【Đối thủ cực kỳ đáng sợ】
o
Bà Long nhìn Dịch Thuật vẫn chưa hoàn hồn thì nói với giọng xoa dịu, “Năm ấy cậu không làm sai, Bạch Ngạn có thể lựa chọn cái chết của mình, chết trong tay ai, cũng đã là một chuyện may mắn so với những người khác rồi.”
“May mắn?” Dịch Thuật đột nhiên cười rộ nhưng còn khó coi hơn khóc. Chú nắm chặt ngón tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khàn giọng nói, “Cái này mà gọi là may mắn? Đây mà coi là may mắn ư?”
Chú ngước đầu lên nhìn, hầu kết di chuyển lên xuống, “Nếu như không phải tôi dẫn cậu ấy cùng tham gia cuộc thi huyền thuật, nếu như không phải tôi… Cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường, mở một quán cơm tư gia, lấy vợ sinh con, sống bình an hết đời…”
Giọng Dịch Thuật nghẹn ngào, “Là tôi có lỗi với cậu ấy! Là tôi…”
Từng giây từng phút, chú đều không ngừng tự trách sâu sắc, về già vẫn luôn hối hận, đêm nào nhắm mắt lại cũng là hình dáng của bạn bè.
Bà Long không đành lòng, bị gợi lại hồi ức, mắt cũng đỏe hoe.
Bà lau khóe mắt nhìn về phía đám Lục Hào, miễn cưỡng duy trì giọng nói bình tĩnh, “Chuyện hai mươi mấy năm trước, chắc không có trưởng bối nào của các cháu nhắc đến.” Có thể là thấy hơi lạnh, bà khép áo khoác lại.
Thấy đám Lục Hào lắc đầu, Long Mộc Đường mở miệng nói.
“Sự việc ban đầu là một lần tình cờ, phát hiện một buồng mộ trong một ngôi mộ cổ. Các cháu cũng biết, bây giờ truyền thừa của giới huyền thuật bị gián đoạn lớn, truyền thừa gia tộc như của Tiết gia, Lục gia, có thể xem là được giữ gìn khá tốt, nhưng cũng là đời này không bằng đời trước, dần dần suy thoái.”
Giọng bà bùi ngùi, “Nghe nói vào nghìn năm trước, huyền thuật sư có sức mạnh vô cùng to lớn, quái sư có thể nhìn thấu số mệnh thậm chí khống chế vận mệnh quốc gia, các nhà chiêm tinh có thể giao tiếp với trời cao bằng thuật chiêm tinh, các thầy phong thủy có thể cảm khí điểm huyệt kết nối đại địa, sức mạnh của khắc văn thậm chí có thể khiến người ta bay lên trời chui xuống đất.”
Lục Hào nhớ tới quả thực mình từng thấy một vài ghi chép trong các bản chép tay mà tổ tiên Lục gia để lại, không nói đến nghìn năm trước, chỉ bốn, năm trăm năm trước, địa vị của huyền thuật sư cũng là siêu nhiên. Tương tự, ngưỡng cửa học huyền thuật cũng cực cao.
Bà Long thở dài, “Nhưng giờ thì không còn nữa, phần lớn khắc văn đều đã thất truyền, số còn lại cũng ít ai có thể phát huy toàn bộ sức mạnh. Thuật chiêm tinh suy thoái, trận pháp suy thoái, phong thủy sư hạn chế, quái sư thì càng trở thành công cụ đoán mệnh số tính cát hung, toàn bộ giới huyền thuật đều dần dần suy yếu. Bọn ta cũng nhận ra chiều hướng đó, nhưng mỗi một đời đều bất lực. Nhưng sau khi phát hiện ra buồng mộ đó thì không còn vậy nữa.”
Tiết Phi Y không nhịn được mở miệng hỏi, “Trong buồng mộ đó có đồ ạ?”
“Ừ, đúng thế.” Bà Long gật đầu, “Khi ấy ta cũng là một trong số những người vào mộ. Không có cách nào xác định được thân phận của chủ nhân ngôi mộ, nhưng bên trong buồng mộ lại có rất nhiều huyền thuật đã thất truyền, cảm xúc chấn động khi ấy, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ.”
“Vậy tại sao bây giờ lại không hề có tí tin tức nào ạ?”
“Bởi vì đồ vật ở bên trong không thể tùy tiện động vào.” Bà Long nói rất cặn kẽ, “Các cháu học huyền thuật, hẳn đều biết trao đổi đồng giá đúng không?”
Thấy Lục Hào và Tiết Phi Y gật đầu, bà nói tiếp, “Thật ra đồ vật trong buồng mộ đó cũng không phải tà thuật, nhưng lại phát huy trao đổi đồng giá đến cực hạn. Giống như người viễn cổ thờ cúng thần linh phải giết người sống, dùng huyền thuật trong buồng mộ cũng đòi hỏi cái giá cực lớn, mạng người còn là nhẹ. Tương ứng, năng lực quả thực vô cùng mạnh mẽ.”
Lục Hào hiểu, năng lực mạnh mẽ và cái giá phải trả cũng cực kỳ to lớn, sau khi hiện thế chính là thảm họa.
Quả nhiên, “Thế nên trải qua bàn bạc và tranh chấp, chúng ta không để lộ chuyện này ra, sau khi hủy một phần trong đó thì niêm phong mộ lại lần nữa. Khi ấy cũng có người đề xuất, có thể lấy ra một vài thứ không tàn nhẫn, dù sao giới huyền suy yếu đến nước này thực sự rất cần, chưa biết chừng lại có thể thay đổi chiều hướng suy tàn.”
“Không lấy ra đúng không ạ?” Tiết Phi Y cũng căng thẳng theo.
“Tất nhiên là không rồi, lúc ấy một vị tiền bối mà ta vô cùng kính trọng nói một câu. Ông ấy nói rằng, con người vô cùng đáng sợ, đừng bao giờ coi thường lòng tham của con người”
Bà Long bưng tách trà nhấp một ngụm nhuận giọng, “Ta ngẫm lại, về sau không còn ai nhắc đến chuyện này nữa, trở thành một bí mật. Nhưng chưa tới hai năm đã có chuyện.”
Ánh mắt bà lộ vẻ đau khổ, tình cảnh ngày trước hãy còn rõ mồn một trước mắt.
“Ban đầu là một tiền bối hơn bảy mươi tuổi, giết hết sáu người con cháu của mình dùng để huyết tế, mục đích là để kéo dài tuổi thọ của mình, nhưng bị huyền thuật cắn trả, sau khi đánh mất thần trí thì làm rất nhiều người bị thương. Về sau, liên tiếp xuất hiện những sự việc tương tự. Thế là những người cùng vào mộ bắt đầu dồn dập nghi ngờ trung gian có kẻ phản bội, nói ra sự tồn tại của ngôi mộ, hơn nữa đã có đồ trong mộ bị tuồn ra.”
Tiết Phi Y vô thức ôm tinh bàn, hơi chần chừ mở miệng, “Vậy chẳng phải sẽ… nghi ngờ lẫn nhau ư?”
“Phải, chắc chắc là thế.” Vẻ mặt bà bi ai, “Bởi vì không tin tưởng và nghi ngờ lẫn nhau, hai năm ấy tranh đấu ở Ủy ban huyền thuật cực kỳ tàn khốc, thế hệ trước của ta, gần một nửa đều qua đời trong tranh đấu, cực kỳ… thảm thương. Một bộ phận tiền bối còn lại cũng đều nản lòng thoái chí, biến mất không thấy nữa.”
Nói rồi, bà nhìn về phía Lục Hào, “Đây chính là nguyên nhân ta biết kẻ đứng đằng sau khẳng định ẩn nấp trong Ủy ban huyền thuật, nhưng không dám gióng trống khua chiêng đi điều tra. Không phải không hành động, mà chuyện này là vết sẹo của quá nhiều người, sợ giẫm lên vết xe đổ.”
Lục Hào gật đầu, hiểu dụng tâm trong đó, “Vậy sau đó thì sao ạ?”
“Nội đấu tàn khốc, bên ngoài cũng loạn, rất nhiều người đều trầm mê tà thuật mà đánh mất tâm trí, vì sức mạnh mà không từ thủ đoạn. Sau đó, người có thâm niên như ông bà ngoại của Lục Hào, ông nội Tiểu Tráng, trẻ tuổi thì như Chung Hoài Nam, Dịch Thuật, Bạch Ngạn đều nhận ra cứ tiếp tục thế này, huyền thuật của chúng ta sẽ thật sự bị cắt đứt, cho nên bắt đầu đi điều tra, ngăn cản.”
