Quái Phi Thiên Hạ


Nhưng Kim Tử vẫn không dứt tâm, từ đó về sau, Tuyên Khai Dương có thêm một người bên cạnh, không, là một con khỉ cùng cậu mỗi ngày coi giữ tiểu Sen.

Tiểu Sen đang trong thời kỳ sinh trưởng biến hóa, Dạ Dao Quang không thể đặt vào chân không bên trong giới tử, cho nên Tuyên Khai Dương cùng Kim Tử một tấc cũng không rời, dù sao hạt sen vàng còn chưa chín, Dạ Dao Quang cũng không lo lắng Kim Tử nhanh chân cướp trước.
Ôn Đình Trạm lại bắt đầu bận rộn tra án thuế ngân, Dạ Dao Quang chơi suốt một thời gian cũng đã mệt, thời tiết mấy ngày này cũng quá nắng nóng, nàng không muốn ra khỏi cửa, vì thế mỗi ngày đều canh giữ trong trạm dịch.
Đêm hôm đó, Dạ Dao Quang đang mơ màng ngủ, cảm giác có một cỗ yêu khí như có như không chuyển động theo hơi thở của nàng, nàng bỗng chốc mở bừng mắt, kinh động tới Ôn Đình Trạm bên cạnh: "Sao thế Dao Dao?"
Dạ Dao Quang ngồi dậy, vận khí cảm ứng xung quanh, lại không cảm nhận được yêu khí, nhưng nàng cảm thấy cảm nhận của nàng sẽ không sai: "Có yêu."
Dạ Dao Quang nói xong liền khoác áo ngủ đi ra gian ngoài, không thấy Kim Tử đâu, nàng nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh, đẩy cửa ra nhìn thấy Tuyên Khai Dương đang ngủ cực kỳ an tường trên giường, gian phòng của cậu cũng không có yêu khí di động, vì thế không kinh động Tuyên Khai Dương, lặng yên không một tiếng động lui ra.
Lắc đầu với Ôn Đình Trạm đang chờ ngoài cửa, tới khi bọn họ trở về phòng, Kim Tử từ đâu nhảy trở về: "Sư phụ, vừa mới có yêu vật xuất hiện muốn cướp đi Kim liên tử* (để tên này cho sang nhoa)."
"Ngươi biết là yêu gì không?" Dạ Dao Quang nhìn chậu sen trên cửa sổ.
"Không chỉ một con yêu, là hai con, trong đó một là thụ yêu...!Kim Tử lắc đầu, "Một con khác không nhìn ra chân thân, nó che giấu hơi thở."
May mắn Kim Tử đi ngủ cũng phải ôm chậu hoa ngủ, bằng không hạt Kim liên tử yêu quý của nó đã bị đánh cắp, chỉ sợ ngay cả Tiểu Sen cũng gặp tai ương.
"Cả yêu cũng bị dẫn dụ sao." Dạ Dao Quang có chút kinh ngạc.
"Sư phụ, hạt sen chính là thuần vật, Kim liên tử cực kỳ khó có thể dựng dục, cần phải cùng đài sen hấp thu linh khí một thời gian dài mới thành." Bằng không dù có thủy chi linh cũng khó có khả năng để đài sen dựng dục ra Kim liên tử, thủy chi linh chính là chất xúc tác.

Kim Tử nói đến đây, Dạ Dao Quang liền lấy ra thứ nàng mang về từ đầm sen bên trong giới tử đưa cho nó: "Ngươi xem đây là vật gì."
"Đây là thứ đã dựng dục ra đóa tiểu Sen này?" Kim Tử cầm ở trong tay, lông mày nhíu lại, nó thế nhưng chưa từng gặp qua thứ này, không khỏi giơ lên nhìn trái nhìn phải.
Kim Tử xoay xoay người, trong lúc vô ý giơ lên trên không đối diện với ánh trăng, đồng tử Dạ Dao Quang nhất thời mở rộng.

Nàng nhìn tận mắt ánh sáng âm u của trăng bị thứ này làm cho mỏng manh lại, ngay cả Kim Tử tay cũng run lên, trực tiếp ném thứ kia đi.
Dạ Dao Quang đưa tay bắt lại, nàng nhanh chóng chạy ra sân viện, đưa tay mở ra dưới ánh trăng, sau đó tầng ánh sáng trăng chiếu xuống liền giống như vô số tiểu tinh linh chuyển động bên trên vật kia.
Dạ Dao Quang vận khí đưa vào dò xét, có một tầng ngăn cách không rõ, khí Ngũ hành của nàng vô pháp thúc giục thứ này, chứ đừng nói tới dẫn động được ánh sáng u nguyệt.

Nàng thay đổi sách lược, cố gắng hấp thụ ánh sáng của mặt trăng bị ảnh hưởng, nhưng vẫn là vô ích.
"Thế này là thế nào?" Dạ Dao Quang nhất thời không hiểu.
Thứ này có thể dẫn động tinh hoa ánh trăng, cũng chính là khí thuần âm, nhưng lại không cách nào hấp thu.

Nghĩ như vậy, nếu nó có thể hấp thu, thì linh khí sẽ không tiêu tan nhanh như vậy, nguyên lai linh khí của nó ngưng tụ ra sao, tại sao lại phân tán dưới đáy hồ?

"Ngày sau mang tới Duyên Sinh quan hỏi qua sư thúc một chút." Ôn Đình Trạm đến gần nắm lấy bả vai Dạ Dao Quang.
"Được." Dạ Dao Quang gật đầu, hiện tại rối rắm cũng không thể suy nghĩ rõ ràng, không bằng đợi đến khi sự tình nơi đây được giải quyết ổn thỏa lại đi Duyên Sinh quan một chuyến, "Chuyện bên chàng thế nào rồi?"
"Còn duy nhất chuyện thuế ngân hiện đang ở đâu là chưa tra được." Ôn Đình Trạm cười nói với Dạ Dao Quang, "Chờ thêm mấy ngày nữa, ta tìm được thuế ngân là có thể hồi kinh phục mệnh."
"Chàng nói thuế ngân đã không còn ở Hồ Quảng, thiên hạ rộng lớn như vậy, thuế ngân sẽ bị giấu ở đâu." Dạ Dao Quang cảm thấy so với chuyện nàng vướng mắc còn không rõ ràng hơn nhiều.
"Bất cứ sự tình gì đều có vết tích có thể lần theo." Ôn Đình Trạm ôm lấy Dạ Dao Quang hướng trở về phòng, "Người trộm thuế ngân không phải vì tiền, mà là vì muốn đối phó ta, do đó thuế ngân đi nơi nào, kỳ thực rất dễ dàng đoán được."
"Không phải ở Liễu gia chứ..." Dạ Dao Quang có dự cảm không tốt.
"Phải." Ôn Đình Trạm gật đầu.
"Chàng nếu tra ra được thuế ngân ở Liễu gia, chỉ sợ Liễu Cư Mân sẽ nói chàng là cố ý muốn hãm hại hắn!" Dạ Dao Quang đã tưởng tượng ra bộ dáng cá chết lưới rách của Liễu Cư Mân.
"Như vậy không tốt sao?" Ôn Đình Trạm thấp giọng, "Sự tình Liễu Cư Mân rớt xuống càng chấn động thì càng ảnh hưởng tới ta, Đơn Cửu Từ lúc ấy mới càng cao hứng.

Mà ta, cũng muốn biết cha nương năm đó bị ai hãm hại mà chết."
"Chàng là tương kế tựu kế." Dạ Dao Quang nắm lấy tay Ôn Đình Trạm.
"Ta hiện tại chỉ có thể tương kế tựu kế." Ôn Đình Trạm cười khổ nói, "Ta truy tra hướng đi của thuế ngân thì nó đã ở Liễu gia, Liễu Cư Mân cũng đã phát hiện.


