Nhất Thành quan sát hai người một chút rồi nói:
- Hai vị chắc là đến từ Trung Tâm Đại Hoang đi. Với thực lực hai vị, chỉ có nơi kia mới đào tạo ra nổi. Cô nương này dù che hết phần lớn khuôn mặt nhưng đôi mắt lại rất giống người Băng Quốc, nước da cũng tương tự. Nói đúng hơn là cha hoặc mẹ cô là người Băng Quốc đi! Hai vị mới đến nên không rõ Băng Quốc xảy ra chuyện gì, định hỏi thăm tin tức từ huynh đệ chúng ta. Hơn nữa, trên người cô nương có một luồng năng lượng băng hệ thuần tuý quấn quanh, chắc là con cháu của gia tộc hoặc thế lực không thấp nhỉ? Nếu đã trốn đến đây thì kẻ địch của hai vị rất mạnh, ép hai vị phải trốn tránh xa như vậy?
Cô gái và lão già kinh ngạc, bọn họ thật sự dễ bị đoán trúng vậy sao? Người trẻ tuổi này không nói sai điều gì cả. Nhất thành thì cười thầm trong lòng, đôi mắt hắn đã có chút biến đổi từ lúc luyện thành Hóa Ma Chi Thuật. Giờ hắn có thể dễ dàng nhìn thấu thực lực một người và ưu khuyết điểm của người đó. Miễn là thực lực người đó không vượt quá xa hắn quá cao! Vì sao hắn nhìn ra được mấy điều kỳ dị như da, mắt, tất nhiên vì hắn là người hiện đại, con mắt người hiện đại khác xa bình thường. Có thể dễ dàng nhận rõ các nét riêng của mỗi quốc gia người.
Lão già thở dài nói:
- Tuổi trẻ bây giờ thật nhiều người tài, nhìn qua một người đã biết được nhiều tin tức như vậy.
- Vậy để tiểu bối nói vào chuyện chính! Băng Quốc không hiểu vì sao mà xuất hiện quái dị lớp lớp. Tấn công các thành lớn nhỏ. Băng Quốc thuộc Huyết Nguyệt thư viện bảo vệ, rất nhiều đệ tử thư viện được phái đi bảo vệ người thường và tiêu diệt quái dị. Có điều ngoài quái dị ra còn có tham gia của Dị Giáo người. Vì thế tình hình càng lúc càng khó khăn.
Lão già nghe Nhất Thành nói thì gật đầu hỏi:
- Dị Giáo là thế lực nào?
- Tây Đại Hoang gồm có chính ma dị. Chính là mấy thế lực đi đâu cũng vỗ ngực ta là chính đạo. Ma đạo thì chủ yếu tu luyện các pháp thuật có hại chính mình, hành động tà môn. Dị giáo là đám điên muốn biến người thành quái dị, cúng bái quái dị là thần.
Lão già gật đầu như hiểu rõ:
- Tiểu tử ngươi là người Huyết Nguyệt thư viện?
Nhất Thành gật đầu.
- Hai vị muốn đi về đâu?
- Chúng ta muốn đến Băng Thành, nơi lão hoàng đế đang ở. Mà nãy giờ nói chuyện, không biết hai tiểu huynh đệ tên gì?
Nhất Thành lắc đầu nói:
- Thứ lỗi cho vản bối nói thẳng. Nảy giờ tiền bối vẫn mang chiếc mặt nạ ma pháp dấu diếm khuôn mặt của mình, cũng chưa từng nhắc đến thân phận thật sự của mình. Vản bối tính cách rất kỳ quái, người khác đã dấu diếm thân phận thì vản bối cũng không thích báo ra tính danh của mình cho người đó?
Lão già trợn mắt giật mình, mà khổng chỉ hắn, cả Tiểu Tiểu và cô nương bên cạnh cũng vậy. Lão già đôi mắt trở nên thâm tuý nhìn chằm chằm Nhất Thành. Nhất thành lại lắc đầu nói tiếp:
- Hai vị không cần đa nghi! Chúng ta là bèo nước gặp nhau thì cũng nên như vậy thôi. Hai huynh đệ chúng tôi thực lực quá yếu để liên quan đến việc của hai vị nhưng nếu hai vị muốn kiếm chỗ trú ẩn thì cứ tìm vản bối. Vản bối có thể giúp hai vị việc này.
Lão già thở ra một hơi gật đầu, hắn biết Nhất Thành không có ác ý nhưng trong lòng vẫn khá là rung động, rung động không phải vì lời nói của Nhất Thành mà là vì hắn nhìn ra lão đang mang một chiếc mặt nạ ma pháp. Loại mặt nạ này đừng nói là mấy tiểu bối như hắn có thể nhìn ra, dù mấy lão quái vật cấp cao cũng rất khó phát hiện.
