Dạ Dao Quang muốn đuổi theo nhưng tiểu ma đầu kia đã lập tức biến mất vào bên trong bóng đêm.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang cũng lười truy, căn bản là đuổi không kịp, nhưng là trong lòng không thoải mái: “Nhóc con chết tiệt, đừng rơi vào tay lão nương, bằng không lão nương sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi cách làm người như thế nào!”
Yêu mạch kia Dạ Dao Quang nguyên bản là tính toán lấy bồi bổ cho thiên lân, là một thứ hiếm có, lần trước ở trên đảo không là âm sát khí thì lại là cương thi khí, đang muốn cho thiên lân thay đổi khẩu vị, kết quả bị tiểu tử này chiếm tiện nghi.
“Dao Quang, là người phương nào?” Lúc này Mạch Khâm từ chỗ Mộng Tầm nhanh chóng chạy ra tới, hơi thở cảm giác được đã không thấy đâu.
“Chính là tiểu tử ta đã nói với huynh.” Dạ Dao Quang bực tức nói.
“Muội nói hắn trọng thương nên không tiếc đi giết yêu vật Ngưng hồn kỳ để lấy yêu đan chữa thương? Tu vi của Mộng Tầm đã vượt qua Ngưng hồn kỳ, nàng lại là thụ yêu hóa thân, yêu mạch tinh thuần có sinh lực mạnh mẽ, hắn bị hấp dẫn cũng không phải điều đáng trách.” Mạch Khâm nghiêm túc nói, “Bất quá hắn tìm được muội ở nơi này, muội nên chú ý kẻo bị hắn quấn thân.”
“Quấn thân ta?” Dạ Dao Quang nghĩ, cũng không phải không có khả năng, gia hỏa này chỉ sợ là từng giờ từng khắc nhớ thương ma cốt nàng, muốn lợi dụng nàng tránh né sự truy giết của Ma môn.
Bỗng nhiên, khóe môi Dạ Dao Quang lạnh lùng cong lên, ánh trăng phản chiếu xuống ngưng ở trên khóe môi nàng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
“Mạch đại ca, nơi này giao cho huynh, ta đi xem xem hắn có dám quấn lấy ta hay không.” Nói xong, Dạ Dao Quang liền thả người biến mất trong bóng đêm.
Dạ Dao Quang đi vòng với bán kính thật lớn, nàng đi rồi lại dừng, chính là muốn cảm ứng xem tiểu hài tử kia có đi theo nàng hay không, lại phát hiện một chút hơi thở đều không có, nghĩ tới hắn vừa mới lấy đi yêu mạch, chắc đang trốn ở chỗ nào đó hấp thu.
Nhưng Mạch Khâm nhắc nhở nàng không thừa, tiểu tử này muốn mượn sức của nàng, lúc này lại được nếm yêu mạch ngon ngọt của yêu tu tu vi gần Thôi thể kỳ, chỉ sợ thêm cho rằng đi theo nàng sẽ có thịt ăn. Dạ Dao Quang thực không muốn mang theo một tiểu ma đầu quỷ dị.
Thừa dịp tiểu ma đầu không đi theo nàng, nàng đi Trường Thanh Sơn tìm Ninh Anh.
“Sao, trên người của ngươi làm sao lại có ma ấn?” Dạ Dao Quang trên người luôn mang theo ma cốt của Ninh Anh, Ninh Anh tất nhiên chỉ cần đi vào phạm vi của nàng lập tức liền cảm ứng được, cho nên nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Dạ Dao Quang.
“Ma ấn?” Dạ Dao Quang không hiểu.
“Ma chi ấn ký.” Ninh Anh giải thích cho Dạ Dao Quang, “Một khi sinh linh bị ma tu làm ma chi ấn ký, ngươi cho dù chạy đến chân trời góc biển, hắn cũng có thể tìm được ngươi.”
Khó trách, nàng rõ ràng không cảm giác được tiểu tử đi theo nàng, nhưng lại vẫn bị hắn dễ dàng đuổi theo như vậy, Dạ Dao Quang trong lòng giận dữ hỏi: “Ma chi ấn ký này bài trừ như thế nào?”
“Không khó.”
Bài trừ ma chi ấn ký, chỉ cần lấy tu vi áp chế là được, tu vi của tiểu ma đầu tất nhiên không địch lại Ninh Anh. Chỉ thấy Huyết anh kiếm bắn ra một sợi ánh sáng hồng từ mũi kiếm, quay xung quanh Dạ Dao Quang một vòng, Dạ Dao Quang liền cảm giác có thứ gì đó phía trên linh hồn nàng bị xé rách.
Lúc trước nàng cũng không cảm giác trên hồn thể có gông xiềng, thứ này bị phá đi mới phát hiện hồn phách nhẹ hơn. Ma tu quả nhiên không tầm thường, quỷ dị khó lường.
“Xong rồi.” Ninh Anh nói.
“Đa tạ.” Dạ Dao Quang thành khẩn nói lời cảm ơn, cho tới bây giờ Ninh Anh cũng đã giúp nàng không ít, “Ta tối nay tới đây ngoài việc này kỳ thật còn là đến chào từ biệt ngươi, sáng mai ta phải khởi hành trở về rồi. Ta sẽ tận tâm tận lực tìm hậu nhân của ngươi, sớm ngày giúp ngươi giải thoát.”
“Tùy duyên đi.” Ninh Anh nói không miễn cưỡng, “Kỳ thật ta cũng không biết ta tồn tại còn có ý nghĩa gì, ta đã nhiều ngày suy nghĩ rất nhiều, việc duy nhất ta muốn biết chính là năm đó là ai phục kích ta, nhưng biết xong thì thế nào. Đã hơn ngàn năm, hắn hoặc đã đến đại đạo, hoặc cũng hóa xương trắng. Nhưng, nếu có thể sống, ai lại nguyện ý chết. Ngươi không cần vì thế mà dấn thân vào nguy hiểm, nếu thật sự có tin tức, lại không thể xuống tay, ngươi có thể tới tìm ta nói rõ.”
Dạ Dao Quang ngẩn ra, trong lòng cảm động: “Được, ta sẽ lượng sức mình.”
Nói xong, Dạ Dao Quang cũng không lập tức rời đi, Ninh Anh cũng trầm mặc trong chốc lát mới tính toán xuống dưới nền đất.
“Khoan đã.” Dạ Dao Quang đột nhiên mở miệng nói, “Ngươi một người ở chỗ này tịch mịch, chi bằng ta tìm cho ngươi một người sai sử, như thế nào?”
“Ngươi đây là lại muốn ta giúp ngươi giải quyết ai?” Ninh Anh hỏi lại.
Dạ Dao Quang ngượng ngùng duỗi tay xoa mũi: “Tên tiểu quỷ hạ ma ký trên người ta……”
Dạ Dao Quang đem việc gặp tiểu ma đầu nói cho Ninh Anh, tiểu ma đầu đã tìm đến nàng, hiện tại ma ký của hắn bị phá trừ, tiểu ma đầu khẳng định cảm ứng được. Tuy rằng nàng hiện tại rời đi, tiểu ma đầu sẽ không tìm được tung tích nàng nhưng nàng cảm thấy dựa theo tác phong hành sự của tiểu ma đầu này, có thể hắn sẽ đi Cô phủ bức hại phu thê Cô Mông.
Cặp phu thê này hai người đều trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ không tiết lộ hành tung của nàng. tiểu ma đầu khẳng định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, đến lúc đó vòng đi vòng lại nàng vẫn là người gián tiếp hại hai người họ.
Nàng cần phải đem nỗi lo này giải quyết triệt để.
“Tám tuổi, Luyện Hư kỳ?” Ninh Anh cũng không thể tưởng tượng nhưng nàng lại thấy hứng thú, “Ma tu rất tốt, vừa lúc ta muốn tìm ma tu thay ta hỏi thăm Ma tộc.”
“Vậy quyết định như vậy đi, ta ngày mai tìm cách dẫn hắn tới đây, ngươi thu liễm hơi thở sớm chút, nếu không ta sợ hắn sẽ không mắc câu.” Dạ Dao Quang cười nói, “Tiểu quỷ kia vô cùng khôn khéo.”
“Ngươi yên tâm, hắn còn không có khả năng cảm ứng được bản lĩnh của ta.” Ninh Anh nói xong liền quay lại dưới mặt đất.
Dạ Dao Quang cũng xoay người về Cô phủ, Mộng Tầm lúc này đã tỉnh, chỉ là quá mức yếu ớt. Dạ Dao Quang cố ý đi thăm một lần, Mộng Tầm ngay cả sức để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể vô lực mở mắt nhìn nàng.
“Ngày sau hãy đối đãi tốt với nàng.” Mộng Tầm có thể không cần gánh tội này, dựa theo tâm tính của nàng chắc chắn có thể đắc đạo thành tiên, đáng tiếc nàng lại vướng uyên ương thế tục.
Công đạo một câu, Dạ Dao Quang liền rời đi, đang chuẩn bị trở về phòng, lại thấy Mạch Khâm đứng trong sân viện của nàng.
“Dao Quang, ta phải đi, có một số việc cần phải làm sớm.” Trên thực tế hắn là người vướng bận, đã nhiều ngày chưa đụng tới.
“Lại làm phiền Mạch đại ca rồi.” Dạ Dao Quang có chút áy náy nói.
“Chớ có nói như thế, nếu như ta có việc, ta tin tưởng phu thê hai người cũng sẽ không màng tất cả đến trợ ta.” Mạch Khâm trấn an sau có chút băn khoăn hỏi, “Ma tu kia có phải đã làm thuật với muội?”
“Ta đã giải quyết xong.” Dạ Dao Quang cười rạng rỡ, “Phải cho hắn rớt hố như thế nào ta cũng đã có đối sách, Mạch đại ca cứ yên tâm làm việc của huynh, không cần lo lắng cho ta.”
Nhìn Dạ Dao Quang đã tính toán sẵn, Mạch Khâm cũng không nhiều lời, gật đầu liền rời đi.
Dạ Dao Quang tiễn Mạch Khâm rời khỏi Cô phủ, cảm giác được hơi thở của hắn biến mất mới trở về phòng nghỉ ngơi, nghĩ đến ngày mai có thể giải quyết triệt để sự tình ở đây rồi viên mãn về nhà, Dạ Dao Quang trong lòng vô cùng vui vẻ, nàng cũng nhớ phu quân nhà nàng lắm rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...