Mi tâm cốt* cũng là phần xương Phật quan trọng nhất, nó chứa đựng Phật pháp cả đời của một cao tăng. Nếu như là hóa tận thì chính là linh xá lợi, còn nếu như không hóa tận, vậy chưa phải xá lợi. Nhưng pháp lực ẩn chứa so với xá lợi còn thịnh hơn.
*Mi tâm cốt: Xương giữa hai chân mày.
“Hoằng Tế tự có phản đồ?” Ôn Đình Trạm nghi hoặc.
Cao tăng tọa hóa là chuyện trọng yếu cỡ nào. Đối với một ngôi chùa là sự tình rất trọng đại, bất luận là Phật tu thì cũng là đạo tu, cho dù là tọa hóa vẫn giống như độ kiếp, thành công tự nhiên mọi người đều biết, nhưng cũng không thể gióng trống khua chiêng bày yến ăn mừng, đây không phải tính cách của người tu luyện.
Thành công thì chưa biết, huống chi lại không thành công? Tin tức Tịnh Uyên đại sư tọa hóa làm sao có thể lộ ra ngoài? Nếu không phải đệ tử trong chùa, làm sao người này nắm được thông tin kịp thời như vậy, ngay lúc cốt chưa hóa tận liền tới cướp đi? Mà nếu như là để lộ tin tức, người biết được chuyện này ở Hoằng Tế tự chỉ sợ cũng là người có địa vị cực cao. Người như vậy làm sao có khả năng trở thành phản đồ?
“Không có khả năng.” Quả nhiên, Nguyên Ân lắc đầu phủ định, “Nguyên nhân thực sự như thế nào, lão nạp chưa tra rõ được ngọn ngành thế nên mới tìm đến tiểu hữu.”
“Ta?” Dạ Dao Quang thân thủ chỉ vào chính mình, “Lão hòa thượng, ta biết người ngươi đề cập đến tu vi còn cao hơn ngươi là đại sư, ánh mắt của ngươi kém rồi sao, người có thể lẩn vào Hoằng Tế tự, qua mặt nhiều cao tăng đắc đạo đánh cắp mi tâm cốt chưa hóa tận của Tịnh Uyên đại sư, há là kẻ đầu đường xó chợ? Ta dù có gieo quẻ, cũng mất linh.”
Tuy rằng, lão hòa thượng nói là do người đánh cắp, nhưng Dạ Dao Quang lại rất rõ ràng, người này không phải là người bình thường.
“Tiểu hữu không cần xem bói, chỉ cần dụng tâm đi tìm, tự nhiên có thể tìm được.” Nguyên Ân bí hiểm nói.
“Lão hòa thượng, đừng nói mơ hồ như vậy.” Dạ Dao Quang phất phất tay, “Ngươi cũng đừng nói ta không trượng nghĩa, chuyện này ta để ở trong lòng, ta nhất định lưu tâm, nhưng nếu là tìm không được, ngươi cũng đừng oán ta, ngươi có mong muốn gì khác từ ta không?”
Nếu hắn có mong muốn khác thì thật tốt a, nàng tìm không ra, vậy chỉ có thể buông tay.
“Chỉ có tiểu hữu có thể tìm được.” Sự tin tưởng của Nguyên Ân đối với Dạ Dao Quang thật sự là quỷ dị, “Lão nạp đã cùng chủ trì mới của Hoằng Tế tự thương nghị qua, tiểu hữu không cần sốt ruột, bất luận tiểu hữu mất bao lâu, sau khi tìm được, sẽ thịnh tình cảm tạ.”
“Lão hồ li.” Dạ Dao Quang thấp giọng.
Nàng thật sự rất muốn nói, nàng có thể kéo dài tới vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, nhưng nàng sinh ra không phải là người như thế.
Cuối cùng, Dạ Dao Quang ủ rũ cùng Ôn Đình Trạm rời khỏi Hoằng Tế tự, về trạch viện của bọn họ. Ôn Đình Trạm hôm nay tới tìm Nguyên Ân đại sư đến giải độc, qua hôm nay độc tố trên người Ôn Đình Trạm cũng nên giải. Cũng tới lúc hắn phải vào triều. Hai ngày trước bệ hạ quả nhiên như Ôn Đình Trạm sở liệu phái ngự y đến xem thân thể cho Ôn Đình Trạm. Vở kịch này cũng đã hát, ngay cả Nhiếp lão gia tử cũng đưa tang, nếu không đi cũng không có lý do gì thích hợp.
Thời điểm đi ngang qua Thuần vương phủ, Dạ Dao Quang đột nhiên hô Tiết Đại dừng xe, quay người sang Ôn Đình Trạm đang bên cạnh nói: “A Trạm, muội muốn đi thăm thái tử phi.”
Ôn Đình Trạm gật đầu đáp ứng, để nàng đi xuống. Tiêu Sĩ Duệ lúc này không ở phủ đệ, hắn cũng không thuận tiện vào trong.
Dạ Dao Quang vào Thuần vương phủ, là Dụ Thanh Tập tới đón tiếp nàng. Dụ Thanh Tập đã thay đổi, làm Dạ Dao Quang càng thêm vui mừng, bởi vì nàng triệt để đem thứ gọi là tình yêu dứt bỏ, dựa theo tư cách Thuần vương phi mà làm. Nhưng không ảnh hưởng cảm tình giữa nàng cùng Dạ Dao Quang.
Dụ Thanh Tập như vậy, lại toát ra một vẻ phong tình, sự uy nghiêm của vương phi cũng càng ngày càng tăng, mỗi cử chỉ giơ tay hay nhấc chân càng thêm hào sảng. Nàng sớm biết Dụ Thanh Tập là người nắm được buông được. Kỳ thực lúc trước ở học viện trong số những thê tử, Dạ Dao Quang có cảm tình nhất là Dụ Thanh Tập, so với Trác Mẫn Nghiên thêm vài phần.
Chỉ trách tiểu tử xú Tiêu Sĩ Duệ kia không có phúc khí, bất quá nghĩ lại con đường Tiêu Sĩ Duệ phải đi kia, Dạ Dao Quang lại cảm thấy như vậy cũng tốt. Như vậy hai tài năng sẽ không thui chột.
“Mẫu phi hiện đang lễ Phật, ta thay mặt trò chuyển với Dao tỷ tỷ nhé.” Dụ Thanh Tập phái người đi hỏi thăm thái tử phi sau cho người ở trong sân lên điểm tâm cùng nước trà.
“Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì, khí sắc của ngươi vô cùng tốt.” Dạ Dao Quang nhìn đôi má hồng nhuận của Dụ Thanh Tập không khỏi cười nói.
“Có thể ăn có thể ngủ, lòng dạ không vướng bận, làm sao khí sắc có thể không tốt?” Dụ Thanh Tập tựa hồ rất thỏa mãn với hiện tại của mình, cười nói với Dạ Dao Quang, “Dao tỷ tỷ, ngươi xem ta có phải hay không có...”
Dạ Dao Quang giương mi nhìn tướng mạo Dụ Thanh Tập, mới phát hiện nhân trung của nàng so với trước kia càng thêm sâu. Xem tướng mạo tử nữ xem từ nhân trung, cho nên Dụ Thanh Tập này quả thật là có.
“Có thể truyền ngự y.” Dạ Dao Quang ẩn hàm ý cười nói. (Rose: máu lên não chậm, đọc tới đây mới hiểu @@)
“Vẫn là Dao tỷ tỷ lợi hại.” Dụ Thanh Tập cười càng thêm vui vẻ, “Ta hôm nay mới mời ngự y bắt mạch, nhưng ngự y còn nhìn không ra, nhưng ta có một loại cảm giác không hiểu được.”
Dụ Thanh Tập hai tay đặt nhẹ lên bụng, trên mặt có là sự vui vẻ. Nàng kỳ thực cũng không quá xác định, nhất là hôm nay sau khi ngự y xem qua, không chẩn ra nàng có hỉ. Nàng hơi chút thất vọng, cho rằng là chính mình suy nghĩ nhiều, dù sao nàng cũng không có kinh nghiệm mang thai, chỉ là một loại trực giác mách bảo không biết từ chỗ nào tới.
Đang lúc nàng rối rắm, vừa đúng gặp Dạ Dao Quang đến cửa, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu sớm biết chính mình có, càng sớm cẩn thận thân thể.
“Về sau nên để ý chút.” Dạ Dao Quang không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở.
“Yên tâm đi, Dao tỷ tỷ, ta ở Thuần vương phủ, còn chưa có người nào dám đem tay vươn đến trên đầu ta.” Dụ Thanh Tập bộ dáng chủ mẫu gia chủ khí thế.
Dạ Dao Quang tất nhiên là tin tưởng nàng, hai người không trò chuyện lâu, Quách ma ma bên cạnh thái tử phi liền tự mình đến mời Dạ Dao Quang.
“Ta cũng mệt rồi, Dao tỷ tỷ đi gặp mẫu phi đi.” Dụ Thanh Tập thuận thế nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang gật đầu, liền đi theo Quách ma ma tới hậu viện. Thái tử phi vẫn mặt mũi hiền lành như vậy, ánh mắt ôn hòa ở trong sân chờ nàng. Lúc này cũng đã xế chiều, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt rơi trên người nàng, cứ như vậy uyển chuyển.
Kỳ thực nàng không còn hoài nghi thái tử phi, ngay cả Ôn Đình Trạm đều nói không phải thái tử phi, Dạ Dao Quang không tin ai chứ không có khả năng không tin Ôn Đình Trạm. Nàng chỉ là muốn đến thăm thái tử phi, đã một thời gian không gặp, thêm việc trong thân thể thái tử phi có độc tố ngày càng trọng, giải dược còn chưa thể nghiên cứu chế tạo ra, điểm này cũng làm Dạ Dao Quang tâm tình có chút nặng nề.
“Hôm nay vì sao lại muốn đến thăm lão bà này?” Thái tử phi nhìn Dạ Dao Quang hơi có chút oán trách hỏi.
“Đột nhiên nghĩ tới, cho nên đã tới rồi.” Dạ Dao Quang cười hì hì nói.
“Không hổ là Trạng Nguyên lang phu nhân, miệng dẻo a, thật đúng là biết ăn nói.” Thái tử phi cười, đột nhiên nhắc tới Ôn Đình Trạm, thái tử phi liền hỏi, “Ngươi cùng Ôn thông chính khi nào thành hôn?”
“Tháng ba sang năm, vào thời điểm hoa đào nở.” Dạ Dao Quang nhắc tới với vẻ mặt ngọt ngào.
Bởi vì Ôn Đình Trạm nói nàng nổi bật như hoa đào, nên lấy tự của nàng là Chước Hoa, cho nên mới để lão hòa thượng Nguyên Ân cố ý chọn ngày đại hôn vào thời điểm hoa đào nở. Tính ngày tính tháng cũng chỉ còn bốn tháng.
- ---------
Với Dạ Dao Quang là bốn tháng, với rose là 100 chương:)))). Cố cày tới động phòng rồi giảm tốc độ =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...