Nhất Thành đứng dậy thì Tiểu Tiểu bên cạnh cũng đứng lên. Nhất Thành chắp tay nói:
- Vậy vản bối xin cáo từ, bọn họ vẫn đang chờ vản bối bên kia. Nếu có việc gì thì có thể tìm vản bối ở Nhân Phủ. Có thể vản bối phải ở lại Nhân Phủ vài ngày để giải quyết việc quái dị.
Thấy lão kia gật đầu, Nhất Thành định quay đầu đi nhưng hắn nhớ đến cái gì đó liền nói:
- Hai vị tốt nhất kiếm chỗ không người hoặc là nơi không có người quen biết mà ẩn thân, nếu đến chỗ người thân thì rất dễ bị tìm thấy. Có khi lại liên lụy người vô tội. Ha..ha..ha.. có thể là vản bối nhiều chuyện rồi.
Nhất Thành cười đi trở lại bàn với Tiểu Oa Oa, thấy bọn họ ăn xong thì bảo cả đám về Nhân Phủ. Biên Băng Thành vẫn còn khá loạn không nên ở ngoài lâu, đặc biệt tiểu oa oa còn nhỏ, sợ sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
Bọn họ vừa ra khỏi Tửu Lâu thì gặp Mập Mạp trở lại, tên này mặt mày nhăn nhó, có vẻ có chuyện gì đó không vui. Nhất Thành vỗ vai hắn hỏi:
- Có chuyện gì? Thôi Tiểu Thư kia đã quên ngươi hay là đám đệ tử Ma Pháp Tông làm khó dễ?
Mập Mạp giận giữ nói:
- Chúng ta cứu bọn hắn thế mà lúc ta đến còn trách mắng chúng ta. Còn đuổi ta đi, thậm chí tí nữa thì động thủ. Haizz, đúng là đám ăn cháo đá bát, lần sau để chúng chết hết cũng đáng.
Nhất Thành vỗ vỗ vai hắn cười nói:
- Ngươi thấy không? Nhiều lúc làm điều tốt chưa chắc đã được người nhớ ơn. Loài người là như vậy đó. Ở thế giới này ngươi cần phải mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức những kẻ gặp ngươi phải cúi đầu không ngo ngoe. Ngươi thấy hai người vừa rồi chứ, họ mạnh mẽ mới bảo vệ được bản thân nếu là người bình thường chắc chắn đám đệ tử Ma Pháp thư viện kia sẽ không bỏ qua cho họ? Nếu gặp loại người như bọn chúng, một là đánh cho chúng phục hai là giết tại chỗ, tránh để hậu họa sau này. Nhớ lấy Mập Mạp.
Mập Mạp gật đầu nhưng đám người đi theo thì nhíu chặt lông mày. Cái này là đang chỉ bảo Mập Mạp đi theo con đường Ma Đạo sao?
Đúng lúc đang đi thì Nhất Thành bỗng dừng bước, hắn cảm thấy một luồng khí tức mỏng manh như có như không hiện hữu quanh đây. Loại khí tức này rất kỳ quái. Nhất Thành nhìn quanh tìm kiếm xung quanh đường. Thấy Nhất thành dừng lại thì mọi người cũng dừng bước không biết chuyện gì.
Nhất Thành nhìn quanh một lúc thì cuối cùng cũng phát hiện ra đó là một gian hàng nhỏ bên đường. Người bán là một lão nhân tóc tai bù xù dơ bẩn đang ngồi cúi đầu dưới đất. Bên cạnh lão là một cây gậy, trước mặt lại bán một số vật phẩm rất tạp nham. Nhất thành đi qua thì mọi người đi theo sau đến trước mặt lão nhân. Nhất Thành ngồi xuống hỏi:
- Lão nhân gia, ngài bán những thứ này?
Lão nhân ngẩng đầu lên thì Nhất Thành rất bất ngờ, không phải là lão nhân mà là một trung niên nhân. Khuôn mặt khá là tùy tụy, nước da tái nhợt, nhưng dù vậy đôi mắt vẫn rất có hồn. Nhất Thành quan sát kỹ thì phát hiện trên người này đang phát ra năng lượng ma pháp. Không, nói đúng hơn là năng lượng ma pháp đang trôi đi, lão có vẻ như bị thương nặng nên năng lượng ma pháp trôi đi rất nhanh. Nhất thành vừa rồi cảm nhận chính là loại năng lượng này.
Trung niên kia gật đầu với Nhất Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...