Vì sao lúc nãy hắn lại tạo ra một bóng dáng khác của mình? Đó là do khuyết điểm của Hoá Ma Chi Thuật. Hắn là còn người, tâm tình sẽ không thể vô dục vô cầu, với lại sát khí của hắn quá nặng. Nếu mà Hắc Ám Năng Lượng tiếp xúc với những tâm tính kia thì hắn sẽ thật sự nhập ma biến thành một tên điên. Vì thế lúc thi triển Hóa Ma Chi Thuật thì hắn chỉ có thể truyền Hắc Ám Năng Lượng ra ngoài cơ thể mà tuyệt đối không để dùng chúng lên cơ thể chính mình. Trong cơ thể hắn có một vòng tuần hoàn Hắc Ám Năng Lượng, nó liên tục mài dũa cơ thể và tâm tính của hắn. Khi hắn không cố ý thi triển Hóa Ma Chi Thuật lên thân thể thì không sao nhưng chỉ cần hắn nổi điên hoặc thi triển Hollow Spirit vượt qua khống chế thì hắn sẽ hóa ma cắn người.
Vì mấy khuyết điểm đó hắn quyết định thử thi triển Hoá Ma Chi Thuật như một phân thân thuật khi hắn muốn sử dụng lượng lớn Hắc Ám Năng Lượng. Lần đầu hắn đã khá bất ngờ khi thành công nhưng vì truyền vào phân thân quá nhiều Hắc Ám Năng Lượng, hắn mất đi khống chế với phân thân, suýt chút nữa bị phép thuật cắn trả mà trọng thương. Qua mấy lần kinh nghiệm thi triển phân thân thuật, hắn bắt đầu khống chế số lượng hắc ám năng lượng truyền vào phân thân. Càng ít năng lượng hắc ám, hắn càng dễ dàng điều khiển phân thân hơn. Lúc ở trên thuyền ma pháp đến Biên Băng Thành, hắn đã tập luyện nhiều lần mà không thành công. Hôm nay mới thấy tiến triển, có vẻ như việc khống chế này liên quan mật thiết đến linh hồn lực của hắn. Vì vậy, hắn cần nhiều vật chất điểm hơn để tăng linh hồn lực lên.
Nhất Thành nằm trên giường gác tay lên trán suy nghĩ, đối với hắn việc hồi phục năng lượng ma pháp và thể lực đều không cần ngồi nhập định mà cơ thể hắn sẽ tự động bổ sung. Đây chính là lợi ích của ‘Hóa Ma Chi Thuật’. Việc này cực kỳ bá đạo vì lúc giao tranh, hắn chỉ cần tránh đi một lúc thì năng lượng đã tự động hồi phục.
Sau một lúc thì trời cũng sáng, hắn đứng dậy, thay đi bộ áo quần rách nát lúc tối. Hắn đã mặt lại bộ áo quần pháp sư mà Bằng Hoặc mang đến cho hắn. Giờ thì không cần dấu diếm thân phận nữa, có vẻ kẻ địch đã biết bọn hắn là ai vì thế cần gì úp úp mở mở.
Sau một lúc thì Mập Mạp và Tiểu Tiểu lại tụ họp tại phòng hắn, cái cửa vở nát cũng được Mập Mạp mang theo người đến sửa. Mập Mạp nói:
- Cha ta đã nói việc này với gia gia của ta, cả hai đều đồng ý. Việc này càng lúc càng rắc rối, địch trong tối, ta ngoài sáng, không thể tiếp tục kéo dài. Cách này có thể ép bọn chúng lộ diện nhưng hy vọng sẽ chống nổi nếu không thì toàn gia sẽ nguy hiểm. Tối nay không chỉ chúng ta mà còn có thế lực khác được mời đến nữa. Hy vọng lúc đó mọi việc sẽ ổn thỏa.
Nhất Thành gật đầu, hắn cũng không lạ nếu Nhân Phủ có người giúp đỡ. Một gia tộc lớn không thể chỉ có kẻ địch mà phải có đồng minh, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
Tiểu Tiểu cũng đã thay vào bộ áo quần thường ngày ở thư viện nói:
- Vậy chúng ta giờ đi dạo Biên Bằng Thành chứ?
Nhất Thành gật đầu, Mập Mạp dù vết thương chưa lành hẳn nhưng cũng không đáng ngại, đã lành đến 90%. Bây giờ có chiến đấu cũng không sao nên cũng gật đầu dẫn hai người đi dạo.
………………………………………………………………………….
Tháng Tư, Biên Băng Thành đang la mùa xuân, hoa nở khắp chốn.
Trên đường lớn Biên Băng Thành, một nam thư sinh và một nữ nhân xinh đẹp dắt theo một đứa bé đi dạo khắp nơi. Thư sinh khoảng hơn hai mươi mấy tuổi, giống như từ trong tranh bước ra, thân hình có chút gầy yếu, nhưng tinh thần rất tốt, mặt mày thanh tú, sáng sủa, một thân thanh xam pháp sư, tóc dài được buộc tùy ý sau lưng, rất từ tốn nắm tay đứa nhỏ.
Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh thì dáng người thướt tha uyển chuyển, khoản hai mươi mấy tuổi, một bộ áo quần hồng của pháp sư, phong cách nhẹ nhàng. Bước đi từ tốn e thẹn, trên mặt lại mang một khăn che mặt mỏng màu hồng nhạt. Nàng đang nắm tay kia của đứa bé.
Ở giữa là một oa oa càng đáng yêu hơn nữa đang đi ở giữa hai người. Oa oa này khoảng chừng năm sáu tuổi, vóc người nhỏ nhắn, nhìn xa thì không khác gì trái bí đao. Mắt thì to, mũi nhỏ nhắn dễ thương, miệng hồng chúm chím, hai mắt long lanh tinh nghịch. Hai người kia cố giữ tay đứa nhỏ này nếu không nó đã chạy khắp cả đường phố.
Đứa nhỏ được nữ nhân xinh đẹp bên cạnh mua cho một xâu kẹo đường rất ngọt, tiểu oa nhi liền hai mắt híp lại, gọi nữ nhân xinh đẹp bên cạnh bằng một chất giọng non mềm ngọt lịm: ‘Đa tạ tỷ tỷ!’
Tỷ tỷ kia thấy vậy thì yêu thương xoa đầu tiểu oa nhi.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng náo nhiệt. Thư sinh bên cạnh liền kéo đến một người bên cạnh đang chạy đến xem chuyện hỏi:
- Có việc gì mà phía trước đông đúc vậy?
Người kia ngẩng đầu lên nhìn thấy là hai vị pháp sư cùng một oa nhi, liền cung kính nói:
- Hai vị pháp sư đang đến nha môn giúp đỡ a?
Thư sinh bên cạnh ngẩn người, lắc đầu nói:
- Không, ta chỉ đang đi dạo, mà huyện nha có chuyện gì xảy ra sao mà cần pháp sư?
Người kia bất ngờ nói:
- Pháp sư là ngươi nơi khác mới đến hay là ở trong phủ lâu ngày sao? Chuyện lớn như vậy cũng không biết?
Thanh niên thư sinh lắc đầu.
- Tối hôm qua, rất nhiều Pháp sư tự do được mời đến tuần tra đều bị tiêu diệt, chết thật nhiều người.
Ngươi kia nói xong, trong lòng còn thấy sợ hãi:
- Trong nha môn giờ này thi thể còn nhiều lắm, nghe nói sắp có mấy xác chết sắp biến thành quái dị.
Nữ tử bên cạnh liền hỏi:
- Vì sao không hỏa táng?
Người kia liên tục lắc đầu:
- Ai dám hỏa táng a! Lần này chết quá nhiều pháp sư tự do nên đã đánh động tới Liên Minh Pháp Sư Tự Do. Bọn họ đòi công đạo từ phủ huyện và muốn trả thù.
Thư sinh pháp sư cười lạnh:
- Hy sinh vì chiến đấu với quái dị vậy mà còn đòi công đạo và trả thù. Bọn họ muốn gì, truy phong đại táng, muốn đám huyện nha bồi thường sao?
- xuỵt
Ngươi kia nhanh chóng xua tay:
- Vị pháp sư này, không nên nói lung tung, cẩn thận người của Liên Minh Pháp Sư Tự Do tìm ngươi gây phiền toái.
Thư sinh pháp sư lắc lắc đầu, ba người tiếp tục đi về phía trước xem náo nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...