Nhảy xuống từ thân hình to lớn của Trường Mao Ngư, Dạ Dao Quang nhìn nó dứt khoát nhắm chặt hai mắt, không khỏi bất đắc dĩ cười lắc đầu, sờ sờ cái mũi của nó: “Ngươi cẩn thận, ta phải đi rồi.”
Nói xong, liền hướng tới hướng ngược lại bơi đi. Mới bơi chưa được bao lâu, một cái đuôi dài nhỏ duỗi dài ra, vòng cuốn lấy thắt lưng nàng, đem nàng cuốn đến bên cạnh mình. Trường Mao Ngư khẽ kêu một tiếng, hơi có chút không tình nguyện đưa Dạ Dao Quang bơi về.
Dạ Dao Quang rõ ràng cảm giác được tốc độ của Trường Mao Ngư lúc này trở nên chậm hơn rất nhiều, nàng cũng không thúc giục nó, để nó chậm rãi đi, dù chậm nhưng vẫn lên được tới bờ. Đợi đến khi bọn họ trồi lên mặt nước, trời đã chuyển tối, đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt lo âu của Ôn Đình Trạm, trong lòng Dạ Dao Quang có chút áy náy.
Thân thủ vuốt ve bộ lông của Trường Mao Ngư, Dạ Dao Quang thả người hướng Ôn Đình Trạm bay tới, Trường Mao Ngư phát ra một tiếng ô ô đè thấp, Dạ Dao Quang dừng ở trước mặt Ôn Đình Trạm: “Đã làm chàng lo lắng.”
“Không có.” Ôn Đình Trạm lại cười nói, có Kim Tử ở đây, Ôn Đình Trạm khẳng định Dạ Dao Quang không bị thương hoặc gặp bất trắc, chẳng qua là thời gian quá dài, Ôn Đình Trạm có chút không thích ứng.
“Ô ~~~~” Trường Mao Ngư lại phát ra âm thanh.
Dạ Dao Quang quay đầu lại, nhìn nó đã đem cái đầu cực đại ghé vào bên trên bờ, mà thân hình nó vẫn còn ngâm ở trong nước. Dạ Dao Quang đứng ở trên đất bằng, thân thủ sờ sờ nó: “Quay về nhà đi, đại gia hỏa, cám ơn ngươi đưa ta ngọc trai.” Từ trong túi lấy ra một hạt ngọc trai, quơ quơ trước mặt Trường Mao Ngư, “Về sau ta nhìn thấy chúng, sẽ nghĩ đến ngươi.”
“Ô ~~” tiếng kêu ngắn ngủn, Trường Mao Ngư cúi mí mắt, ánh mắt lộ ra không muốn xa rời cùng ủy khuất.
Dạ Dao Quang chưa từng có cảm giác thương cảm khi cùng người khác chia lìa như thế này, bởi vì biết muốn gặp mặt dù sao cũng dễ dàng. Mặc dù lần này quen biết nhau chưa tới một ngày nhưng khi chia lìa lại rất thương cảm. Hòn đảo này về sau nàng cũng không biết có quay lại hay không, tính là nàng đến, cũng không nhất định có thể gặp lại nó.
Có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội được gặp lại.
Mang theo cảm xúc khó tả, Dạ Dao Quang thân thủ vuốt ve nó: “Về sau đừng để những thứ đáng ghét kia bắt nạt ngươi, thấy chúng nó nhất định phải đánh chết!”
“Ô ~~~” Trường Mao Ngư phảng phất đáp lại.
Dạ Dao Quang vùi đầu vào trong đám lông tơ của nó, cọ cọ, không tiếp tục nói nữa, quyết đoán xoay người cùng đám người Ôn Đình Trạm rời khỏi, phía sau liên tục là tiếng kêu của Trường Mao Ngư. Tiếng kêu từ đứt quãng, trở nên liên tục, giống như cá heo ca xướng, đưa tiễn nàng.
Dạ Dao Quang một mực không quay đầu, nàng cảm thấy nếu như nàng quay đầu sẽ luyến tiếc nó. Cơ thể nó lớn như vậy, nó phải sinh trưởng ở bên trong hải dương, nàng muốn mang nó đi là điều không thể.
Thẳng đến khi nàng đã đi rất xa, còn có thể nghe được “tiếng ca” càng ngày càng nhỏ. Đến khi tiếng ca biến mất, Dạ Dao Quang rầu rĩ không vui, cũng không muốn nói gì. Cảm xúc nàng có chút sa sút, mọi người ai cũng biết.
“Hôm nay cùng Dạ cô nương một đạo, lão phu đã có lĩnh ngộ.” Thương Liêm Súc lên tiếng đánh vỡ sự im lặng.
Dạ Dao Quang lơ đãng nghe được giọng nói của Thương Liêm Súc, có chút nghi hoặc nhìn qua.
Thương Liêm Súc cười, trong đôi mắt có chút hào quang: “Vạn vật sinh linh đều có tình, cường giả cũng muốn có một nhân nghĩa khắc cốt ghi tâm, thực lực cường hãn cũng cần người bên cạnh.”
“Thương tông chủ lời nói rất đúng, điểm này cũng là Dao Dao giáo hội ta.” Ôn Đình Trạm ngậm cười gật đầu.
“Tới giờ chàng muốn bạo lực rồi phải không.” Dạ Dao Quang nắm tay thành nắm đấm nói.
Thương Liêm Súc cùng Ôn Đình Trạm đều cười thành tiếng, không khí có chút sinh động hơn. Rất nhanh bọn họ trở về chỗ cũ. Mạch Khâm không được đi cùng, nhìn thấy bọn họ vội vàng chào đón: “Các ngươi nếu là muộn chút nữa không trở lại, chúng ta đã chuẩn bị đi tìm người.”
“Thật có lỗi, Mạch đại ca, chúng ta có chút chậm trễ, làm mọi người lo lắng.” Dạ Dao Quang có chút ngượng ngùng xin lỗi.
“Mọi người vô sự thì không sao rồi.” Mạch Khâm chính là lo lắng an nguy bọn họ, tuyệt không có ý tứ trách cứ.
“Mạch đại ca huynh mau nhìn, ta mang về loại hoa biển thần kỳ này.” Dạ Dao Quang kéo vạt áo ra, đưa vật quý tới trước mặt Mạch Khâm.
Mạch Khâm cúi đầu nhìn, tiếp nhận từ vạt áo Dạ Dao Quang một đóa, tay vừa cầm lên liền cảm thụ được khí Ngũ hành chi linh dồi dào: “Tinh thuần, có thể hấp thu.”
Nói xong liền đem tới cho ba người Tô Bát, khí Ngũ hành ba người tiêu hao vô cùng lớn, chờ tới khi bọn họ bổ túc đan điền bằng khí Ngũ hành, hoa biển chỉ còn lại có mấy đóa. Dạ Dao Quang cho hai người trên mặt đất là Thương Liêm Súc và Qua Mậu hai đóa: “Thương tông chủ, Vân trưởng lão, chúng ta đều cần bảo trì trạng thái.”
Thương Liêm Súc cùng Vân Dậu nhìn nhau, trầm mặc tiếp nhận.
Ngay lúc Thương Liêm Súc chuẩn bị tu luyện, Kim Tử chạy về, bởi vì Dạ Dao Quang cùng Trường Mao Ngư luyến tuyến không muốn tách rời, không ai chú ý tới Kim Tử rời khỏi, nhìn Kim Tử ôm rất nhiều củi lửa, Dạ Dao Quang hỏi: “Đây là làm chi? Muốn nhóm lửa?”
“Muốn nướng chút thịt cá sấu ăn.” Ôn Đình Trạm chậm rãi nói xong, liền bắt đầu động thủ.
Thương Liêm Súc cũng là từ trong giới tử lấy ra một bọc da cá sấu, đưa cho Ôn Đình Trạm chuẩn bị. Ôn Đình Trạm đứng lên xâu từng miếng thịt lại.
“Mọi người lột da cá sấu?” Dạ Dao Quang kinh ngạc nhìn thịt tươi rói, “Xác định thịt này có thể ăn?”
Đây cũng không phải hoàn toàn là cá sấu, chỉ có một chút giống, nhưng mùi vị thật sự rất thơm.
“Thương tông chủ thấy lân giáp của cá sấu cứng rắn vô cùng, liền tính toán mang về luyện chế thành áo giáp, ta thấy thịt nhiều, trên đảo đã nhiều ngày cũng chưa từng được một bữa, vào giữa trưa chúng ta đã nướng một chút. Dao Dao yên tâm, thịt này không độc, có thể ăn.” Ôn Đình Trạm giải thích nhưng động tác không chút ngừng trệ.
“Ta đến đây.” Tuy rằng mười ngày nửa tháng không ăn gì, nàng cũng không có cảm giác đói khát, nhưng đồ ăn ngon có mà không ăn, chính là ngốc tử.
Vì thế nàng nhanh chóng bước tới. Tuy rằng trên đảo này động vật kỳ dị tương đối nhiều, nhưng có lẽ là do linh khí phức tạp, những thứ kia đều ở lúc xuân hạ sinh cơ bừng bừng bị ảnh hưởng. Ở đây gia vị cùng hương liệu không ít, Dạ Dao Quang hái được một ít, sau đó hứng thú bừng bừng chạy về, Ôn Đình Trạm đã lên lửa bắt đầu nướng thịt.
Dạ Dao Quang muốn tới bên cạnh Ôn Đình Trạm hỗ trợ nhưng Ôn Đình Trạm đã chuẩn bị một bộ xiêm y sạch sẽ cho nàng: “Nàng đi thay xiêm y đi.”
Dạ Dao Quang nhìn chính mình lúc này, chìm trong nước một thời gian, Trường Mao Ngư lúc đầu chìm xuống nàng còn không kịp dùng khí Ngũ hành ngăn cách, bên trên quần áo có chút mùi vị của nước sông.
Vì thế cũng không có cự tuyệt, cũng may bọn họ mang theo gói đồ, có mấy bộ quần áo sạch sẽ. Dạ Dao Quang chạy nhanh đi thay đổi xiêm y, dùng khí Ngũ hành tẩy rửa, xác định sạch sẽ không còn mùi gì khác mới đi ra, liền nhìn thấy Ôn Đình Trạm đã bắt đầu nêm gia vị.
Rất giống mùi vị cá sấu nướng mà nàng từng ăn ở kiếp trước, không, hẳn là mùi hương có phần đậm hơn, ngay cả đám người Tô Bát vừa tu luyện xong cũng bị hấp dẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...