Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

【Mọi người thật sự hoài nghi ông ấy?】

o

Quạ đen xuất hiện, bà Long lập tức đi ra khỏi phòng, bà nhíu mày nhìn con mắt màu đỏ và cơ thể to lớn xuất hiện trong sương đen, nói với Tiết Phi Y ở bên cạnh, “Lát nữa nếu tình huống nguy hiểm, cháu lập tức dẫn Lục Hào và Vũ Hàm nhanh chóng rời đi, đám già chúng ta chết ở đây không sao, các cháu phải an toàn, biết chưa?”

Cổ họng Tiết Phi Y đau rát, nặng nề gật đầu, “Cháu nhớ rồi.”

Thấy Tiết Phi Y nhìn mình chằm chằm, bà Long nói chậm lại, “Ý ta là trong tình huống không thể khống chế, quạ đen này bọn ta chắc chắn vẫn đối phó được, đừng nghĩ quá nhiều.”

Mọi nỗi đau buồn trong lòng tức thì bị câu nói này chặn về, Tiết Phi Y chớp mắt mấy cái, đuôi mắt hẹp dài một lần nữa cong lên, cười đẹp vô cùng.

Bên kia, Vũ Trực đang bố trí trận pháp, Vũ Hàm ở bên cạnh hỗ trợ. Chốc chốc cậu ta lại nhìn quạ đen tỏa ra hơi thở nguy hiểm, trong lòng hơi rén, nếu không có ông nội ở đây thì cậu ta đã nhảy dựng lên từ lâu rồi.

Trận bài hoàn thành, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Vũ Trực vỗ cái đầu trọc của thằng cháu mình, “Đờ ra gì đây? Làm việc đi!”

“Dạ dạ dạ!” Vũ Hàm gật mạnh đầu, cầm trận bài bắt đầu bày trận văn, sương đen rất dày, trận bài vừa lấy ra ánh huỳnh quang đã mờ đi. Cậu ta chú ý nhìn xung quanh, phát hiện bởi vì tử khí tụ lại, bụi cây vốn rậm rạp đã chết khô, lòng sợ hãi, lại chạy nhanh tới bên cạnh ông mình.

Đúng lúc này, quạ đen ngưng tụ, chỉ thấy nó ngẩng cao cổ, mở cái mỏ dài, ngọn lửa màu đen bắn ra lia lịa, năng lượng cực mạnh. Nhưng bị đốm lửa sượt qua, trận bài vừa mới được Vũ Hàm bày xong, sau khi lay động thì ánh sáng lập tức bị dập tắt.

Vũ Hàm quýnh lên, đang định đi tới lấy trận bài về, bên tai bỗng truyền đến tiếng gió gào thét. Cậu ta ngẩng đầu thấy một chiếc lồng ánh sáng màu vàng khổng lồ cấp tốc phủ về phía quạ đen.

Vũ Hàm giật mình quay đầu lại, thấy Lục Hào đứng trên chóp đèn đường, áo khoác bị gió thổi phần phật, vẻ mặt bình tĩnh. Bên người cậu có mấy chục tấm khắc văn tỏa ra ánh sáng màu trắng bay lơ lửng, soi sáng cả người cậu, cực kỳ nổi bật trong màn đêm.

Vũ Hàm há to miệng, nghĩ một hồi cũng không tìm được từ cảm thán nào để diễn tả tâm trạng khiếp sợ giờ phút này của mình.

Vừa khéo Tiết Phi Y ở bên cạnh cậu ta, tiện tay dùng đá chiêm tinh gõ cái đầu trọc, “Lúc này mà còn thất thần, không muốn sống nữa hả?”

Vũ Hàm vội ôm đầu, cực kỳ không vui——tại sao ai cũng thích gõ đầu tui thế?

Tầm nhìn trên cột đèn rất tốt, có thể thấy rõ tình huống bên dưới, toàn bộ hình dáng của quạ đen cũng nhìn thấy hết không sót gì.

Lục Hào hết sức tập trung, điều khiển khắc văn vây quanh lửa đen mà con quạ phun ra, nhưng hiệu quả không tốt, chỉ hơi giảm tốc độ của lửa.

Tầm mắt bên trái của Lục Hào lại hơi mờ, cậu nghiêng ra sau, “Mắt khó chịu.”

“Con ngươi hơi đỏ.” Huyền Qua nắm cằm Lục Hào hôn mí mắt trái của cậu, phủ lên một tầng khí thuộc về quái bài Ly Hỏa, “Đỡ hơn tí nào chưa?”

Lục Hào chớp mắt mấy cái, gật đầu, “Không sao rồi.”

Một bên khác, cô giáo Tống bước đi theo nhịp chân kỳ lạ, lấy ra một cây roi dài màu nâu đậm từ bên hông, quất mạnh về phía mặt đất. Ở chỗ đất có vết roi nhấp nhô lên xuống, chỉ mấy giây đã đột nhiên mọc lên một bức tường đất.

Liếc thấy cảnh này, Lục Hào thế mới biết hóa ra cô giáo Tống là ngũ hành sư, hẳn là sở trường điều khiển Thổ.

“Mèo con, chú ý”


Huyền Qua nhắc nhở, Lục Hào nhìn sang, phát hiện lồng ánh sáng mình ném vào quạ đen trước đó đã mỏng dần, lửa đen đụng vào phía trên vòng bảo hộ, tản ra như giọt nước, sau khi lơ lửng một lát thì dần dần tụ lại.

Lục Hào liên tục bổ sung mười tấm khắc văn, phát hiện giấy khắc văn mang đi không đủ dùng. Vì để đề phòng bất trắc, cậu mới mang theo một xấp giấy khắc văn bên người, nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống như này. Cậu đành phải phân tâm vẽ khắc văn trên giấy, cho dù ngòi bút cực nhanh cũng không cầm cự được.

Đúng lúc này, ở một chỗ của vòng bảo hộ xuất hiện vết rạn, quạ đen nhanh chóng phun ra một luồng lửa đen. Chỉ nghe một tiếng “Rầm”, lửa đen và vết rạn va chạm, trong nháy mắt, vết rạn nổ tung, toàn bộ vòng bảo hộ nháy mắt vỡ nát.

Ánh mắt của quạ đen đỏ như máu, nó vỗ đôi cánh khổng lồ, mang theo từng cơn đao gió hung hãn chém mạnh vào bốn phía trên tường đất. Khoảnh khắc tường đất đổ sụp, con mắt đỏ của quạ đen bỗng nhìn chằm chằm về phía Lục Hào, lửa đen cũng ập tới theo.

Lục Hào chỉ cảm thấy bên hông siết chặt, Huyền Qua đã mang cậu rời khỏi chóp đèn, đáp xuống cành cây trụi lủi. Cậu nhìn lại, đèn đường đã hoàn toàn bị lửa đen ăn mòn sạch sẽ.

“Em bị để mắt tới rồi?” Lục Hào cau mày, “Vậy là con quạ đen này có khả năng tự phán đoán?”

Nhưng tạm thời không ai có thể trả lời câu hỏi của cậu.

Hai phút sau, mây đen trên trời dày nặng hơn, lại loáng thoáng có tiếng sấm truyền tới. Lục Hào mẫn cảm nhận ra khí tràng đang thay đổi, cậu quay đầu thấy bà Long đang cầm một sợi dây dài không rõ chất liệu.

Theo Long Mộc Đường mấp máy môi, tiếng niệm chú văn từ bốn phương tám hương dồn nén mà tới, ngay cả không khí cũng kéo căng. Một lúc sau, chỉ thấy mười ngón tay của Long Mộc Đường điều khiển sợi dây dài, giao với sấm sét đánh xuống từ tầng mây, trực tiếp thông qua sợi dây dài, dẫn tia chớp màu xanh bạc lên người quạ đen.

Trong nháy mắt, sấm sét xuyên qua xương, quạ đen phát ra tiếng rít chói tai khiến màng nghĩ đau nhói, đầu óc choáng váng. Song khi nhìn lại, màu sắc toàn thân quạ đen đã nhạt đi rất nhiều.

Nhân cơ hội này, trận phong thủy mà Chung Hoài Nam và Dư Trường Sinh bày ra cũng thành hình, vô số luồng không khí hóa thành lưỡi dao vô hình, đụng nát đao gió xoay quanh quạ đen, cuối cùng chém thẳng lên người nó. Trong một chốc, quạ đen bị vây tại chỗ, rúc đầu dưới cánh chim.

