【Tiểu đội trưởng phá dỡ bạo lực】
o
“Vậy nên cháu đang nghi ngờ, phải chăng kẻ đứng đằng sau kia sắp có hành động gì mà khá là gấp gáp. Hoặc bà Long sắp điều tra ra được gã, vì để tự bảo vệ mình, gã mới không ngừng dời sự chú ý lên người bọn cháu và tiền bối Dịch”
Lục Hào dằn cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, cố gắng khiến mình tỉnh táo để phân tích.
“Nhìn từ góc độ cá nhân cháu, cháu là người đầu tiên tiếp xúc với thuật con rối, về sau lại có Ngư Hạc trận ở cuộc thi, vân vân, đều là khắc văn hoặc trận pháp đã thất truyền, vô cùng cổ xưa, năng lực cũng cực kỳ mạnh mẽ. Cháu cho rằng rất có khả năng tất cả những thứ ấy đều được kẻ kia mang ra từ trong mộ”
Đã hiểu ý của Lục Hào, Tiết Phi Y ở bên cạnh gật đầu phụ họa, “Còn có những vật qua tay Triệu Thù đều không phải thứ mà giới huyền thuật bây giờ có thể lấy ra, quan điểm của cháu giống Tiểu Lục Hào, cháu cũng cảm thấy, kẻ đứng đằng sau kia chắc chắn đã mang ra rất nhiều thứ từ trong mộ.”
Anh nhìn biểu cảm của Dịch Thuật và Long Mộc Đường, đắn đo, “Kẻ đó năm ấy chắc chắn cũng vào mộ.”
Tiết Phi Y biết, sát hại, nghi ngờ lẫn nhau năm đó là vết sẹo lòng mà mấy người bà Long vẫn luôn vô thức né tránh. Nhưng bây giờ kẻ đứng đằng sau năm lần bảy lượt ra tay. Anh cắn răng, “Bà ơi, bất kể thế nào chúng ta cũng nhất định phải tìm cho ra kẻ đó. Nếu không tìm ra được mới thật sự giẫm vào vết xe đổ hai mươi năm trước.”
Long Mộc Đường nhìn Lục Hào và Tiết Phi Y, ánh mắt dịu lại, vực tinh thần, “Để ta về suy nghĩ cẩn thận, sắp xếp cho rõ ràng, nay cũng khuya lắm rồi, ngày mai ta gọi mấy người Hoài Nam, mọi người gặp nhau cùng bàn bạc.”
Dịch Thuật im lặng rất lâu ngẩng đầu lên, “Ngày mai tôi cũng đi.” Thấy Long Mộc Đường nhìn qua, chú giần giật khóe miệng, “Tôi không muốn làm một kẻ ngu, nhiều năm vậy vẫn mơ mơ màng màng.”
“Được.” Long Mộc Đường thở dài, nói một địa chỉ, “Trước đấy vườn đa đã sập rồi, không biết bao giờ mới có thể xây lại, chiều mai gặp ở vườn mai.”
Vừa bước ra khỏi sân, Tiết Phi Y đã bị gió lạnh bên ngoài làm cho run rẩy, theo thói quen cấp tốc nhét tinh bàn vào trong áo, bấy giờ mới hỏi Lục Hào, “Anh chở mọi người nhé?”
Phát hiện Huyền Qua vô cùng tự nhiên đứng ở đầu gió chắn gió giúp Lục Hào, Tiết Phi Y im lặng ôm chặt mình.
“Không cần đâu.” Lục Hào lắc đầu, “Huyền Qua lái xe tới.” Cậu cũng cảm thấy lạnh, nhét luôn tay vào lòng bàn tay Huyền Qua.
“Vậy được rồi.” Tiết Phi Y mở cửa, vừa đi xuống bậc thang đã thấy một người mặc áo khoác đen đang đi về hướng này.
Tiết Phi Y liếc cái đã nhận ra, “Hội trưởng?”
Kỷ Đông Ca tới gần thấy rõ là ai, khóe miệng cũng nở nụ cười, “Các cậu cũng tới ăn cơm à?” Ông ta mặc rất dày, cổ còn quàng một chiếc khăn dày cộp, quấn ba vòng, nhưng người cao nên cũng không có vẻ cồng kềnh.
“Vâng.” Tiết Phi Y ngẫm nghĩ đoạn nói, “Hôm nay tiền bối Dịch không thoải mái, bọn cháu tới một chuyến cũng không ăn được, định hôm khác lại tới.”
