【Em từng mơ thấy dự báo chưa】
o
Thấy xe đã đi rồi nhưng Lục Hào vẫn đứng bên ngoài, Huyền Qua bước tới, “Sao vậy mèo con?” Tiện thể nhét tay Lục Hào vào trong túi áo mình sưởi ấm.
Lục Hào vốn đang ngẩn người nhìn chằm chằm cành cây khô trên đất, lấy lại tinh thần, “Mới nãy Giang Phóng và Trình Kiêu tới đây, nhờ em giám định đồ.” Cậu nói hơi chậm, vừa nói vừa nghĩ, “Lúc bọn họ chuẩn bị lái xe đi, trong đầu em đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, bèn hỏi họ có biết Triệu Thù không.”
“Bọn họ biết?”
“Vâng, họ bảo Triệu Thù và chồng bà ta đều có quan hệ rất tốt với bố mẹ hai nhà, qua lại rất nhiều trên phương diện làm ăn, vòng tròn giao tiếp cũng trùng hợp”
Huyền Qua gật đầu, biểu thị mình đang nghe.
“Anh còn nhớ, lúc em mới quen anh chưa được bao lâu, gia đình Giang Phóng vì một rương thẻ tre mà xảy ra chuyện không? Về sau anh ta lại tới tìm em một lần, bảo trong nhà thế giao của anh ta cũng gặp chuyện, nguyên nhân cũng là một cái rương có khắc văn”
“Rương khắc văn? Tôi nhớ rồi, là chuyện Tiết Phi Y phụ trách”
“Vâng, cái rương do Lục gia làm.” Lục Hào hơi chần chờ, “Em nghi chuyện này có liên quan với Triệu Thù, nhưng không có bằng chứng, chỉ là cảm giác, trực giác.”
Huyền Qua đưa tay vuốt tóc Lục Hào rồi dẫn người vào quán, “Mèo con, em phải tin tưởng bản thân.”
Thấy Lục Hào hơi mê man nhìn mình, khóe miệng Huyền Qua hiện lên ý cười, “Em là quái sư lợi hại nhất tôi từng thấy, phải tin vào trực giác của mình.”
Lục Hào rất thích được Huyền Qua khen, cậu nhếch môi cười, “Lợi hại nhất thật ạ?”
“Ừ, lợi hại nhất.” Huyền Qua đi thẳng vào trong bếp, xắn tay áo lên hỏi, “Thế, quái sư mèo con muốn ăn gì nào?”
“Ông chủ Huyền ơi, em muốn ăn gà xé phay vị tiêu”
“Ừ, mười phút”
Ức gà thái thành miếng, ớt xanh ớt đỏ mỗi loại một nửa, kỹ năng dùng dao của Huyền Qua cực tốt, sau khi cho vào chảo, thịt ức gà nhanh chóng biến thành màu trắng, kích thước mỗi miếng giống nhau như đúc. Ánh mắt của Lục Hào chậm rãi chuyển từ trong chảo qua đường cong cơ bắp trên cánh tay Huyền Qua, cuối cùng nhìn lên gò má nghiêm túc của đối phương, “Bảo sao dạo này khách nữ trong quán càng ngày càng nhiều.”
Huyền Qua nhìn cậu, “Định nói gì hửm?”
“Định bảo là ông chủ Huyền rất được nữ giới thích”
Huyền Qua đưa tay nhéo mũi Lục Hào, nở nụ cười, “Nhóc ghen tuông.” Hắn lại thuận tay đút một miếng đào vàng ngâm đường vào miệng Lục Hào, “Khiến một mình em thích là đủ rồi, sao nào, thích tôi không?”
Vị ngọt tan ra trong miệng, Lục Hào ngậm một nửa miếng đào gật đầu, lúng búng đáp, “Thích, không thể thích hơn.”
Mùi thơm tỏa ra từ chảo, Huyền Qua ngẩng đầu, thấy Lục Hào cắn nửa miếng đào, còn một nửa lộ ra bên ngoài. Hắn cúi đầu, há mồm cắn lấy một nửa kia, bờ môi cọ qua môi Lục Hào nhưng không tiếp tục hôn.
Huyền Qua nuốt miếng đào, trông như đang hồi vị, “Ngọt thật.” Âm cuối tràn đầy sự quyến rũ.
Lục Hào không chống lại được cám dỗ, liếc nhìn, xác định cửa quán đang đóng, tay nắm lấy phần áo trước ngực Huyền Qua, trực tiếp hôn lên.
Eo Huyền Qua tựa trên quầy bếp, tay ôm hờ Lục Hào, cảm giác đối phương gặm cắn môi mình như động vật nhỏ, trêu chọc đến lòng ngứa ngáy. Hắn cười tiện tay vỗ mông cậu, sau đó ngậm lấy đầu lưỡi của đối phương hôn đáp lại.
Buổi tối, Lục Hào đang ghi sổ thì nghe có tiếng lốp xe ma sát với mặt đất. Cậu nhìn ra ngoài, thấy xe của Dư Trường Sinh đỗ ở cửa, cùng xuống xe còn có cả Tiết Phi Y.
Trông thấy Lục Hào, Tiết Phi Y bước nhanh qua, “Tiểu Lục Hào ơi! Anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không?”
Lục Hào còn chưa trả lời đã nghe Huyền Qua ở bên cạnh đáp lại, “Nhớ tôi, không nhớ cậu.”
“Á đù, show ân ái vô nhân tính.” Tiết Phi Y không biết nghĩ tới cái gì mà lại thở một hơi thật dài, “Tiểu Thanh Hà ơi, cho ba hôn một cái đi, an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của ba nào.”
Thanh Hà im lặng để Tiết Phi Y hôn mấy cái, kết quả phát hiện đối phương không ngừng, “Tiết Phi Y!”
Tiết Phi Y tranh thủ hôn thêm hai cái nữa, nhanh chóng nhét tinh bàn vào áo, vỗ ngực, “Ba đây ba đây, ba yêu con!”
“…”
Huyền Qua treo biển “tạm ngừng kinh doanh” ra ngoài, bốn người ngồi quanh một chiếc bàn, Lục Hào còn chuẩn bị một đĩa hạt dưa.
“Chuyện của Lục gia anh vẫn còn nhớ rõ lắm.” Tiết Phi Y nghe suy đoán của Lục Hào thì bắt đầu nhớ lại, “Lúc ấy anh nhận nhiệm vụ trên app, nhiệm vụ đó là điều tra một cái rương khắc văn. Nhưng càng điều tra, sự việc càng phức tạp, đến cả bà Long cũng không ngờ Lục gia lại tham dự vào. Loại rương này có tất cả mười hai chiếc, mỗi chiếc bán năm trăm nghìn, vị trí của người mua khá phân tán, anh tìm rất lâu mới tiêu hủy hết được.”
Anh cắn hạt dưa, “Bây giờ nghĩ lại, nếu bảo Triệu Thù đóng một vai trò trong đám người đó cũng không phải không có khả năng, chỉ cần lúc hội họp, nói đôi câu kiểu ‘Tôi biết một thương gia đồ cổ, mới tìm được một rương thẻ tre’, tính chất dẫn dắt rất mạnh.”
“Em đã nhờ Giang Phóng đi hỏi cha anh ta và ông chú kia.” Lục Hào bưng cốc nước, “Thật ra em cũng không có chứng cứ, chỉ là trực giác mà thôi.”
“Anh hiểu mà, dù sao trực giác của anh đôi khi còn chính xác hơn kết quả chiêm tinh.” Tiết Phi Y bày tỏ thấu hiểu, “Nghĩ lại thì, lúc ấy mấy cái rương đó chủ yếu đều là loại dùng để đặt đồ cổ.” Anh lấy bút ra, “Chờ chút nhé để anh viết tên ra, chính là tên của mười hai người mua rương ấy.”
Nói rồi Tiết Phi Y vén ống tay áo, “Chà chà, đã tới lúc thể hiện trí nhớ kinh người của anh rồi!”
“Cung Tử Lương, thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Trường Phàm. Phùng… Phùng gì ấy nhỉ?”
Thanh Hà bay ra khỏi áo anh, nhắc, “Phùng Sở Dương.”
“Đúng đúng đúng, ông chủ của truyền thông Lập Hưởng. Tiền Ninh… Vượng?”
“Tiền Ninh Khang”
“A anh nói đúng rồi!” Tiết Phi Y vừa viết vừa hỏi, “Ông ta làm gì ấy nhỉ?”
“Nhà đầu tư đồ cổ”
“Ừm ừm, xem ra tôi không nhớ nhầm!”
Sau khi viết xong, Tiết Phi Y đưa danh sách cho Lục Hào, “Là những người này đây, anh tuyệt đối không nhớ sai!”
Nói xong, anh ôm tinh bàn, tay phải chống cằm, “Anh thử tưởng tượng, nếu phát hiện Triệu Thù thật sự là người trung gian, vậy thì khắc văn cướp mệnh cách trong tay bà ta hoàn toàn không thể là đánh bậy đánh bạ mua được, cũng chứng tỏ hai mươi mấy năm trước, bà ta đã bắt đầu gây chuyện rồi?”
“Ừm, có lẽ vậy, Lục gia có được thuật con rối cũng là khoảng hai mươi năm trước.” Lục Hào cau mày, “Kẻ đứng sau kia dường như cần rất nhiều sinh khí để làm chuyện gì đấy, ví dụ như trụ âm văn trước đó, còn cả Ngư Hạc trận, cũng là thứ có thể thu thập nhiều sinh khí.”
Dư Trường Sinh tiếp lời, “Nhiệm vụ của Triệu Thù, là phát tán những thứ, có thể giết người, cướp sinh khí.” Anh ta nhìn về phía Lục Hào, “Nếu như, suy đoán thành lập, người như vậy, sẽ không chỉ có mình Triệu Thù.”
“Hơn nữa nếu như suy đoán thành lập, rất có thể chúng ta sẽ tìm được manh mối của kẻ đứng đằng sau từ chỗ Triệu Thù.” Tiết Phi Y gõ nhẹ ngón tay lên bàn, “Còn có thể là rất nhiều manh mối.”
Trước khi đi, Tiết Phi Y cố ý bảo Thanh Hà vào xe của Dư Trường Sinh trước, mình thì kéo Lục Hào tới vỉa hè, thần thần bí bí.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Tráng?” Lục Hào bị cảm xúc của Tiết Phi Y ảnh hưởng nên cũng căng thẳng theo.
Tiết Phi Y trông hơi nôn nóng, “Anh muốn hỏi chút, trước khi Huyền Qua biến thành người có dấu hiệu gì không?”
Nghe xong, hô hấp của Lục Hào khựng lại, cậu nhỏ giọng theo, “Ý anh là ——”
“Không phải không phải.” Tiết Phi Y xua tay, cũng rất buồn rầu, “Anh cũng không biết phải nói sao nữa, gần năm ngày nay, thi thoảng ở trong mơ anh có thể loáng thoáng trông thấy bóng lưng của một người đàn ông, nhưng không rõ lắm. Cơ mà những cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh cảm thấy người đó là Tiểu Thanh Hà nhà anh!”
“Anh chắc chứ?”
Tiết Phi Y lại xẹp hơi, “Chính vì không chắc nên mới tới hỏi em nè, trước kia lúc Huyền Qua biến thành người, em có mơ thấy điềm báo gì không?”
“Không ạ.” Lục Hào cẩn thận suy nghĩ, “Không có thật, em cũng không biết anh ấy biến thành người.”
“Được rồi, lại nói mấy ngày gần đây lòng anh quả thực ngứa ngáy khó nhịn!” Tiết Phi Y liếc chỗ xe đỗ, mũi chân cọ đất, nghĩ tới nghĩ lui, “Vậy anh phải ngủ nhiều mới được, anh phát hiện chỉ cần anh đi ngủ thì sẽ nhìn thấy bóng lưng đó, đêm nay về tranh thủ thấy rõ bóng lưng ấy ở trong mơ!”
Sáng hôm sau, trong quán không có ai, Lục Hào lại lấy trang bị, chuẩn bị tới quảng trường không xa bày sạp nhỏ xem bói, tích góp mạng.
Bày xong tờ giấy trắng viết bốn chữ “xem bói miễn phí”, Lục Hào cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm canh nóng, vừa ăn gà sợi chiên Huyền Qua làm, vừa sắp xếp lại manh mối trong đầu.
Hiện tại Lục Hào và Huyền Qua đều không cảm giác được vị trí của Ly Hỏa Phù Minh bàn, giống như liên hệ hoàn toàn bị cắt đứt vậy. Điều duy nhất có thể xác định, Lục Minh Đức là người cuối cùng giữ quái bàn, mà kẻ đằng sau cũng đang tìm quái bàn. Vừa nghĩ tới đây, bỗng có tiếng bước chân lại gần, cậu theo bản năng nhìn sang, chớp mắt, hơi ngạc nhiên, “Tiền bối Chung?”
Chung Hoài Nam cũng rất bất ngờ, “Lục Hào?”
Trên người ông mặc một chiếc áo lông màu đen, chân đi ủng da, đầu còn đội một chiếc mũ, rõ ràng cực kỳ sợ lạnh. Song nhờ có nhan sắc nên kiểu kết hợp này lại rất đẹp.
Chung Hoài Nam ngồi luôn xuống đối diện Lục Hào, ôm kiếm gỗ vào lòng, không chờ Lục Hào mở miệng đã nói, “Chúng ta thương lượng một chuyện nhé, à thì… ta bị lạc, cháu tuyệt đối không được nói cho đồ đệ của ta đâu đấy!”
“Được ạ, cháu giữ bí mật.” Lục Hào đồng ý rất thẳng thắn.
“Tốt tốt tốt, bí mật của chúng ta!” Chung Hoài Nam ngẫm nghĩ, “Cháu ở gần đây hả Lục Hào?”
“Vâng, cháu biết khá rõ đoạn đường này”
Chung Hoài Nam vô thức nhỏ giọng, lại gần hơn, “Thế cháu có biết cái cửa hàng tên ‘Chân giò kho đầu cầu’ ở đâu không? Ta lén dùng di động tra, ở ngay gần đường Trường Ninh, thấy bảo là ngon lắm! Ta đấu tranh hai ngày hai đêm mới lấy dũng khí đi tìm đấy, không ngờ kết quả lại lạc đường!”
Ánh mắt của Lục Hào khựng lại, nhìn thấy cách đó không xa có người đang lại gần, “Tiền bối Chung à, lúc… lúc ngài tìm quán này thì dùng điện thoại của ai ạ?”
“Của tiểu đồ đệ nhà ta chứ sao, điện thoại của ta cũ quá rồi, không tra được, ta lén lấy của Trường Sinh đấy.” Nói rồi ông còn duỗi hai ngón tay, “Bí mật thứ hai của chúng ta.”
Lục Hào nhìn Dư Trường Sinh đứng cách đó vài bước, “Tiền bối Chung ơi, hay là ngài… quay đầu lại đi ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...