Chung Hoài Nam đeo kiếm gỗ trên lưng, thét lên với Vũ Trực, “Lão Vũ, tay ông què rồi hả? Có cái trận pháp mà giờ này còn chưa làm xong!”

Vũ Trực không trả lời, truyền tới là giọng cháu trai Vũ Hàm của ông, “Ông cháu đang làm bước cuối rồi, tiền bối cố chịu đựng ạ!”

Chung Hoài Nam cầm kiếm gỗ, nhìn chằm chằm quạ đen một lúc, đột nhiên giơ kiếm gỗ lên, dùng hết sức chém xuống.

Xung quanh kiếm gỗ bỗng hiện ra hư ảnh to lớn, sáng ngời lóa mắt, mang theo sức mạnh vạn quân như một sòng sông màu bạc, chia tử khí cuồn cuộn thành hai nửa.

Năng lượng bị tiêu hao gần một nửa, hai vuốt và lông đuôi của quạ đen biến mất luôn.

Chung Hoài Nam thu kiếm, đau lòng sờ lên thân kiếm, “Xong xong, chắc chắn là ta làm đau sư mẫu con rồi, đã thế vật kia còn tránh sang bên, không trúng, thất bại rồi!” Ông cau mày tổng kết, “Mất mặt quá.”

Dư Trường Sinh an ủi ông, “Đẹp trai lắm, sư mẫu không trách người đâu.”

“Mong là vậy.” Ông giương mắt nhìn sang, “Cơ mà ta nhớ quạ đen trước đây từng gặp ngu lắm, con này lại còn biết né tránh công kích linh hoạt đến vậy.”

Lúc này, giọng của Vũ Hàm vang lên, “Tránh ra tránh ra!”

Người ở đây dồn dập lùi sang bên cạnh, chỉ nghe một tiếng “ting”, trận pháp khởi động, vô số hư ảnh xiềng xích đâm xuyên ra từ dưới đất, vô cùng nhanh chóng quấn chặt lấy quạ đen, mặc cho đối phương giãy giụa thế nào cũng không buông. Sao đó xung quanh quạ đen, cột sáng bay lên, nhốt nó ở trong như chiếc lồng chim.

Lại “ting” một tiếng, trận pháp bộc phát lực hút cực mạnh, tử khí xung quanh trút vào trong “lồng chim” như xoáy nước. Sau đó, toàn bộ “lồng chim” tỏa ra ánh sáng mạnh, chỉ nghe quạ đen thét một tiếng, cơ thể nhạt đi rất nhanh, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Bị ánh sáng rọi vào mắt thấy đau, Vũ Hàm sờ cái đầu trọc của mình, hỏi ông nội, “Sao cháu nhớ trên sách viết, tác dụng của trận pháp đâu phải như này nhỉ, vật bị nhốt ở trong không phải đều bị treo cổ sao ông?”


Vũ Trực đứng thẳng dậy, thở chầm chậm, “Đối phó với quạ đen thì khác, về ông dạy mày.”

Một lần nữa yên bình trở lại, trong không khí vẫn còn mùi máu tanh, cây cối xung quanh bị liên lụy đều trở nên xơ xác, khắp mặt đất toàn là hố sâu.

Chẳng biết mưa đã tạnh từ bao giờ, bà Long nói với Tiết Phi Y, “Cháu gọi điện cho đội trưởng Phương, bảo cậu ta xử lý chuyện sau đấy, động tĩnh ở đây lớn như vậy, tuy vắng vẻ nhưng không biết có ai thấy hay không.”

Tiết Phi Y gật đầu lấy điện thoại ra.

Lúc này, tim Lục Hào đánh cái thịch, vô thức nhìn về phía tòa nhà hai tầng, “Nhà ——” còn chưa nói hết, cả tòa nhà đã sập xuống, văng lên vô số bụi.

Lục Hào quay đầu nhìn Huyền Qua đứng sau lưng mình, bỗng cảm thấy lời đối phương nói buổi sáng thật đúng, có vẻ như cậu đi tới đâu nơi nó sập thật.

Vài cơn gió lạnh thổi qua, trời lại đổ mưa, bà Long nhìn đống đổ nát, ánh mắt lạnh như băng.

Đội trưởng Phương tới rất nhanh, mới một tiếng mà đã đến, ba chiếc xe con màu đen thêm một chiếc xe bọc thép đỗ ở trước đống đổ nát.

Bà Long, Chung Hoài Nam, Vũ Trực và Dịch Thuật đi tới bàn bạc, đám Lục Hào ngồi ở trong xe, mở điều hòa nóng tán dóc. Tiết Phi Y còn móc ra một bao hạt dưa, cả xe đều ngập một mùi hương thoang thoảng.

Kéo chủ đề trở lại từ “nhà sập, chắc phải xây một căn khác”, Lục Hào nhìn bà Long đang nói chuyện với đội trưởng Phương cách đó không xa, “Mọi người có cảm thấy, quạ đen này… có gì đó bất thường không?”

Vũ Hàm vô thức sờ cái đầu trọc của mình, “Khoan khoan! Tôi hơi căng thẳng! Để tôi chuẩn bị tâm lý cái đã!”

“Vẫn chưa căng thẳng xong à? Lá gan của cậu chả khác gì cái lỗ kim.” Tiết Phi Y nhân cơ hội khịa Vũ Hàm, nhưng vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Tiểu Lục Hào này, cái ‘bất thường’ mà em nói, là chỉ phương diện kia à?”

Dư Trường Sinh tiếp lời, “Sư phụ cũng bảo bất thường, né tránh quá linh hoạt.”

“Đúng vậy, ý em là thế đó.” Lục Hào ngẫm nghĩ, “Theo như lời của bà Long, quạ đen hợp lại từ tử khí, bởi vì trông giống quạ nên mới có cái tên ‘quạ đen’ này.”

“Nhưng em phát hiện, nó phản ứng rất nhanh, chẳng những có thể né tránh nguy hiểm mà còn phán đoán tình huống, thậm chí tìm đúng đối tượng tấn công”

Tiết Phi Y ôm tinh bàn, tốc độ nói hơi chậm, “Em nghi ngờ quạ đen… giống con rối, có kẻ đứng đằng sau điều khiển?”

Lục Hào lắc đầu, ngừng mấy giây, giọng điệu nghiêm túc, “Có thể suy nghĩ của em hơi hão huyền, nhưng em cảm thấy… liệu có khả năng bản thân quạ đen đã có tư duy rồi không?”

“Xin đừng làm tôi sợ mà!” Vẻ mặt Vũ Hàm đau khổ, “Nhưng cậu nói thế tôi lại cảm thấy rất có lý, làm sao đây?”

“Tự nhiên anh cũng thấy rất có lý.” Tiết Phi Y suy nghĩ, tò mò hỏi, “Em còn có suy nghĩ gì nữa không? Nói hết ra đi.”

“Em nói, mọi người đừng bảo em dọa mọi người đấy.” Thấy mấy người đều gật đầu, Lục Hào mới nói tiếp, “Trước đó em từng đề cập với bà Long, mọi người nhìn xem, dưới vườn mai có trận pháp ngăn cách không gian, giấu quạ đen, nhà sập, đúng không?”

Mấy người còn lại đều gật đầu.


“Thế mọi người ngẫm lại vườn đa trước đó, có phải cũng như thế, có trận pháp ngăn cách không gian, nhà sập không”

“Đờ mờ!” Tiết Phi Y thốt ra hai chữ bày tỏ sự khiếp sợ của mình, lại thúc giục, “Tiếp đi tiếp đi!”

“Nếu vườn mai có, thì vườn đa cũng có, bao nhiêu năm, cũng có người của Ủy ban huyền thuật từng đề cập muốn sửa chữa những kiến trúc cũ kĩ tồi tàn này nhưng vẫn chưa khởi công, liệu có phải là”

Cậu nhẹ giọng nói, “Có kẻ ngăn cản từ bên trong, lo lắng vừa khai công sửa chữa sẽ… thả thứ giấu dưới đất ra? Hoặc là, đồ giấu dưới nhà sẽ bị bại lộ?”

Cậu nói xong, trong xe yên tĩnh một lúc.

Vũ Hàm thì thào, “Chuyện kinh dị hàng năm mười phần chắc chín.”

Dư Trường Sinh gật đầu, “Anh cảm thấy, có khả năng.”

“Anh cũng cảm thấy suy đoán này hoàn toàn không có khuyết điểm, nếu như kẻ đứng đằng sau thật sự đi ra từ trong mộ, lấy nhiều thứ vậy thì sẽ giấu ở đâu?” Tiết Phi Y ôm chặt tinh bàn, hầu kết nhúc nhích, giọng khô khốc, “Nhưng lần trước nhà ở vườn đa sập, vì sao đồ ở phía dưới không chạy ra?”

Lục Hào do dự, vẫn trả lời, “Bởi vì hội trưởng tới.”

“Cũng đúng, hội trưởng lợi hại thế mà”

Nghe Tiết Phi Y nói, Lục Hào không đồng ý, cậu càng có xu hướng có phải hội trưởng đã giấu đồ dưới vườn đa đi rồi không.

Dư Trường Sinh nhìn Lục Hào, cũng không đồng ý với Tiết Phi Y.

Cảm giác được bầu không khí bất thường, Tiết Phi Y cười gượng, “Ánh mắt này của mấy người… Đờ mờ tiết tấu gì đây đừng làm tôi sợ mà!” Anh nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng, “Đừng bảo mấy người nghi ngờ hội trưởng nhé?”

Thấy Lục Hào và Dư Trường Sinh gật đầu không chút do dự, anh nhắm hai mắt rồi lại nhìn về phía Vũ Hàm, phát hiện Vũ Hàm đần thối mặt, ý kiến đề xuất không có tính tham khảo.

Anh vuốt mặt mình, “Mấy người hoài nghi ông ấy thật hả?”

“Nghi ngờ thật.” Lục Hào nghĩ, “Đến từ trực giác của quái sư.”

Dư Trường Sinh nói theo, “Đến từ, trực giác của phong thủy sư.”

“Vậy tại sao chiêm tinh sư tôi đây lại không có trực giác?” Tiết Phi Y chà xát mặt mình lần nữa, nguýt Vũ Hàm, “Cuộc họp nhóm nhỏ hôm nay của chúng ta, không cho phép để lộ nội dung ra ngoài!”

Vũ Hàm nhanh chóng thề, còn nói, “Mọi người đừng ngừng chơi với em!”

“Được!” Tiết Phi Y hài lòng gật đầu, tiếp tục đề tài này, “Nhưng mà Tiểu Lục Hào này, sao em lại có suy nghĩ đó?”

Lục Hào nói chuyện tượng quẻ mình tính ra, “Ban đầu em nghi ngờ tiền bối Dịch, sau khi có suy nghĩ này thì cảm thấy có rất nhiều sự trùng hợp. Hơn nữa nếu ông ta muốn bày một trận pháp trong nhà hàng của tiền bối Dịch cũng rất tiện.”

Lục Hào sờ mai rùa trên cổ tay, nói tiếp, “Quan trọng nhất là, muốn nắm vững truyền thừa của huyền thuật trong mộ, người này nhất định phải đồng thời tinh thông trận pháp, khắc văn thậm chí các loại luyện khí đã thất truyền, ngoài hội trưởng ra em tạm thời không nghĩ được ai khác.”

Cuối cùng cậu bổ sung, “Nhưng cũng không thể loại trừ tình huống kẻ đứng đằng sau không phải một mà là mấy người, chia ra tinh thông khắc văn trận pháp.”

Tiết Phi Y sờ cằm, “Vô cùng có lý, thế Dư địa chủ thì sao?’

Dư Trường Sinh nói rất ngắn ngọn, “Quá thần bí, hơi thở bất thường.”

“Hơi thở?” Lục Hào ngờ vực.

“Đúng.” Dư Trường Sinh gật đầu, “Mùa đông năm ngoái, anh gặp ông ta, có một thoáng, không cảm giác được sinh khí.”


Tiết Phi Y vô thức nín thở ——trong đám họ, phong thủy sư nhạy cảm với “khí” nhất, nói không cảm giác được sinh khí thì thật sự không có.

“Nhưng cũng không có tử khí, anh rất khó hiểu, nhưng một hai phút sau, lại bình thường”

Nhớ tới dáng vẻ Kỷ Đông Ca bịt kín mít, trong đầu Lục Hào loáng thoáng có một suy đoán.

Lúc này bên bà Long đã bàn bạc xong xuôi, đang đi tới, Tiết Phi Y vội vàng mở cửa xe.