Kỷ Đông Ca hiểu, “Tôi cũng chỉ ở gần đây đi ngang qua, thèm ăn mà thôi, nếu thế tôi không vào, hai ngày nữa lại tới.” Ông ta bật cười, nếp nhăn khóe mắt không quá rõ, trông rất trẻ trung, “Các cậu cũng về sớm đi, chú ý an toàn.”
Lục Hào ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, cậu phát hiện Kỷ Đông Ca quả thực giống như những gì Tiết Phi Y nói, cực kỳ sợ lạnh, hai cánh tay vẫn luôn đút trong túi áo, đầu còn đội mũ, đến cả tai cũng gần như bịt kín. Toàn thân trừ mặt không lộ ra thì bọc kín kẽ vô cùng.
Chờ Kỷ Đông Ca xoay người ra ngoài, Lục Hào vô thức nhìn tư thế đi đường của đối phương, không phát hiện chỗ nào kỳ quái mới thu tầm mắt lại.
Huyền Qua ngồi trên xe máy, chân dài chống trên đất, đang cúi đầu đeo găng tay da. Lục Hào dựa đầu vào vai đối phương, “Em nhớ lúc em tính tình huống của linh tủy, tượng quẻ cho thấy có bước ngoặt.”
“Ừ”
Nhớ lại tình huống khi đó, Lục Hào lại nói, “Sau hôm ấy em lập tức gặp Huyền Qua giả, cho nên thật ra tượng quẻ ứng nghiệm.”
Huyền Qua xoay người lại, đội mũ bảo hiểm màu đen cho Lục Hào, cậu vẫn đang nói, “Nhưng em cứ cảm thấy không đúng lắm, như thể có thứ gì đó bị bỏ quên ấy.” Nửa câu sau bởi vì đội mũ vào mà lí nhí.
Huyền Qua sờ cổ Lục Hào, cẩn thận cài cúc ở trên cùng cho cậu, giúp cậu nhớ lại, “Hôm ấy em vẫn luôn ở trong quán, tới giờ, đầu tiên là gặp Dư Trường Sinh và Chung Hoài Nam, sau đó gặp Long Mộc Đường và Tiết Phi Y, tiếp đấy là Dịch Thuật, Kỷ Đông Ca, cuối cùng là con rối.”
Nhớ lại mấy lần cũng không phát hiện có vấn đề gì, Lục Hào ôm eo Huyền Qua, nhớ kỹ những lời của đối phương.
Về tới nhà, Lục Hào cảm thấy mình sắp bị đông cứng, tìm áo ngủ rồi chui vào phòng tắm. Cậu cởi áo, chợt nhớ ra lại mở cửa, bám lấy khung cửa gọi Huyền Qua, “Trước đó anh bảo về sẽ làm cơm rang trứng cho em.”
Thấy Huyền Qua nhìn sang, cậu còn bổ sung tình huống cụ thể, “Là cái lúc anh lái xe tới, thấy em và Huyền Qua giả ở cùng một chỗ, anh tức giận bóp đứt thuốc lá, sau đó lúc bảo em đi tới chỗ anh thì nói câu này.”
Nghe Lục Hào nói xong, Huyền Qua bật cười, “Em nhớ câu này rõ nhất nhỉ mèo con.” Nói rồi bước hai ba bước tới nhéo mặt Lục Hào.
“Đừng bóp mặt——biến dạng!” Khóe miệng lọt gió, Lục Hào giãy giụa nói xong, thấy Huyền Qua vẫn chưa buông tay, dứt khoát bám víu lên cánh tay đối phương, đôi mắt ướt nước nhìn sang, “Vậy tắm rửa giúp em, nha?”
Quả nhiên động tác trên tay Huyền Qua ngừng lại, hắn thấp giọng bật cười, một tay cởi cúc, cởi hết quần áo, một tay ôm lấy Lục Hào, “Được, không bóp mặt, giúp em tắm rửa.”
***
Thời gian bà Long hẹn gặp mặt là năm giờ chiều, buổi sáng Lục Hào ở trong quán cứ bồn chồn.
Cậu ở trong bếp gọt vỏ khoai tây giúp Huyền Qua, mấy lần tí nữa gọt vào tay. Dao trong tay bị Huyền Qua lấy đi, mấy giây sau Lục Hào mới lấy lại tinh thần, “Đủ khoai tây rồi hả anh?”
“Ừ, đủ rồi.” Huyền Qua ở bên cạnh đưa cho cậu mấy tép tỏi, “Bóc cái này.”
“À dạ”
Nhìn Lục Hào nhận tỏi lại bắt đầu vừa bóc vừa ngẩn người, Huyền Qua xoay người, mình thì cầm dao bắt đầu gọt vỏ khoai tây ——dù sao bóc tỏi cũng không bị dao cứa làm bị thương, hệ số nguy hiểm tương đối thấp.
“Huyền Qua ơi”
“Ơi?”
Lục Hào hơi thấp thỏm, tư duy không biết đã chạy tới nơi nào, “Lần trước em cũng hốt hoảng, tới vườn đa thì vườn đa sập, lần này em cũng hốt hoảng, vậy có phải đi vườn mai vườn mai cũng sập không anh?”
“Vậy tôi có thể in cho em một xấp danh thiếp.” Huyền Qua trêu cậu, “Đội trưởng tiểu đội phá dỡ bạo lực, Lục Tiểu Miêu.”
“Đội trưởng? Em có tiểu đội à?”
“Tất nhiên là có.” Tay Huyền Qua cầm dao đẹp vô cùng, đốt ngón tay thon dài giống như tác phẩm nghệ thuật, giọng hắn mang theo ý cười, “Đội trưởng Lục nhà tôi phá nhà cửa, tôi đương nhiên phải ở bên cạnh chuyển đồ rồi.”
Tầm mắt hắn rơi vào phía sau lưng Lục Hào, “Nhưng mà đội trưởng Lục à, ở cửa có người tìm kìa.”
Lục Hào quay đầu thì thấy Dư Trường Sinh và Chung Hoài Nam đang mở cửa đi vào, vội vàng cầm tỏi đi ra khỏi phòng bếp.
“Tiền bối Chung.” Lục Hào đi qua chào hỏi, “Anh Trường Sinh, lâu rồi không gặp.”
Dư Trường Sinh gật đầu, “Ừ, lâu rồi không gặp.”
Chung Hoài Nam ngồi xuống, không cười ha hả như lúc trước, tinh thần cũng không tốt, “Sáng nay Long Mộc Đường đã gọi điện cho ta nói hết mọi chuyện.”
Ông vuốt ve mặt ngoài bóng loáng của kiếm gỗ, thất thần mấy giây, “Đoạn liên quan đến con rối, bà ấy cũng không nói rõ, ta sốt ruột không chờ được đến lúc tới vườn mai nên muốn tới hỏi cháu tình huống chi tiết.”
Trong quán cũng không có khách, Lục Hào gật đầu, ngồi đối diện Chung Hoài Nam, cẩn thận kể lại tình huống, còn nghiêm túc miêu tả dáng vẻ con rối.
“Lúc ấy cháu không thể xác định có phải thuật con rối không, cũng nhờ ngài từng bảo nếu như con rối luyện chế thành công ở phần gáy sẽ có một vết đỏ”
Chung Hoài Nam gật đầu, “Đúng thế, nhưng Bạch Ngạn không giống thuật con rối trong tay Lục gia.”
“Không giống?”
“Ừm, gần như là sự khác biệt giữa chế tạo riêng và sản xuất hàng loạt, tình huống của Bạch Ngạn thì giống như con rối mà kẻ đứng đằng sau chế tạo tùy ý hơn, lúc cần thì lấy ra dùng, gã cũng không thể điều khiển con rối này hành động nói chuyện mọi lúc mọi nơi”
“Theo như cháu nói, ý thức của con rối thuộc về Bạch Ngạn đã bị xóa hoàn toàn, trên người nó có lẽ dung hợp một phần linh tủy của Huyền Qua, thế nên trong nhận thức của con rối, nó chính là Huyền Qua, nhưng lời nói, hành động và ký ức của nó có bị ảnh hưởng hay lừa dối không thì không thể xác định”
Nhớ tới động tác bảo vệ mình theo bản năng của Huyền Qua giả, Lục Hào khẽ gật đầu một cái.