Nói tới đây, bà ngừng một lúc lâu, giấu đi quá trình, cũng bình tĩnh lại.
“Quá trình chắc chắn vô cùng gian khổ, dù sao tới cuối, không còn mấy người sống sót. Đồ vật bên trong buồng mộ kia cũng trực tiếp bị tiêu hủy. Nhiều năm như vậy đều trời yên biển lặng, những tưởng chuyện hai mươi mấy năm về trước đã đặt một dấu chấm hết. Ta đã nghĩ, bảo vệ được cái gánh mà các tiền bối đã đánh đổi bằng cả mạng sống, đến khi ta chết cũng không thẹn với lương tâm. Lại không ngờ rằng, yên bình chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.”
Dịch Thuật vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, “Tiểu Lục.”
Lục Hào vội đáp, “Tiền bối Dịch?”
“Cháu có thể nói, Bạch Ngạn…” Chỉ nhắc đến cái tên này cũng vô cùng khó khăn, chú hít thở chầm chậm, “Xảy ra chuyện gì không?”
Tâm trạng Lục Hào cũng trở nên nặng nề, cậu gật đầu, “Lần đầu tiên cháu trông thấy… ông ấy, sau khi ăn tối xong rời khỏi chỗ chú, Huyền Qua đi lấy xe, ông ấy lợi dụng chênh lệch thời gian tới tìm cháu nói đôi cậu, có lẽ là thăm dò phản ứng của cháu. Khi ấy cháu cũng không biết ông ấy là kẻ giả mạo, nhưng chú ý tới một sơ hở cực nhỏ.”
Cậu tiếp tục nhớ lại nói, “Lần thứ hai, là sau khi Huyền Qua ra ngoài, có lẽ ông ấy xác định cháu chưa nhìn thấu lớp ngụy trang nên muốn tới nhà tìm cháu. Nhưng đi tới dưới tầng lại nhận được một cú điện thoại, chắc là hay tin Huyền Qua sắp về nhà nên đi luôn.”
Bà Long nghe rất nghiêm túc, “Hai lần đó, cháu đã phát hiện cậu ta là giả mạo rồi à?”
“Dạ chưa, ông ấy cực kỳ giống Huyền Qua, kể cả biểu cảm và động tác nhỏ, với cả cháu cũng không nghĩ theo hướng đó”
Nói nữa sẽ nhắc đến thân phận khí linh của Huyền Qua, Lục Hào ra dấu với bà Long.
Long Mộc Đường gật đầu, “Không sao, cháu nói đi, Dịch Thuật đã thề rồi.”
Lời thề của huyền thuật có sức mạnh ràng buộc vô cùng mạnh mẽ, Lục Hào yên tâm.
“Lần thứ ba chính là hôm nay, ông ấy ngụy trang thành Huyền Qua tới đón cháu. Cháu nói với ông ấy mấy lời sáo rỗng, điểm đáng ngờ chính là, thứ nhất, ông ấy thay thế Huyền Qua, kết nối huyết khế với cháu, đồng thời có được mấy năm ký ức của Huyền Qua”
Bây giờ Lục Hào phân tích ra, cảm thấy có thể là bởi linh tủy cũng được huyết khế cho là một bộ phận của Huyền Qua. Nếu không, huyết khế không có khả năng bị sửa đổi dễ dàng như vậy.
“Thứ hai, mục đích của ông ấy là xóa bỏ ý thức của Huyền Qua, đồng thời giành được sự tin tưởng của cháu. Thứ ba, ông ấy nói Nguyên Thủy ở trên người cháu, Nguyên Thủy cũng là một trong những mục đích của ông ấy.” Cậu chần chừ nói, “Cháu cảm thấy kẻ đứng đằng sau, có khả năng là muốn thông qua huyết khế giữa cháu và quái bàn để chế ngự thứ gì đó, nhưng cháu vẫn chưa nghĩ rõ vấn đề then chốt trong đó.”
“Ừ, nếu như ngay từ đầu cháu không sinh nghi.” Ấn đường của bà Long nhíu lại thành nếp nhăn rất sâu, giọng điệu nặng nề, “Vậy cháu rất có khả năng phán đoán thật giả bằng ký ức và huyết khế, từ đó xóa bỏ Huyền Qua chân chính.”
“Vâng.” Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lục Hào hãy còn hoảng sợ.
Nhận ra được cảm xúc của Lục Hào, Huyền Qua nắm chặt tay cậu.
Ngón tay bà Long gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng “cộc” trầm, vẻ mặt bà nghiêm túc, “Nhìn từ chuyện này, kẻ đứng đằng sau vô cùng tinh thông thuật con rối, nhưng thuật con rối đã thất truyền mấy trăm năm, gã có thể lấy được, rất có khả năng liên quan đến ngôi mộ. Mà mục tiêu của kẻ đó cũng rất rõ ràng, nhắm vào cháu, khí linh của Ly Hỏa Phù Minh bàn và Nguyên Thủy.”
Tiết Phi Y nói chêm vào, “Thế nhưng mà, vì sao mục tiêu chỉ nhắm vào Tiểu Lục Hào và Huyền Qua, chứ không phải cháu và Thanh Hà?”
“Ta đoán, có thể là vấn đề thuộc tính, ngũ hành của quái bàn thuộc Hỏa, tinh bàn thuộc Mộc.” Nói xong, lòng bà Long chùng xuống. Nếu quả thật có liên quan đến ngôi mộ, vậy họ ở ngoài sáng, kẻ kia ở trong tối, hoàn toàn không thể xác định trên tay đối phương rốt cuộc còn bao nhiêu tà thuật.
Dịch Thuật nghe xong mô tả của Lục Hào, “Chú nhớ rất rõ, năm ấy người chết vì tà thuật… đều do Ủy ban huyền thuật cùng xử lý, chú tự mình đưa Bạch Ngạn tới.”
Giọng chú rất nhẹ, ánh mắt rơi vào điểm không biết nào đó trong không khí, “Long Mộc Đường này, bà nói xem, có phải người bị tử khí của tà thuật ăn mòn, đều biến thành tài liệu luyện chế con rối tốt nhất không?”
“Ừ.” Mắt Long Mộc Đường hơi đỏ, giọng run rẩy, trước mắt hiện ra vô số gương mặt quen thuộc, “Nếu như không nghĩ sai, tất nhiên có không ít người trong số họ cũng giống Bạch Ngạn, bị làm thành con rối, bị sử dụng, cuối cùng vỡ vụn, bị vứt bỏ.”
Nói đến đây, trong phòng lại im lặng một lần nữa.
Lục Hào không lên tiếng, mặc dù không biết những người đã qua đời kia, kể cả ông bà ngoài chưa từng gặp mặt của cậu. Nhưng chỉ cần tưởng tượng có một ngày, bạn bè bên cạnh cậu bị luyện chế thành con rối, vậy thì có thể đồng cảm được với nỗi tức giận và căm hận đó.
Chờ cảm xúc của Long Mộc Đường và Dịch Thuật dần khôi phục, Lục Hào mới mở miệng, “Bà Long ơi, cháu có một suy đoán.”
“Cháu nói đi”
“Lần này cháu và anh Tiết Phi Y bị nhốt trong trận pháp ở chỗ tiền bối Dịch, cháu cho rằng kẻ đứng đằng sau muốn chúng cháu dồn sự chú ý lên tiền bối Dịch. Bởi vì nếu như, không phải… tiền bối Bạch xuất hiện, vậy thì tiền bối Dịch chính là người có hiềm nghi lớn nhất.”
Tiết Phi Y cũng gật đầu, “Khi ấy người đầu tiên cháu nghi ngờ chính là tiền bối Dịch.” Anh nhìn Bạch Ngạn bị làm thành con rối, không nhịn được nói ra, “Nhưng con rối Huyền Qua giả lại trùng hợp là tiền bối Bạch, cháu cho rằng, nếu không phải kẻ đứng đằng sau kia không biết tiền bối Dịch và tiền bối Bạch rất thân nhau. Thì chính là biết mối quan hệ này, nhưng trong mắt kẻ đó, tất cả con rối đều chỉ là con rối, không có gì khác biệt, hoàn toàn không thèm để ý.”
Mà anh nghiêng về vế sau hơn.
Tiết Phi Y nhìn Lục Hào, trong lòng hai người đều rõ, nếu thật sự là vế sau, như vậy kẻ kia sẽ là một đối thủ cực kỳ đáng sợ. Thậm chí căn nguyên của cuộc hỗn loạn hai mươi năm trước cũng trở nên khó bề phân biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...