“Đã bàn bạc ổn thỏa rồi.” Bà Long thở ra một hơi, “Như Lục Hào nói trước đó, chúng ta không thể xác định vườn mai có phải là ngoại lệ không, nên đã bảo đội trưởng Phương hỗ trợ cùng tới tất cả những nơi quan trọng xem thử.”

Thấy mấy đứa nhỏ đều gật đầu, bà nói tiếp, “Ta, Chung Hoài Nam, Vũ Trực, Dịch Thuật và cô Tống của các cháu sẽ tách ra, mỗi người đi một nơi, bởi vì tình huống không rõ ràng nên không biết phải mất bao lâu. Nếu gặp chuyện gì thì mấy đứa phải trao đổi bàn bạc nhiều.”

“Ông Vũ của các cháu ở gần nhất, ông ấy đi ngõ Nhật Nguyệt thành phố C, nếu là tình huống khẩn cấp thì liên hệ ông ấy”

“Bà yên tâm ạ”

“Ừ, ta luôn rất yên tâm về các cháu.” Bà lại nhìn đống đổ nát không xa phía sau, “Chuyện này… liên lụy quá sâu, bọn ta sẽ cẩn thận điều tra, có kết quả sẽ báo cho các cháu.”

Cuối cùng, tầm mắt của bà rơi vào Lục Hào, “Cháu nhất định phải chú ý an toàn đấy, có biết chưa? Bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt quái bàn.”

Lục Hào gật đầu.

Cậu và Huyền Qua đi về theo Tiết Phi Y, Chung Hoài Nam phải ở lại bàn bạc chuyện sau đó, Dư Trường Sinh chờ sư phụ anh ta, tạm thời không về nội thành.

Lái xe lên đường quốc lộ, nhưng tốc độ xe chậm vô cùng, Lục Hào nhìn kỹ, phát hiện vậy mà là Tiết Phi Y đang lái xe.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lục Hào, Tiết Phi Y giải thích, “Hai ngày gần đây tinh thần của Thanh Hà không được tốt, cứ luôn mơ mơ màng màng muốn ngủ, giờ đã ngủ rồi, anh không đành lòng đánh thức anh ấy.”

Anh hơi lo lắng, hỏi Huyền Qua, “Anh có bị như thế không?”

“Có”

Tiết Phi Y vỗ ngực, “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, tối qua tôi còn nằm mơ thấy Thanh Hà ốm, tôi đưa anh ấy vào viện, kết quả anh ấy là tinh bàn nên không đăng ký được, làm tôi gấp muốn chết.”

Mấy phút sau, cảm thấy Tiết Phi Y thực sự lái quá chậm, thế này có khi trời sáng rồi cũng chưa vào được nội thành, Huyền Qua đề nghị, “Tôi lái nhé?”

“Được được được!” Tiết Phi Y chờ câu này lâu lắm rồi, anh đỗ xe rất nhanh, mở cửa xuống xe nhường lại ghế lái.

Chờ anh ngồi ra ghế sau, Huyền Qua đứng bên cạnh ghế lái, đang định ngồi vào thì bỗng nhiên, một tiếng rít truyền tới vang vọng trong núi rừng.

Lục Hào lập tức nắm chặt thành ghế, “Tiếng của quạ đen?” Cậu gieo một quẻ rất nhanh, “Hung, đã có thương vong!”

Huyền Qua cúi người ngồi vào xe, đóng cửa xe cái “Rầm”, “Ngồi cho vững.” Rồi trực tiếp quay đầu xe lái trở về.

oAlice: Chỉ còn 6 chương nữa thôi là xong chính văn rồi, mọi người có vui không, tui là tui vui lắm đó ~(≧▽≦)/~, tui ngâm cái bộ này từ 16/03/2019 đến nay đã được 631 ngày rồi đấy (╥﹏╥). Ôi, càng nghĩ càng rầu, 631 ngày cho 76 chương Orz.

Sang tháng 12 rồi, càng gần cuối năm tui lại càng nghĩ nhiều, không biết liệu có hoàn được bộ này trong năm nay không…

Không được cũng phải được!!!!!!!!!

Sao tui lại có thể lười như thế nhỉ??! Trả lại thời kỳ hoàng kim mỗi ngày một chương của tui đây!!!!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui