu Thị Nhẫm có phải đã bị dời đi hay không.
Tâm tư rối mòng mòng, Dạ Dao Quang không có tâm trạng để ý tới sự tình giữa Tôn Lâm Nhi cùng Tôn đại tẩu, nàng xoay người phân phó Vệ Truất lập tức đi tìm Ôn Đình Trạm, cũng không biết Ôn Đình Trạm lúc này đang ở đâu, cả ngày không thấy bóng dáng.
Rồi sau đó, lại phân phó Vệ Kinh ra roi thúc ngựa đi tới Dự Chương, bảo vệ cho mộ phần Liễu Thị Nhẫm.
Tôn Lâm Nhi đã chết, nàng không phải tự sát.

Không biết có phải để làm cho Tôn đại tẩu hả giận hay không, hoặc muốn cho lương tâm của chính mình được một tia an bình cuối cùng, nàng khẩn cầu Tôn đại tẩu giết nàng.
Tôn đại tẩu cũng không thủ hạ lưu tình, Tôn Lâm Nhi vốn dĩ chính là yêu vật, lại không phải người sống, hơn nữa còn là yêu vật đã tạo hạ sát nghiệt, giết người vô tội, vì thế giết nàng ngược lại có công đức.

“Ta có một chuyện muốn cầu phu nhân.” Giết chết Tôn Lâm Nhi, Tôn đại tẩu quỳ gối trước mặt Dạ Dao Quang.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng.” Dạ Dao Quang tự mình nâng đỡ Tôn đại tẩu đứng lên.
“Ta muốn đem cả hai mang đi.” Tôn đại tẩu có chút hổ thẹn nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang biết Tôn đại tẩu ý chỉ chính là Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu, Dạ Dao Quang nhìn qua Càn Đoái, rốt cuộc hai hung phạm giết đệ tử Càn Đoái đều đã chết, Càn Đoái bày ra biểu tình không vấn dề gì.
“Càn đại sư đi xem đi, nếu không ngại, tìm cách để Tôn đại tẩu đem bọn chúng đi.” Dạ Dao Quang nói với Càn Đoái.
Tuy rằng là bị thần mộc giết chết, nhưng yêu cùng người bất đồng, Dạ Dao Quang không muốn xen ngang.
Càn Đoái không chối từ, hắn cũng không hy vọng hai con yêu lợi dụng tro tàn cháy lên cơ hội khác, vì thế hắn tự mình đi nhìn, sau đó vẫn không yên tâm dán thêm một tấm phù triện rồi mới cho phép Tôn đại tẩu đem mang đi.
Dạ Dao Quang phái Nghi Ninh đi mướn một chiếc xe ngựa, cho người bảo hộ đưa Tôn đại tẩu đi đến nơi nàng muốn đến.

Một mình Dạ Dao Quang ở nhà chờ Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm tới tối muộn mới trở về.
“A Trạm, chàng hôm nay đi làm gì thế?” Dạ Dao Quang vội vàng đón.
“Tào Cung đã chết.” Ôn Đình Trạm nói khẽ với Dạ Dao Quang.

“Chàng không phải nói Đơn Cửu Từ sẽ không ra hành động lớn như thế sao, hắn thật sự dám phái người đem người đang bắt trộm thuế bạc giết chết?” Dạ Dao Quang trừng lớn đôi mắt.
“Không phải hắn giết, là uống thuốc độc tự sát.” Ôn Đình Trạm khép mi, “Cam tâm tình nguyện uống thuốc độc tự sát.”
“Tào Cung là người của Đơn Cửu Từ?” Có phải hắn phát hiện sự tình vừa bại lộ liền uống thuốc độc tự sát, “Hắn không còn người thân sao?”
“Không phải, trong nhà còn có lão mẫu, có thê nhi, hài tử nhỏ nhất mới 4 tuổi.” Ôn Đình Trạm lắc đầu nói.
“Vậy hắn vì sao quyết tuyệt tới mức tráng sĩ cắt cổ tay, Đơn Cửu Từ đối với hắn rốt cuộc có ân tình gì đáng giá để hắn liền già trẻ trong nhà đều không màng.” Dạ Dao Quang hoàn toàn nghĩ không rõ, điều này đã vi phạm nhân chi thường tình.
“Ta hôm nay sở dĩ muộn như vậy mới trở về, là bởi vì ta đi tra xét Tào Cung, hắn thậm chí không phải người của Đơn Cửu Từ.” Ôn Đình Trạm than khẽ, “Là ta hoài nghi sai người rồi, mới lại mất một bước tiên cơ.”
Hắn nghĩ đến hôm nay Tôn đại tẩu được đưa tới, Đơn Cửu Từ biết được hắn nhất định có thể cạy miệng Tôn Lâm Nhi, tất nhiên là sẽ có hành động, cho nên sáng sớm liền đi ra ngoài theo dõi, nhưng người hắn theo dõi lại là Hồ Đình.

Hồ Đình cả ngày những chỗ lui tới đều không có gì khác lạ, ở lúc hắn phát hiện có chuyện bất thường, đuổi tới nhà Tào Cung thì Tào Cung đã uống thuốc độc tự sát.
Hiện giờ, Tôn Lâm Nhi là yêu, hơn nữa còn là con yêu đã chết.

Nhưng mặc dù Tôn Lâm Nhi còn sống cũng vô dụng.

Tuy rằng bệ hạ tin tưởng thế gian này có yêu ma quỷ quái, nhưng những thứ đồ vật quái lực loạn thần không thể tuyên dương, sẽ tạo nên khủng hoảng trong bá tánh, nhiễu loạn nhân tâm, cho nên lời khai của Tôn Lâm Nhi không thể trình đường.

Mà Tôn Lâm Nhi cũng đã chỉ ra tới Tào Cung, Tào Cung lại chết.

Hắn nếu như kết án như thế này, đừng nói bệ hạ cùng thế nhân, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy gượng ép.

Ám chỉ hắn truy tra không ra cái gì, cho nên tới tìm người chết không thể đối chứng, đây là đem nước bẩn hắt lên trên người chết sao?
Dạ Dao Quang nhíu mày: “A Trạm, Tôn Lâm Nhi đã nói, một nửa thuế ngân còn lại ở trong quan tài Liễu lão nhân.”
Ôn Đình Trạm nghe xong, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng: “Quả nhiên là Đơn Cửu Từ, quả không hổ là Đơn Cửu Từ!”
“Chàng lúc này còn có tâm tình tán dương hắn.” Dạ Dao Quang trắng mắt liếc Ôn Đình Trạm một cái, “Chúng ta hiện tại đành phải đánh cuộc, số thuế bạc này rốt cuộc có còn trong quan tài Liễu lão nhân hay không.

Nếu đánh cuộc chính xác, chúng ta liền thắng, nếu đánh cuộc sai, chàng chờ thân bại danh liệt đi!”
Hiện tại Tào Cung đã chết, nếu toàn bộ thuế bạc đã được truy hồi, Ôn Đình Trạm muốn nói như thế nào, thuế bạc ở đâu cũng không ai có thể phản bác hắn, nhưng hiện tại thuế bạc có còn ở trong quan tài Liễu lão nhân vẫn không ai biết!
Đơn Cửu Từ, quả nhiên là nhân vật tàn nhẫn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui