Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

【Sáng ra đừng nghịch em】

o

Sau khi uống rượu, Lục Hào mất tròn hai ngày mới khôi phục như cũ, trong lúc đó đổ một trận mưa, nhiệt độ lại giảm xuống mấy độ. Lục Hào thay áo lông dày mới mua, còn cực kỳ hăng hái mua túi chườm nóng, song bởi vì túi chườm lông bù xù nên chỉ khi về nhà cậu mới ủ trong tay.

Buổi sáng, Huyền Qua tỉnh dậy trước.

Chân hắn hơi cựa quậy đã cảm giác bắp đùi ngưa ngứa, bàn tay mò vào chăn túm lấy, mới phát hiện là túi chườm nóng heo con của Lục Hào, rõ ràng là tối qua lúc dán lấy hắn không để ý, cuộn vào ổ chăn.

Lục Hào ở bên cạnh vẫn còn say giấc nồng, Huyền Qua liếc đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, cẩn thận rời giường rửa mặt. Hắn theo thói quen chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng, kết quả thấy bên ngoài đang mưa lại quay về, một lần nữa chui vào trong chăn.

Tay Lục Hào hãy còn mò mẫm như đang tìm gì đó, chờ Huyền Qua trở về, eo đã bị ôm lấy.

Nhìn bộ phận của mình nháy mắt lại đoan chính ngóc lên, Huyền Qua vẫn không nỡ rời vị trí. Hắn ngồi tựa người, nửa thân trên chỉ mặc chiếc áo lót chữ 工, cánh tay săn chắc thon dài nhẹ nhàng khoác lên vai Lục Hào, nửa ôm cậu. Sự thân mật này khiến trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn.

Hắn châm một điếu thuốc bạc hà, vị bạc hà thanh mát thấm vào khoang miệng, làm cho tinh thần sảng khoái.

Huyền Qua nhìn Lục Hào ngủ đến đỏ cả mặt, không nhịn được dập thuốc, cúi người xuống hôn một cái, sáng sớm, cảm giác tim mình cũng nhũn ra như cây bông.

Lục Hào bị hôn mấy cái lận, cực kỳ không tình nguyện mở hé mắt, “Đừng nghịch em mà…”

Phản ứng này khơi gợi thú vui xấu xa của Huyền Qua, bảo không nghịch, hắn trực tiếp dùng mặt mình cọ Lục Hào, đè hẳn nửa người tới.

Lần này Lục Hào tỉnh thật, cậu xoa nhẹ mắt, bĩu môi, “Anh nặng quá!” Nói xong còn lườm Huyền Qua.

Nhưng mà chẳng ngờ người đàn ông này lại không hề báo trước, trực tiếp hôn tới. Đôi môi ấm mềm rơi trên mắt trái của cậu, cảm giác đầu lưỡi khẽ liếm men theo khóe mắt vô cùng rõ ràng, mang theo mấy phần tình sắc.

Nhận ra được phản ứng hết sức rõ rệt của đối phương, Lục Hào cũng không dám động đậy, một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp, “Anh đã bảo sẽ cho em một tuần suy nghĩ mà.”


“Còn ba ngày.” Huyền Qua cưỡng chế ngừng động tác, vùi mặt vào gáy Lục Hào, giọng nói mang theo hơi thở hổn hển, “Sao lúc đó tôi lại ngu thế nhỉ, không để em đưa ra quyết định ngay rạng sáng hôm sau.”

Hơi thở khi nói chuyện phả vào cổ Lục Hào, cậu cười không ngừng được, đẩy hắn, “Ngứa chết mất ngứa chết mất anh mau tránh ra đi!”

Hai người mất kha khá thời gian, cuối cùng mới ra khỏi cửa, Huyền Qua lái xe mô tô qua.

“Sợ lạnh đến thế à?” Huyền Qua đội mũ bảo hiểm cho Lục Hào, thấy tay cậu đút trong túi áo không dám bỏ ra thì cười cậu.

Lục Hào gật đầu, “Không thích cảm giác lạnh cóng toàn thân.” Sẽ khiến cậu có ảo giác phong ấn bên mắt trái không ổn định.

Ngồi trên xe, Lục Hào vòng tay quanh hông Huyền Qua theo thói quen, chợt cảm giác đối phương nắm lấy tay mình luồn vào trong vạt áo. Chạm phải làn da ấm áp, ngón tay cậu rụt lại, muốn rút về.

Huyền Qua không thả.

Lục Hào tựa vào lưng đối phương, kiềm chế bản thân, tìm bừa lí do, “Cứng quá, không thoải mái.”

Thật ra cậu cũng thấy tay mình quá lạnh. Nhưng cậu vừa nói xong, lại cảm giác được lồng ngực Huyền Qua rung lên, tiếng cười trầm thấp.

“Anh cười gì đó?”

“Không có gì, nhưng mà mèo con à, đấy không thể coi là cứng, có thứ còn cứng hơn cơ”

Mãi đến khi động cơ nổ rầm rầm, Lục Hào mới phản ứng lại thứ cứng hơn là cái gì——Lại giở trò lưu manh!

Lần này bọn họ tới chợ gia cụ, bàn ghế trong cửa hàng cũ quá, Huyền Qua muốn thay mới.

Xe mô tô đỗ ở cửa, Huyền Qua chống một chân trên đất, nghiêng đầu hỏi Lục Hào, “Em đi cùng tôi hay là chờ ở đây?”


Lục Hào rút tay ra khỏi cơ bụng của Huyền Qua, không khí lạnh lẽo làm cậu co lại, nhanh chóng nhét lại vào trong túi. Lục Hào suy nghĩ, “Em ở đây chờ anh thôi, anh vào đặt đơn hàng rồi ra ngay còn gì. Em trông xe.”

“Ừ, vậy tôi sẽ về nhanh, ngoan nhé”

Chờ hắn đi rồi, Lục Hào tung mũ bảo hiểm trên tay, một lúc sau lại lấy điện thoại ra.

Ủy ban huyền thuật có một cái app vô cùng sơ sài, ngay cả tên cũng lười đặt, phân loại bên trong cũng rất trực tiếp là ba mục nhiệm vụ, cá nhân, trò chuyện.

Lục Hào mở mục cá nhân định điền thông tin, có điều cậu xoắn xuýt một lúc ở chỗ họ tên——Bởi vì tất cả đều là nặc danh, thế nên cậu phải bịa ra một cái tên.

Do dự lúc lâu, Lục Hào cực kỳ không sáng tạo điền Lục XX, tương đương với việc tách trên dưới chữ “Hào” (爻) ra. Gửi dữ liệu chưa tới một lúc thì có người nhắn tin cho cậu.

“Tiểu Lục Hào?”

Lục Hào nhìn tên hiển thị “Sông Nhỏ Nhẹ Trôi (1)”, gần như biết theo bản năng, “Tiểu Tráng?”

“Sao em biết là anh?”

“Ngoài anh và Vũ Hàm ra, em cũng đâu có quen ai khác.” Với cả Sông Nhỏ Nhẹ Trôi làm cậu nghĩ ngay đến Thanh Hà.

Bên kia một lúc lâu mới nhắn lại, “Mạng chỗ anh hơi kém, không tán phét nhiều được, nhưng mà anh vừa mới nhận được tin, Lục Trạch Lâm từng xuất hiện một lần ở thị trấn gần chỗ em, mấy ngày này em phải cẩn thận đấy, không biết là hắn đi ngang qua hay là nhắm vào em đâu.”

Lục Hào nhìn tin nhắn này hai lần, cuối cùng nghiêm túc trả lời cảm ơn. Khoảng thời gian này Tiết Phi Y giúp cậu không ít, cậu đều nhớ rõ.

Chờ đến khi Tiết Phi Y offline, Lục Hào lại chọt tới chọt lui, lướt sơ qua mục nhiệm vụ. Bên trong từ việc tìm mèo đến chuyển nhà dời mộ sửa đường, đủ mọi thể loại cái gì cũng có, đằng sau còn có thời gian và thù lao, vô cùng tỉ mỉ.

Nhìn một lúc, dòng suy nghĩ của Lục Hào chạy xa.


Nay đã là ngày thứ tư.

Cậu biết ý của Huyền Qua là để cậu nghiêm túc suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc bản thân có thể chấp nhận việc tuổi thọ không ngang bằng giữa hai người, mà một khi quyết định thì không thể hối hận và chùn bước.

Trong chốc lát, Huyền Qua đi ra từ bên trong, tiện tay đưa hóa đơn cho Lục Hào, đeo găng tay da màu đen, “Chờ có sốt ruột không?”

“Không, anh vào còn chưa được nửa tiếng”

Huyền Qua vắt chân qua mô tô, thở dài, “Haizz, tôi còn tưởng mèo con nhà mình lúc nào cũng nhớ nhung tôi chứ.” Hắn nói rồi còn nghiêng đầu nhìn Lục Hào, ánh mắt cực kỳ chăm chú, “Tôi chỉ vào có một lúc, từng giây từng phút đều nhớ em, nghĩ xem em có lạnh không, có đói không, không hề nhàm chán.”

Lục Hào không biết đáp lại như nào, dứt khoát đội mũ cho Huyền Qua, cúi đầu nói một câu, “Về nhà thôi.”

Có điều không biết câu này chọc vào điểm gì của đối phương mà Lục Hào thấy Huyền Qua cười vui vẻ hơn, cậu cũng không nhịn được cười theo.

“Được, mang mèo con về nhà”

Trở lại Cẩm Thực, Lục Hào kể hết những gì Tiết Phi Y nói với mình cho Huyền Qua.

“Lục Trạch Lâm biết chỗ này, nếu như mục tiêu của hắn đúng là em, vậy chắc chắn sẽ chủ động tìm đến em hoặc là dùng thủ đoạn khác.” Huyền Qua ôm Lục Hào vào lòng bằng một tay, “Ngoan nào, mèo con của chúng ta không phải sợ, hắn tới, đánh hắn một trận!”

“Ừm.” Bất an trong lòng đột nhiên giảm bớt đi nhiều, Lục Hào nghe nhịp tim bình tĩnh của đối phương, nhẹ nhàng thở ra.

Chắc là bởi thời tiết không đẹp nên không có khách. Lục Hào chơi Rắn Săn Mồi một lúc rồi chạy vào bếp tìm Huyền Qua, “Em chuẩn bị ra ngã rẽ xem bói đây.”

Mấy ngày trước bởi vì cuộc thi nên cậu không xem bói tích góp tuổi thọ cho mình. Không gom đủ chín mươi ngày cậu cứ thấy không ổn.

“Ngã rẽ? Phải quảng trường nhỏ có thiết bị tập thể dục không?” Thấy Lục Hào gật đầu, Huyền Qua đặt đồ trong tay xuống, “Vậy em chờ chút, tôi chuẩn bị ít đồ ăn cho em.”

Chờ đến khi Lục Hào ngồi vào bàn đá ở quảng trường nhỏ, bên cạnh là bình giữ nhiệt đựng nước nóng, trong túi giấy cầm trên tay là gà xé chiên độc nhất vô nhị do Huyền Qua đặc chế, còn có đậu phụ kho khô và măng khô xếp riêng, làm cậu có cảm giác mình tới đi chơi thu.

Mây trên trời rất dày, không có ánh nắng, tờ giấy trắng Lục Hào để trên bàn bị gió thổi kêu xoạt xoạt. Trang bị của cậu vẫn sơ sài như cũ——Một viên đá lượm ở ven đường, một tờ giấy viết “Xem bói”. Song bởi vì nơi này khá gần Cẩm Thực nên cậu vẫn có chút tiếng tăm.


“Sao không bói trong quán vậy Tiểu Lục?” Hai ông lão chơi cờ ngồi xuống đây, còn chia cho cậu mấy hạt đậu phộng.

Lục Hào nhận lấy bóc, “Sẽ cản trở chuyện làm ăn trong quán nên cháu ra ngoài bói.” Trước đây cậu từng bói cho ông Trần, đối phương là cán bộ về hưu, tính tình rất ôn hòa, lần nào gặp Lục Hào cũng cười híp mắt.

Lục Hào trông trắng trẻo tuấn tú, đôi mắt hạnh nhân trong veo thông suốt, khiến người lớn tuổi rất yêu mến. Ông Trần vừa nghe vừa cười, “Tiểu Lục hiểu chuyện quá! Hay là cháu bói cho ông Dương đi?”

Lục Hào gật đầu, lấy tiền xu ra để đối phương chạm một cái, sau đó tung lên mặt bàn. Song vừa thấy tượng quẻ thì cậu liền nhíu lông mày.

“Ông Dương ơi, ông muốn bói cho sự nghiệp của con trai ông ạ?”

Thấy vẻ mặt này của cậu, ông Dương cũng căng thẳng, “Ừ, trước đó thằng cả nhà ông nhận một dự án, ông muốn xem có suôn sẻ không, sao thế cháu, có vấn đề à?”

“Vâng, vấn đề còn khá là nghiêm trọng.” Lục Hào nói rất cẩn thận, “Dự án này hẳn đã nhận từ rất lâu rồi phải không ạ, mới đầu mọi việc trôi chảy, thù lao lại hậu hĩnh, còn có thể mở rộng quy mô sau này, rất tốt. Nhưng hai ngày nay, có tiểu nhân quấy phá, dự án này của con trai ông khẳng định gặp sự cố, nếu như cháu không nhìn lầm thì còn liên quan đến mạng người.”

Ông Dương cũng nhíu mày theo, ông tin tưởng quẻ bói của Lục Hào nhưng cũng không hoảng, “Như vậy để ông về hỏi nó thử, đến lúc đó xin nhờ Tiểu Lục giúp đỡ.”

Về nhà, ông Dương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn gọi điện cho con cả. Bởi vì Lục Hào bảo dính líu đến mạng người nên ông cũng không quanh co lòng vòng, “Hồng Trình à, dự án sơn trang nghỉ dưỡng của con có phải xảy ra chuyện rồi không?”

Năm ngoái, Dương Hồng Trình nhận một dự án thiết kế sơn trang nghỉ dưỡng, địa điểm ở vùng ngoại thành. Gần đây sắp hoàn thành công trình, cả ngày càng bận bịu đến độ chân không chạm đất, vốn mỗi cuối tuần sẽ về ăn một bữa cơm, dạo này cũng phải hơn một tháng rồi không về.

Giọng nói trong điện thoại có vẻ rất ngạc nhiên, “Bố à, ai nói hươu nói vượn trước mặt bố vậy? Bố đừng lo lắng linh tinh, chờ đợt này hết bận con sẽ về thăm bố mẹ.”

Biết có một số việc con trai chắc chắn sẽ không nói với mình, ông Dương cũng hiểu, “Là thật hay giả, trong lòng con tự biết. Có điều, Hồng Trình à, nếu như bên chỗ con thật sự gây ra kiện cáo mạng người, bố dẫn con đi gặp một người.”

Cúp máy, Dương Hồng Trình nhìn công trường lộn xộn, siết chặt điện thoại.

Bố anh nói không sai, hơn một giờ trước, trên công trường của anh quả thực xảy ra tai nạn liên quan đến mạng người.

o

Chú thích:

(1) Sông Nhỏ Nhẹ Trôi: nguyên văn Tiểu hà thảng thủy “小河淌水”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui