Quái Phi Thiên Hạ

“Nhưng nếu như hài nhi kiên trì, làm những người quan tâm tới hài nhi thất vọng?” Khuôn mặt nhỏ của Tuyên Khai Dương nhìn Dạ Dao Quang, cậu mở rộng lòng hỏi.

Nhìn gương mặt này cùng Ôn Đình Trạm lúc nhỏ càng ngày càng giống nhau, đôi mắt Dạ Dao Quang càng thêm nhu hòa: “Chúng ta cùng nghĩ cách, vừa không ảnh hưởng tới sự kiên trì của chúng ta, cũng không làm cho những người quan tâm chúng ta thất vọng.”

Tuyên Khai Dương lâm vào trầm tư.

Dạ Dao Quang cũng không tiếp tục quấy rầy cậu, mà để chính cậu suy nghĩ.

Một hồi lâu Tuyên Khai Dương mới mở miệng: “Mẫu thân, ý tứ của người là làm tổ mẫu nhìn thấy những thứ muốn thấy ở con, mà ở những phía bà nhìn không tới còn có thể là chính mình đúng không?”

“Đúng vậy.” Dạ Dao Quang khen ngợi nói, “Người sống ở thế gian, rất nhiều thời điểm nguyên tắc sống của chúng ta không sai, nhưng lại ngược lại với sự chờ mong của người thân. Lúc này, nếu con muốn đẹp cả đôi đàng, vậy tận lực làm đẹp cả đôi đàng. Đây cũng không phải con lừa gạt tổ mẫu, con vì sao phải chấp nhất rằng con chỉ có thể viết ra một loại chữ mà không phải là hai loại?”

Tuyên Khai Dương ánh mắt sáng ngời, hai loại đều là cậu viết, tuy rằng sở thích của cậu cùng tổ mẫu bất đồng, nhưng cậu có thể vì tổ mẫu viết một loại, chẳng lẽ không thể vì chính mình viết một loại sao?

“Mẫu thân, cảm ơn người, hài nhi đã hiểu.” Tuyên Khai Dương rộng mở thông suốt, trên mặt tràn ra ý cười như ánh mặt trời: “Cha hy vọng con không tự hủy đi bản tính của mình, con cũng hy vọng như thế, chính là tổ mẫu đối với con tha thiết chờ mong, con cũng không muốn làm phụ lòng tổ mẫu, con có thể đẹp cả đôi đàng.”

“Nhi tử của mẫu thân quả là thông minh.” Dạ Dao Quang duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, nghĩ tới mười năm trước, nàng cũng thực hy vọng muốn chà đạp khuôn mặt của Ôn Đình Trạm như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ.


“Đó là bởi vì mẫu thân chỉ bảo, danh sư xuất cao đồ.” Tuyên Khai Dương không quên rót cho mẫu thân mê hồn canh.

Dạ Dao Quang thực hưởng thụ, nhưng nàng tới không phải chỉ vì gỡ bỏ khúc mắc cho Tuyên Khai Dương mà còn vì Ôn Đình Trạm: “Bất luận là cha con hay là tổ phụ con, đối với con đều sẽ không như mẫu thân như vậy. Bởi vì mẫu thân là nữ nhân, tâm tư của nữ nhân so với nam nhân thường mềm hơn, góc độ suy xét cũng cùng bọn họ bất đồng. Mẫu thân hy vọng hài tử của mình bình an khỏe mạnh vui vẻ, nhưng phụ thân hy vọng hài tử của mình có thể có chí hướng, có bản lĩnh, có tư tưởng, cho nên bọn họ đối với con tất nhiên sẽ khắc nghiệt chút. Đây cũng không có nghĩa cha con cùng tổ phụ con không thương con.”

“Cha đối với hài nhi cực tốt, mẫu thân người lo lắng nhiều rồi, hài nhi sẽ không bởi vì cha chỉ ra điểm không phải của hài nhi mà oán trách cha không có yêu thương hài nhi.” Tuyên Khai Dương vội vàng giải thích với Dạ Dao Quang.

“Nếu đã suy nghĩ cẩn thận, chúng ta cùng đi ăn bữa tối.” Dạ Dao Quang gật đầu, kéo tay Tuyên Khai Dương đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Ôn Đình Trạm đang khoanh tay đứng dưới mái hiên, đưa lưng về phía hại mẫu tử, thân ảnh của hắn bị ánh sáng hoàng hôn chiếu xạ, đem bóng kéo dài thành một mảnh hắc ảnh, phảng phất cao lớn như núi.

Tuyên Khai Dương vội vàng muốn bỏ tay Dạ Dao Quang hướng Ôn Đình Trạm hành lễ, lại bị Dạ Dao Quang gắt gao nắm lại, nhất thời có chút thấp thỏm.

Dạ Dao Quang nắm tay cậu đi lên trước, dùng ánh mắt ý bảo Ôn Đình Trạm: “Đi thôi, chúng ta một nhà ba người dùng bữa đi.”

Ôn Đình Trạm nơi nào không hiểu ý tứ Dạ Dao Quang, vì thế đem bàn tay của mình duỗi hướng tới Tuyên Khai Dương.

Tuyên Khai Dương có chút chần chờ nhìn nhìn Dạ Dao Quang, dưới ánh mắt cổ vũ của Dạ Dao Quang liền đưa tay cậu đáp lại lòng bàn tay Ôn Đình Trạm, vì thế hai người cứ như vậy một tả một hữu nắm tay Tuyên Khai Dương đi tới phòng ăn. Ánh mặt trời đưa bóng dáng bọn họ phóng ra trên mặt đất, nhìn vô cùng thân mật.

Tuyên Khai Dương bên trái nhìn mẫu thân, bên phải nhìn phụ thân, khóe môi không tự chủ được cong lên, cảm thấy đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Thời điểm dùng bữa tối, bên cạnh bàn cơm của bọn họ còn có ma quân Già La. Dạ Dao Quang không mở miệng giới thiệu, Ôn Đình Trạm cũng không có hỏi, toàn bộ làm lơ sự tồn tại của hắn.

“Uy uy uy, Ôn Đình Trạm, đạo đãi khách của ngươi……”

“Lúc ăn không nói chuyện, nhà chúng ta có quy củ, khách nghe theo chủ.” Không đợi ma quân Già La ồn ào xong, Ôn Đình Trạm liền nhàn nhạt ném ra một câu.

Ma quân:……


Cuối cùng là ma quân vẫn nhịn, hắn tuy rằng là một con ma, nhưng thân thể là phàm nhân, vẫn cần ngũ cốc hoa màu làm dinh dưỡng. Nếu hắn chưa hoàn toàn cùng thân thể này linh căn tương dung, hắn cũng không thể đem thân thể này lăn lộn.

Suốt bữa cơm chiều ma quân không mở miệng, Ôn Đình Trạm liền nắm tay lão bà* của mình cùng nhi tử đi tản bộ (rose: không hiểu sao gọi lão bà luôn =.=). Đã theo Ôn Đình Trạm một thời gian dài nên ma quân biết, đây việc mà Ôn Đình Trạm mỗi ngày không thể thiếu, vì thế nhịn xuống sự sốt ruột, chậm rãi dạo bước theo sau một nhà ba người.

Chờ đến khi Ôn Đình Trạm tiêu thực xong, hắn đưa nhi tử về viện mới gọi ma quân vào thư phòng.

“Ta hình như nhớ rõ là Thiên Cơ sư thúc vì ngươi đúc hồn thành công đúng không?” Ôn Đình Trạm ngồi ở chủ vị mở miệng trước một bước.

Ma quân ngồi trên ghế, bả vai dựa vào một bên tay vịn, hai chân đáp gác lên tay vịn bên kia, bộ dáng cà lơ phất phơ bộ gật đầu: “Không sai.”

“Vậy ân tình của ngươi và ta hẳn là đã thanh toán xong.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói.

Ma quân một nghẹn, hắn tuy rằng là ma nhưng sẽ không lật lọng: “Ta đây là tới tìm phu nhân ngươi hỗ trợ……”

Tiếp theo ma quân liền đem chuyện của hắn nói lại một lần.

Ôn Đình Trạm nâng chén trà lên, bất động thanh sắc uống một ngụm: “Già La, tiểu xiếc của ngươi còn muốn diễn trước mặt ta hay sao?”

Ma quân:……

“Ngươi nếu là như không còn sở cầu, theo cá tính của ngươi, chỉ sợ sẽ trực tiếp đem thần hồn người này cắn nuốt, tìm tới chỗ mà tất cả mọi người tìm không thấy ngươi để bế quan tu luyện. Đợi cho ngươi hoàn toàn cùng người này linh căn tương dung sẽ xuất quan, có mấy người có thể làm khó ngươi?” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt nhìn ma quân, “Ngươi chớ có nói với ta, ngươi đã bị cảm hóa, không đành lòng hãm hại một người vô tội……”


Ma quân nháy mắt ngồi thẳng dậy: “Được được được, ta tính múa rìu qua mắt thợ, nhưng ta chơi không lại tâm nhãn của ngươi. Ngươi nói không sai, ta tất nhiên có thể nuốt thần hồn hắn, tìm chỗ bí ẩn tu luyện, nhưng biết được phải tu luyện đến năm nào tháng nào? Ta đã bị nhốt nhiều năm như vậy, ngươi lại nhốt ta thêm một thời gian, ta không cam đoan ta sẽ không nổi điên. Nếu như ta có thể có được cả Âm châu và Dương châu tu luyện, không chừng chỉ cần một tháng ta liền có thể dung hợp thân thể này!”

“Phu thê chúng ta vì sao phải cho ngươi mượn Âm Dương châu?” Ôn Đình Trạm mỉm cười hỏi.

Ma quân:……

Dạ Dao Quang nhìn ma quân cùng Ôn Đình Trạm đàm phán, nhìn bộ dáng ma quân bị nghẹn tới nội thương không khỏi trộm cười trong lòng. Thế gian này ngoại trừ nàng, chưa từng có người có thể chiếm được tiện nghi của Ôn Đình Trạm.

“Ở Ngọc Hoàng Điện chính là ta giúp ngươi chắn sát nghiệt!” Ma quân nghiến răng nghiến lợi lấy đại một lý do.

Ôn Đình Trạm nhướng mày: “Ta không phải cũng trợ ngươi tìm về thần hồn của ngươi bị rút ra sao?”

Ma quân:……

Rốt cuộc bại trận thê thảm, ma quân hung tợn nói: “Ngươi nói, ngươi muốn như thế nào mới nguyện ý cho ta Âm Dương châu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui