Đứng dậy, hắn thấy cô nương kia lúc nãy giúp mình còn đứng đó liền nói:
- Đa tạ lúc nãy đã giúp sức trị liệu cho Sở bá. Ngươi tên là gì?
- Tiểu sư thúc tổ quá khách sáo rồi. Đây là việc ta nên làm, ta tên Sở Nguyệt.
Nhất Thành áo trắng gật đầu nói:
- Được, ta nhớ kỹ tên người. Sau này nếu gặp khó khăn gì có thể tìm ta. Hơn nữa ta sẽ bảo phong chủ Đông Viện trọng thưởng cho ngươi. Suy nghĩ kỹ đi, muốn thưởng cái gì thì nói với ta.
Sở Nguyệt vội vàng khom người cảm tạ. Hắn tin tưởng lời này của Nhất Thành vì người này ở thư viện chính là dưới một người trên vạn người.
Mọi người rời đi để cho Sở Nhất Nam nghỉ ngơi, chắc một thời gian nữa lão mới tỉnh và thích ứng với sự biến hóa mới của mình.
Đúng lúc này Tôn đã trở lại, thấy mọi người liền hỏi:
- Không biết lão nhân trong kia sao rồi?
Nhất THành áo trắng liền nói:
- Đã cứu sống, giờ chỉ còn tịnh dưỡng một thời gian nữa là tốt. Vậy còn chuyện đám người liên minh kia sao rồi? Bọn chúng chịu rời đi sao? Nhìn qua hình như các ngươi không có động thủ?
Tôn liền nhíu mày nói:
- Đúng là đã rời đi nhưng việc này chưa xong. Ngay khi ta báo tên của tiểu sư thúc tổ và danh phận thì đám người kia không sợ hãi mà còn cười lạnh. Hình như bọn họ đã biết trước điều này thậm chí đã có tính toán với chúng ta từ trước.
Nhất Thành áo trắng nhíu mày, sau đó thì cười lạnh, bọn hắn lại đánh chủ ý đến thư viện và mục tiêu lần này chính là hắn. Hắn khoát tay bảo:
- Các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Sở Nguyệt lần này đã giúp ta rất nhiều, tốn rất nhiều công sức, đi nghỉ ngơi sớm đi.
Tôn kinh ngạc nhìn Sở Nguyệt, sau đó hắn dẫn nàng rời đi tìm nơi dừng chân. Hai người Nhất Thành dạo một vòng quanh thôn thăm hỏi người bị thương. Một số người vết thương dễ dàng được Nhất Thành áo trắng chữa trị, một số vì mất đi tay chân, chân tay bị cắt rời đã mất đi sự sống vì thế không thể giúp được gì, bọn họ phải chịu tàn phế cả đời.
Hai người dạo một vòng xong thì tiến vào rừng, bây giờ chỉ là chiều tà, nhưng vì hắc khí quá đậm trên không nên trời đã khá tối. Hai người đến một viên đá lớn ngồi xuống. Nhất Thành áo trắng định mở miệng thì Nhất Thành bản thể liền khoát tay nói:
- Ta biết ngươi định làm gì, cũng như có ý định gì, nhưng bỏ đi. Nếu ngươi xuất thủ có thể sẽ ảnh hưởng đến Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện. Bây giờ ngươi là tiểu sư thúc tổ của người ta, phải chăm sóc đám nhóc cấp dưới một chút. Ngươi bây giờ không thể gây họa, tạo ảnh hưởng đến thư viện. Sư huynh và mấy vị sư điệt đã giúp chúng ta rất nhiều, không thể cứ để họ chùi đít giúp mình mãi được.
Nhất Thành áo trắng lâm vào trầm mặt, hắn vừa rồi định đi trả thù, hắn muốn giết hết đám người liên minh pháp sư trong thành kia. Định bàn bạc chuyện này với bản thể đã bị hắn cự tuyệt. Nhất Thành áo trắng suy nghĩ một lúc thì thở ra nói:
- Vậy việc này giao lại cho ngươi đi. Ngươi và ta là một, tính cách giống nhau, thậm chí ta không ác liệt bằng ngươi, vì thế ta chắc chắn ngươi đã có kế hoạch trả thù. Làm gì thì cẩn thận một chút. Đừng để bị để mắt đến, hai người chúng ta mang khuôn mặt giống nhau như đúc, nếu ngươi bị bắt thì sẽ có chuyện không hay.
- Ngươi nói khuôn mặt này?
Nhất Thành bản thể cười nói rồi từ từ kéo xuống chiếc mặt nạ trên mặt. Xuất hiện trước mặt bản sao là một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, hắn từng thấy khuôn mặt này ở đâu rồi nhưng trí nhớ đó rất mơ hồ. Hình như là… hắn nhíu chặt lông mày cố gắng nhớ lại.
Nhất Thành bản thể cười nói:
- Ngươi không nhớ ra được phải không? Đây là khuôn mặt của chúng ta ở Trái Đất. Một thế giới mà trong trí nhớ của ngươi chỉ là một giấc mơ nhưng trong trí nhớ của ta là một quê hương, một nơi để ta hướng đến và trở về.
- Một tháng trước ngươi không phải khuôn mặt này?
Nhất Thành bản thể lắc đầu nói:
- Đúng là không phải khuôn mặt này nhưng lúc ta đối diện với tên quái dị trong vết nứt kia và bị thương ta đã làm ra quyết định. Ta sẽ biến thành một con người mới ở thế giới này, ngươi sẽ là Nhất Thành của thế giới này, ta sẽ là Nhất Thành của Trái Đất. Thế giới này chính là quê hương của ngươi, còn Trái Đất mới là quê hương của ta. Ha...ha...ha… ta không nên nói đến chuyện này nữa vì càng nói càng khó hiểu đối với ngươi. Sau này ta vẫn đeo mặt nạ có điều phía sau mặt nạ kia là khuôn mặt này. Ta đã dành một tháng để cải tạo xương cốt đấy, thấy khuôn mặt này thế nào. Rất đẹp trai phải không?
Nhất Thành bản sao nghe xong thì ngớ người, hắn cảm thật khó hiểu nhưng không biết nói sao cả. Đành cười khổ nói:
- Ta có trí nhớ nhưng lại không có tình cảm của thế giới kia. Có phải ngươi cố ý không? Ngươi muốn ta sống ở thế giới này, làm người thế giới này. Hơn nữa trong đầu ta lại có tình cảm với Linh Lung, ngươi muốn ta chăm sóc nàng.
Nhất Thành bản thể cười nói:
- Đúng vậy, ngươi là ngươi xuyên việt vì thế nên lập một hậu cung với những cô gái xinh đẹp ở thế giới này. Ta thì khác, ta mục tiêu là trở về, kẻ ngăn con đường của ta trở về có thể cực kỳ mạnh mẽ vì thế ta mới có ý nghĩ kỳ quái như vậy.
Nhất Thành bản sao cười một cách kỳ quái nói:
- Nếu vậy thì ta sẽ cố gắng lập một hậu cung ở thế giới này để vang danh người xuyên việt. Còn ngươi hy vọng có thể trở về quê hương, nếu cần ta giúp gì thì cứ mở miệng.
Nhất Thành bản thể cũng cười kỳ quái nói:
- Thế thì cố lên, nhớ sinh nhiều một chút để dòng máu chúng ta được truyền thừa mãi mãi ở thế giới đầy nguy hiểm này. Nhưng mà ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi còn có yếu, muốn có một hậu cung vĩ đại thì phải đứng ở thế bất bại ở thế giới này. Cố gắng lên đừng bỏ bê tu luyện.
Nhất Thành bản sao gật đầu cười mà không nói thêm gì. Cả hai cùng một tính cách, cũng chính là một người chỉ có trí nhớ hơi khác một chút, tình cảm về chuyện trong quá khứ hơi khác một chút, còn lại thì không có gì khác cả.
Nhất Thành bản thể nói,
- Ngươi giúp ta tìm hiểu ai đã gây ra thương tích cho mọi người ở trong thôn. Ta cần hình ảnh rõ ràng để tránh gây thương tổn cho người vô tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...