“Càng về sau, rõ ràng kẻ đứng đằng sau phát hiện con rối đã bị lộ, cho nên thẳng thừng rút đoạn linh tủy kia về, không có sức mạnh chèo chống, con rối tất nhiên sẽ hỏng”
Lục Hào gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại nghe Chung Hoài Nam thở dài, “Nếu như chỉ có thể tạo con rối với số lượng lớn, nhưng cũng không thể điều khiển con rối nói chuyện hành động mọi lúc mọi nơi, vậy thì ta còn yên tâm một chút, kẻ đứng đằng sau kia không mạnh mẽ đến mức không có cách nào chiến thắng.”
Buổi chiều, bên ngoài đã bắt đầu mưa, Lục Hào và Huyền Qua lên xe của Dư Trường Sinh cùng đi tới vườn mai.
Vườn mai ở nơi rất vắng vẻ, lái xe hơn một tiếng mới tới. Lục Hào nhìn phong cảnh dọc đường, nhỏ giọng hỏi Huyền Qua, “Có phải là nơi lần nọ anh đua xe không?”
Lúc ấy cậu được Trình Kiêu chở lên đoạn đường quốc lộ bỏ hoang trên núi xem đua xe, đi con đường này.
Huyền Qua gật đầu, chỉ phương hướng, “Đi vòng qua ngọn núi kia còn có một con sông.”
Mới qua bốn giờ mà trời đã tối, xuống xe, chỉ có thể loáng thoáng thấy dáng núi. Mấy người che ô đi vào trong, bởi vì kiến trúc cũ kỹ, mặt đất có rất nhiều hố nên đọng không ít nước. Lục Hào để ý dưới chân, bọc chặt áo khoác, hít một hơi, có thể ngửi thấy hương mai thoang thoảng trong hơi nước ướt lạnh.
“Chờ tôi với!”
Có giọng nói truyền tới từ phía sau, Lục Hào quay đầu thì thấy Tiết Phi Y mặc một chiếc áo lông trắng, che một chiếc ô màu xanh da trời chạy về phía họ như một cơn gió.
Mà để tránh vũng nước trên mặt đất, động tác của anh có thể hình dung bằng nhảy tưng tưng. Nhưng tinh bàn không hề bị ảnh hưởng, vững vàng lơ lửng trên vai anh.
Tiết Phi Y dừng lại thở hổn hển hai cái, lau nước trên tóc, “Đậu mòe, vì sao vườn mai này còn tồi tàn hơn cả vườn đa thế? Lại một lần nữa cảm nhận được Ủy ban huyền thuật rốt cuộc thiếu kinh phí đến mức nào, nơi này tới tối quay phim ma cũng chả cần dựng cảnh luôn ấy.”
Anh nhìn Lục Hào và Huyền Qua, cuối cùng lựa chọn đứng bên cạnh Dư Trường Sinh.
Chung Hoài Nam giải thích, “Những kiến trúc này đúng là cũ rồi, toàn là nhà đời trước để lại, có lẽ là tất cả mọi người hoài cựu, vẫn không nỡ bỏ đi. Nhưng mấy năm trước đã có người đề cập muốn sửa sang lại nhà cửa khắp nơi trên cả nước một lượt, nhưng bây giờ vẫn chưa bắt đầu khởi công, không biết khâu kia xảy ra vấn đề gì.”
Kiến trúc của vườn mai cũng là một tòa nhà nhỏ, chỉ cao hai tầng. Đi từ cổng lớn vào trong nhà, bà Long và Dịch Thuật đã tới, có ông Vũ và Vũ Hàm, bên cạnh còn có cả cô giáo Tống từng dẫn Lục Hào tham gia cuộc thi cấp Giáp Mộc, đều là người quen biết.
Chung Hoài Nam ngồi vào ghế, “Mọi người tới đủ chưa?”
“Có một số người không tới được.”Bà Long rót cho mỗi người một chén trà nóng, “Hôm nay giảm nhiệt độ, uống ngụm trà nóng cho ấm.”
Sau khi uống trà, Vũ Hàm ngồi đối diện với Lục Hào sờ cái đầu trọc của mình, vẫy tay với biên độ nhỏ chào cậu.
Kể từ lần rời khỏi hội trường lễ hội âm nhạc, Lục Hào chưa từng gặp lại Vũ Hàm, thấy cái đầu trọc của đối phương vẫn sáng loáng như xưa cũng không nhịn được lặng lẽ chào.
Bà Long đặt chén trà trong tay xuống, nhìn mọi người ở đây, “Chuyện thì mọi người đã biết rồi.” Biểu cảm của bà nghiêm túc, nhìn về phía Lục Hào, “Cháu nói cụ thể suy đoán của mình trước đi.”
Lục Hào gật đầu, “Cháu cho rằng mục đích của con rối lần này là khiến cháu xóa bỏ ý thức của Ly Hỏa Phù Minh bàn, mà rất hiển nhiên, đây là việc chỉ có người kí huyết khế là cháu mới làm được.”
Cậu không thích gọi Huyền Qua là khí linh, trong lòng hơi phản cảm, tay vô thức nắm lấy ngón tay Huyền Qua bên dưới mặt bàn một cách bí mật, còn lắc hai cái, được Huyền Qua trở tay nắm chặt.
Vẻ mặt Lục Hào rất nghiêm túc, cậu sắp xếp lại lời nói, “Hơn nữa kẻ đứng đằng sau từng bày mưu tính kế cho Lục Minh Đức luyện cháu thành con rối, cháu đoán rằng, có lẽ kẻ nọ muốn thông qua việc điều khiển cháu để khống chế Ly Hỏa Phù Minh bàn.”
“Nhưng nếu như chỉ đơn giản là muốn đạt mục tiêu khống chế quái bàn, vậy thì không cần tốn công tốn sức xóa sạch ý thức của khí linh. Cho nên cháu mới có thể suy đoán, phải chăng kẻ đó muốn dùng cháu và khí linh làm môi giới, khống chế một vật khác”
Nói xong, Lục Hào cười ngượng, “Cháu nói hơi vòng vèo, không biết đã diễn đạt rõ ràng chưa.”
“Rõ lắm.” Bà Long gật đầu, “Còn có ý kiến gì không?”
Trong lòng Lục Hào do dự, vẫn không nhắc tới chuyện Nguyên Thủy, cậu tin bà Long, nhưng cậu không thể khẳng định tất cả mọi người ở đây đều có thể tin tưởng hoàn toàn. Vả lại, bây giờ cậu cũng không thể xác định trên người mình có Nguyên Thủy thật không.
Thấy Lục Hào đã nói xong, bà Long tiếp lời, “Tối qua về ta đã cẩn thận sắp xếp, khi ấy cùng đi vào trong mộ có cả thảy hai mươi mốt người. Trừ đi chín người đã qua đời, năm người rời Ủy ban huyền thuật không biết tung tích, nhưng có ba trong năm người này đã xác định qua đời. Vậy hiện tại còn chín người còn sống, có bảy người ở Ủy ban huyền thuật.”
Bà nhìn những người ở đây, “Ta, Hoài Nam, Vũ Trực, Tống Khâm là đã có bốn người. Còn có ông nội Tiểu Tráng, Đổng Đình Hưu, Phương Nguyên.”
Năm đó cũng chỉ còn lại lác đác mấy người như thế.
Lục Hào nghe xong hơi nghi hoặc, “Hội trưởng không đi ạ?”
Chung Hoài Nam trả lời, “Sau khi cuộc hỗn loại kia kết thúc thì Kỷ Đông Ca mới lên làm hội trưởng, lúc ấy cậu ta còn trẻ, không đi cùng.”
Rồi ông nhìn về phía Long Mộc Đường, “Năm đó ở trong mộ, chúng ta đều lập lời thề, vì bảo vệ sự an ổn của giới huyền thuật, không tiết lộ sự việc.”
Nhớ tới chuyện xảy ra sau đó, Chung Hoài Nam ôm kiếm gỗ vào lòng, không thể kìm nén những hồi ức về A Lạc ở trong đầu.
Ông Vũ cũng gật đầu, “Vậy liệu có khả năng không phải người trong chúng ta tiết lộ chuyện này, mà là sau này có kẻ khác vào mộ không?”
“Lúc đi chúng ta đã dùng trận pháp niêm phong mộ, nhưng cũng không loại trừ khả năng lão Vũ nói.” Bà Long nhéo ấn đường, “Mọi người cẩn thận nhớ lại xem, năm ấy có chỗ nào kỳ quái không…”
Bên ngoài gió rất to, cửa sổ không đóng kỹ, bị gió thổi mở phát ra âm thanh khó chịu. Lục Hào thấy mấy người bà Long đang thảo luận bèn đứng dậy đi tới trước cửa sổ.
Cậu vừa đưa tay ra ngoài định đóng cửa sổ cũ, có thứ gì đó vụt qua khóe mắt cậu.
Lục Hào quay đầu, bên ngoài mưa gió lạnh lẽo, góc tường là một lùm cây, ánh sáng rất mờ, đèn đường cũng không chiếu tới. Cậu tưởng là mình nhìn lầm, đang định rút tay về, bỗng cảm giác mai rùa trên cổ tay hơi nóng lên.
——rất quen thuộc.
Lục Hào do dự hai giây quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt tập trung của Huyền Qua. Cậu dùng tay ra hiệu, trong chốc lát Huyền Qua đã đi tới, “Sao thế em?”
Lục Hào chỉ ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói, “Ban nãy hình như em thấy thứ gì đó lóe lên, nhưng nhìn lại thì mất tiêu, chẳng biết có phải là bị hoa mắt không.” Cậu giơ cổ tay lên, “Nhưng mai rùa đang nóng.”
Huyền Qua nhíu mày, “Nói cho họ.”
Nghe Lục Hào kể, Vũ Trực không hề hoài nghi tính chân thực đứng dậy, “Vũ Hàm, đi với ông ra nhìn xem.” Rồi ông cầm ô đi ra ngoài, Lục Hào và Huyền Qua đi theo.
Mưa đã nhỏ hơn nhưng vẫn rất lạnh, bốn người quanh quẩn dưới cửa sổ, Vũ Trực tách lùm cây lộn xộn, chiếu đèn pin vào.
“Quả thực là có cái gì đó.” Ông bảo Lục Hào và Vũ Hàm cầm đèn pin, tụ ánh sáng vào một điểm, mình thì cúi người xuống duỗi tay tới.
Kiểm tra một lúc, tay ông bỗng đụng phải một ụ đá hình tròn, mặt ngoài lồi lõm, phía trên không có những thứ như rêu xanh phủ lên mà toàn là khắc văn.
Vũ Trực ngồi xổm xuống, nghiên cứu một lúc, có phán đoán, “Đây có lẽ là một mắt trận.” Không biết dùng phương pháp gì, Vũ Trực kết hai thủ ấn, phía trên mắt trận có khoảng chín lớp khí bảo vệ, mắt thường cũng có thể thấy được.
Bà Long đứng phía trong cửa sổ, “Chắc chắn là mắt trận chứ?”
“Chắc chắn.” Vũ Trực ngẩng đầu nhìn về phía Long Mộc Đường, “Sau khi vườn đa sập, dời địa điểm tới vườn mai cũng đã dọn dẹp qua.” Nhưng bây giờ xuất hiện mắt trận hoàn hảo, trận pháp này nhất định chưa bị hủy.
Như vậy, nếu không phải là sau khi dọn dẹp có người bố trí lần nữa thì dọn dẹp chỉ là mã ngoài.
Chung Hoài Nam nhìn về phía ụ đá, hỏi, “Có nhìn ra được là trận pháp gì không?”
“Trận pháp che giấu, thủ thuật che mắt, tác dụng là khiến người ta vô thức xem nhẹ thứ này, sau đó giấu thứ không muốn bị người ta phát hiện đi”
Nói xong, ông vỗ tay lên khắc văn ngoài mặt đá, trưng cầu ý kiến, “Mở không? Không biết phía dưới này có cái gì.”
Chung Hoài Nam và Dịch Thuật trả lời rất nhanh, “Mở.”
Bà Long suy tính, cũng cho đáp án tương tự, “Mở ra đi, xem thứ được giấu cẩn thận như thế là cái gì.”
Vũ Trực gật đầu không nói nữa, lấy một cái dùi đồng từ trong túi, mũi nhọn khiến người ta khiếp sợ. Ông quan sát ụ đá mấy giây, cầm dùi đồng đâm mạnh xuống, chỉ nghe mấy tiếng vỡ “răng rắc” vang lên liên tục, mặt ngoài ụ đá đột nhiên nứt ra, rồi hóa thành bụi bằng tốc độ rất nhanh.
Một giây sau, ánh mắt Lục Hào thoáng chốc bị ánh sáng màu bạc chiếm lấy, trên mặt đất tăm tối, trận văn màu bạc lan rộng ra xung quanh, khắc văn trong đó quay vòng. Tầm mắt cậu khựng lại, thốt lên, “Lại là trận pháp ngăn cách không gian!”
Lần theo đường nhìn của Lục Hào, trên mặt đất không có cái gì nhưng bà Long không hỏi làm sao cậu biết, chỉ xác nhận, “Cháu nhận rõ chứ?”
Lục Hào gật đầu, “Đúng là trận pháp ngăn cách.” Cậu từng thấy trận văn của trận pháp này mấy lần, nhớ rất rõ ràng, chẳng qua cậu cảm thấy kỳ lạ, “Nhưng cháu vẫn có thể cảm giác được tình huống bên ngoài.”
Vũ Trực ở bên cạnh mở miệng nói, “Trận pháp ngăn cách không gian, phạm vi ngăn cách cũng có thể là phía dưới.” Ánh mắt ông sắc bén, “Phía dưới chắc chắn giấu đồ.”
Một suy nghĩ nhảy ra trong đầu Lục Hào, cậu chợt nhĩ đến, “Nếu như bên dưới vườn mai giấu đồ, vậy vườn đa đã sập trước đó thì sao?” Cậu siết chặt ngón tay, “Với cả những chỗ khác của Ủy ban huyền thuật, ví dụ như trung tâm hoạt động ở ngõ Nhật Nguyệt.”
Tiếp tục nghĩ theo mạch suy nghĩ này, càng nghĩ càng kinh hãi. Lục Hào mơ hồ cảm thấy suy nghĩ này của mình đúng.
Nếu như bên dưới các tòa nhà của Ủy ban huyền thuật đều giấu đồ, vậy thì có thể giải thích, ban nãy Chung Hoài Nam bảo từ lâu đã từng có người đề cập muốn sửa chữa nhà cửa nhưng vẫn luôn bị gác lại. Cũng có thể giải thích vì sao lần trước ở vườn đa, Chung Hoài Nam nhận ra không gian ngăn cách trong đống đổ nát, lúc cậu đưa tay kéo Huyền Qua cũng nhìn thấy trận văn màu bạc.
Còn Triệu Thù, chắc chắn bà ta muốn sống tiếp hơn là chết, nhưng khi ấy bà ta trực tiếp khởi động trận văn khắc trên người, khiến cho cả tòa nhà sập, liệu có thể là đang che giấu đồ vật giấu dưới mặt đất không?
Sau cùng Kỷ Đông Ca lại tới ——
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Lục Hào đột nhiên được Huyền Qua bảo vệ ở trong lòng, bất ngờ lăn sang bên cạnh.
Nước mưa trên mặt đất rất nhanh thấm vào áo, xương cốt đều rét run. Lục Hào không để ý tới những thứ này, vội vàng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy ở chỗ vừa đứng, mắt trận đã nổ tung, vô số bóng đen chui ra từ dưới đất như giếng phun, một đống chi chít, bốc lên mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Bà Long được Tiết Phi Y đỡ dậy, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, ánh mắt sắc bén, “Là quạ đen, lấy tử khí làm nguyên liệu luyện thành.”
Chung Hoài Nam cầm chặt kiếm gỗ, trầm giọng, “Năm đó ở trong mộ thứ này cũng kéo đến ùn ùn.”
Mưa vẫn rơi, sắc trời đen kịt, không khí xung quanh trở nên âm u lạnh lẽo, ánh sáng của trận văn màu bạc trên đất yếu đi, đất bằng nổi gió.
Tử khí xung quanh quá nồng nặc, mắt trái của Lục Hào bắt đầu sưng lên, tầm nhìn không rõ ràng lắm. Huyền Qua vẫn luôn để ý đến vẻ mặt của Lục Hào, sau khi phát hiện thì nhích một bước, đứng phía sau cậu, tay trái nhẹ nhàng che kín mắt cậu.
Cảm giác hơi ấm của cơ thể trong lòng đang không ngừng giảm xuống, Huyền Qua dứt khoát ôm chặt eo Lục Hào, nhún mũi chân.
Lục Hào chỉ cảm thấy tiếng gió xẹt qua tai, nhưng nháy cái cậu đã nhận ra mình được Huyền Qua ôm, nhảy lên đứng trên chóp đèn đường mà như trên đất bằng.
Nhìn xuống lần nữa, mặt đất bị tử khí phủ kín như thủy triều. Vô số quạ đen lớn bằng bàn tay qua lại như những con ngài, nhao nhao đâm về phía trung tâm như được kêu gọi.
Rất nhanh, trong tử khí cuồn cuộn, một con quạ đen to lớn chậm rãi hình thành ở ngay trước mắt trận, con mắt đỏ lòm sáng dần lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...