Hắn thế nhưng to gan lớn mật muốn âm thầm đem thuế ngân hủy đi!"
"Hắn hủy cách nào..." Dạ Dao Quang cảm thấy có vấn đề, Liễu Cư Mân không phải muốn đem thuế ngân mang đi đúc đấy chứ.
Nhìn ra Dạ Dao Quang đã đoán được, Ôn Đình Trạm nhắm mắt lại gật đầu.
"Hắn óc heo sao?" Dạ Dao Quang quả thực không biết nên hình dung Liễu Cư Mân như thế nào.
"Dao Dao, hắn không phải quá ngu ngốc, mà Đơn Cửu Từ đã sớm biết, Liễu Cư Yến sẽ không tin ta.

Hắn đã ăn nhiều trái đắng từ ta, bệ hạ lại phái ta đi tra án thuế ngân, hắn biết chắc sẽ bị người ta hãm hại, nhưng không dám tìm ta kêu oan.

Hắn nhận định ta nếu như biết thuế ngân ở trong tay hắn, nhất định sẽ quang minh chính đại đưa hắn vào chỗ chết.

Hơn nữa hành động của Liễu lão tử trước khi chết đã đánh động, hắn chỉ sợ giờ phút này cũng sẽ hận không thể đem toàn bộ Liễu gia hủy đi.

Hắn là suy bụng ta ra bụng người." Ôn Đình Trạm phân tích cho Dạ Dao Quang nghe, "Cho nên, hắn chỉ có thể tung hỏa mù, đập nồi dìm thuyền đi một nước cờ hiểm.

Nếu hắn thành công, chẳng những được một mẻ tiền bất chính, còn đào thoát tội danh.


Nếu thất bại, dù kêu oan khắp nơi thì kết cục của hắn cũng chỉ có đường chết, hắn còn sợ cái gì nữa?"
"Số bạc kia rốt cục ở đâu?" Dạ Dao Quang khẩn trương hỏi.
"Dao Dao đừng lo lắng, bạc tuy rằng không tra được bị Liễu Cư Mân giấu ở nơi nào, nhưng chưa bị hủy.

Liễu Cư Mân đang lên kế hoạch hành động, đáng tiếc toàn bộ suy nghĩ của hắn đều bị Đơn Cửu Từ nắm được.

Ngay cả những người hắn cảm thấy đáng tin nhất cũng là người của Đơn Cửu Từ." Ôn Đình Trạm than khẽ, "Người này cũng có chút thân phận."
"Thân phận gì?" Trực giác Dạ Dao Quang mách bảo có chuyện không hay.
"Em trai vợ Liễu Hợp Triều." Ôn Đình Trạm nhíu mày, "Hành động của Đơn Cửu Từ quá nhanh, tuy rằng ta từ lúc tra thuế ngân mất đi đã chú ý chặt chẽ tới Liễu gia, nhưng vẫn không nhìn ra được bút bạc này làm cách nào không dấu vết từ Hồ Quảng đến Dự Chương."
"A Trạm, là muội xem nhẹ." Sắc mặt Dạ Dao Quang lập tức căng thẳng, bắt lấy tay Ôn Đình Trạm, "Muội đã quên còn có yêu!"
Tà ma không thể khống chế, yêu cũng không dễ, nhưng nếu so sánh với tà ma cuồng vọng vô câu vô thúc* (không bị quản chế, tự do tự tại), co được dãn được, yêu sẽ không câu nệ tiểu tiết, lại chẳng bài xích người hợp tác, nhất là sau lưng Đơn Cửu Từ cũng có người tu luyện, những người này có thể trợ giúp hắn đối phó yêu.

Về phần cùng yêu giao dịch thế nào, chuyện này chính là việc của Đơn Cửu Từ, cùng bọn họ không quan hệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui