Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

【Không cho phép thích người khác】

o

Lục Hào không dám buông tay.

Cậu tựa đầu lên lưng Huyền Qua, căng thẳng hít thở, trong đầu là giọng nói lặp đi lặp lại của hắn——câu trả lời “Tất nhiên là bằng lòng” đáp lại câu hỏi của Tiết Phi Y.

Cánh tay vòng quanh eo đối phương lại siết chặt hơn.

Lúc Tiết Phi Y bắt đầu nói chuyện thì Lục Hào đã tỉnh rồi, nhưng mà đầu óc cậu loạn quá, không dám mở mắt ra, càng chẳng biết phải nói gì.

Huyền Qua rất tốt với cậu, thế nhưng cậu lại giới hạn sự dịu dàng này, giới hạn quan hệ giữa hai người trên huyết khế.

Bởi vì không hy vọng xa vời thì sẽ không thất vọng.

Sẽ không có ai yêu cậu, không một ai, từ khi còn bé cậu đã biết——nhưng Huyền Qua nói là bằng lòng.

Trong nháy mắt đó, Lục Hào chỉ cảm thấy tất cả uất ức và đau buồn tích tụ trong lòng đều sắp tràn ra——hóa ra cũng có người bằng lòng yêu cậu.

Lục Hào kề sát trên vải áo mềm mại của Huyền Qua, lượng nước dư thừa trong mắt nhanh chóng được thấm đi. Cậu há miệng, vất vả lắm mới bật ra tiếng, “Anh đừng đi.”

Nghe thấy ba chữ này, tim Huyền Qua như ngừng đập hai giây, ngón tay chầm chậm xoa nhẹ đốt ngón tay Lục Hào mang ý vỗ về, “Ừ” một tiếng, “Tôi không đi.”

Giờ phút này, giọng nói của Huyền Qua dịu dàng quá đỗi, “Tôi——” mới phát ra nửa âm đã ngừng lại, bởi hắn bỗng nhận ra, Lục Hào cắn áo hắn, tiếng hít thở bất thường một cách rõ ràng.

“Lục Tiểu Miêu.” Huyền Qua cảm giác đầu của đối phương nhẹ nhàng cò cọ, ngữ điệu của hắn nhẹ hơn, như sợ dọa Lục Hào, “Tôi có thể quay lại không?”

Không hề trả lời.

Huyền Qua nói tiếp, “Tôi muốn nhìn em một chút.”

Một lúc lâu, mới nghe thấy một tiếng “Ừ” rất thấp.

Huyền Qua chậm rãi xoay người, phát hiện Lục Hào cúi đầu, chỉ cho mình thấy cái xoáy tóc, tay vẫn ở bên người, căng thẳng túm chăn.

Huyền Qua dứt khoát quỳ một gối trên sàn nhà, ngẩng đầu lên, thấy viền mắt Lục Hào hơi đỏ bị tóc mái lòa xòa che đi, như con mèo nhỏ bị mưa xối ướt.


Chắc là phát hiện hắn đang nhìn mình, Lục Hào còn vô thức cúi đầu thấp hơn.

Huyền Qua bị động tác này chọc cười, hắn đưa tay nhẹ nhàng nhón cằm Lục Hào, lòng bàn tay chậm rãi vuốt nhè nhẹ, “Không muốn nhìn tôi?”

Lắc đầu.

“Thế thì——không muốn tôi nhìn em?”

Gật đầu.

Huyền Qua cảm thấy thật sự đáng yêu quá, nhưng lại đau lòng. Hắn đứng dậy ôm cậu vào lòng, “Lục Tiểu Miêu à, tôi rất tham lam, lúc nào cũng muốn nhìn thấy em, thế nên, xem xét cho tôi nhìn em một chút có được không?”

Lục Hào hoàn toàn không có cách nào nói ra lời từ chối trước giọng điệu như vậy của Huyền Qua. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hạnh nhân mang theo thấp thỏm.

Huyền Qua để ý đến vẻ mặt của Lục Hào, hắn đưa tay bóp chóp mũi cậu, “Lời tôi nói trên xe, em nghe thấy hết, đúng không?”

“Nghe thấy”

“Đó không phải phiên bản hoàn chỉnh, cho nên hãy tiếp tục nghe tôi nói lần nữa”

Huyền Qua nhìn chăm chú vào mắt Lục Hào, ngữ điệu nghiêm túc, “Khi tưởng mình là một người đàn ông bình thường, tôi đã phát hiện mình không nhịn được muốn cưng chiều em, thương em, muốn khiến em từng giây từng phút đặt hết sự chú ý của mình lên người tôi. Về sau, tôi biết mình là khí linh, không xác định được cuộc sống của mình đến cùng dài bao lâu, cũng không xác định được sau này mình có biến lại thành quái bàn nữa không, có quá nhiều điều không biết. Nhưng lúc tôi đang xác định bản thân, thật sự đã yêu em, thì cũng đã chẳng định kiềm chế.”

Phát hiện Lục Hào trợn tròn hai mắt nhìn mình, hắn mơn trớn khóe mắt đối phương, “Sao thế, sợ rồi à?”

Thấy Lục Hào lắc đầu, muốn mở miệng nói gì đó, ngón tay Huyền Qua đè lại môi cậu, nói tiếp, “Em đừng trả lời tôi.”

Hắn lại cúi người xuống, hai người dựa vào rất gần, “Lục Hào, tôi muốn em cho tôi toàn bộ tình yêu của mình, là tình yêu kiên định nhất, không hề có một chút lưỡng lự và chần chừ.”

Ngày thường dịu dàng với Lục Hào nhưng Huyền Qua vẫn là hung bàn, sự bá đạo và độc chiếm đã ngấm vào trong xương, một khi xác định thì không cho phép bất cứ sự dao động và hối hận nào.

Cảm giác Lục Hào hít thở nhẹ đi, hắn hôn một cái lên mí mắt trái của đối phương, “Mèo con, em phải suy nghĩ thật kỹ, biết chưa? Cân nhắc xong rồi hãy trả lời tôi. Nhưng mà, không cho phép thích người khác.”

Hắn cũng suýt nữa đã nói, chỉ cho phép thích tôi.

Chờ Huyền Qua vào bếp rồi, Lục Hào vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên giường trước đó, không biết đã hồi tưởng lời Huyền Qua nói trước đấy lần thứ mấy. Thật ra, khi đấy cậu suýt đã mở miệng đồng ý, nhưng lại nhịn——Giống như Huyền Qua đã nói, cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, sau đó đưa ra đáp án của mình.


Lục Hào nằm trên mặt giường mềm mại, chớp mắt một cái, cẩn thận duỗi tay cầm áo khoác của Huyền Qua ở bên cạnh đắp lên mặt, ngửi mùi trên đó, lặng lẽ cười.

Sắp tới đông, trời tối rất sớm, Lục Hào nhận được điện thoại của Tiết Phi Y hỏi là có tiện qua đây không.

Lục Hào che điện thoại, xuống giường, bước nhanh tới cửa phòng bếp, “Anh Tiểu Tráng bảo muốn qua, hỏi là có tiện không?”

Huyền Qua đang bóc hạt dẻ, miệng cắn điếu thuốc bạc hà không châm lửa, nghe Lục Hào hỏi thì gật đầu, “Tiện, có thể cùng ăn cơm.”

Nói rồi, tầm mắt hắn ngừng trên đôi chân trần của Lục Hào, sau đó bỏ đồ trên tay xuống. Lục Hào đang nói với điện thoại, “Huyền Qua đang làm cơm tối trong phòng bếp của khách sạn, ảnh bảo anh tới vừa khéo có thể ăn cơm cùng, anh——A!”

Lục Hào nhỏ giọng thốt lên kinh ngạc, phát hiện mình vậy mà được Huyền Qua bế lên. Tiết Phi Y ở đầu bên kia nghe thấy một tiếng hô khẽ này thì sốt sắng, “Sao thế sao thế? Lục Hào? Điện thoại của em rơi vào nước à?”

Lục Hào ổn định hơi thở, “Không sao, nãy… ngón chân đụng vào cửa phòng bếp ấy mà.”

Cậu nói thêm hai câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại, người đã được Huyền Qua bế lên giường.

Lục Hào còn chưa mở miệng đã nghe Huyền Qua nói trước, “Lục Tiểu Miêu, nếu còn để tôi thấy em đi chân trần chạy lung tung trên đất nữa thì sẽ đánh đòn em!”

Nói rồi, cái bật lửa xoay một vòng giữa ngón trỏ và ngón cái, “Tách” một tiếng, ngọn lửa phụt lên, đốt điếu thuốc vẫn cắn trong miệng, mùi bạc hà quen thuộc lại tỏa ra.

Huyền Qua nhìn khói thuốc đang lượn lờ, mắt híp lại, Lục Hào đột nhiên tò mò, không nhịn được hỏi, “Anh muốn đánh em chỗ nào?”

Huyền Qua kẹp thuốc giữa ngón tay, cười mà như không cười nhìn người trên giường, “Đánh mông.”

Lục Hào vô thức nhích vào trong chăn.

Thấy động tác nhỏ này của cậu, Huyền Qua lại hút thêm một hơi, đi tới bên cạnh lấy đồ, đứng ở mép giường, “Lại đây.”

Lục Hào hết sức cảnh giác, rụt cả người vào trong chăn, “Anh muốn làm gì?” Có lẽ phát hiện Huyền Qua chỉ kiên nhẫn nhìn mình, cậu do dự vài giây, vẫn bò ra khỏi chăn.

Dù sao thì anh ấy chắc chắn sẽ không đánh mình.

“Biết tôi sẽ không đánh em đúng không?” Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Lục Hào, tay phải Huyền Qua nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, dưới tay là mạch máu màu xanh. Hắn nhấc chân của đối phương lên, lấy ra đôi tất vừa mới tìm được, cẩn thận đeo vào cho cậu, còn dặn, “Lát nữa xuống giường nhớ đi dép vào.”

Nhìn người đàn ông đeo tất cho mình một cách chăm chú, ngón chân của Lục Hào hơi ngọ nguậy, chợt xấu hổ, xoắn xuýt một lúc mới nghiêm túc đáp lại một tiếng “Vâng.”


Chờ Huyền Qua vào bếp, Lục Hào đi theo sau, thấy đối phương bỗng nhiên xoay người nhìn cậu thì vội vã duỗi chân, “Em có đi dép.”

Huyền Qua lại bị chọc cho bật cười, tay trái sờ mắt cậu, “Ngoan.”

Lục Hào không né.

Lúc Tiết Phi Y đến, đã gần tám giờ.

Lục Hào ra mở cửa dẫn người vào. Thấy Huyền Qua làm cơm trong bếp, Tiết Phi Y khụt khịt mũi, “Quả nhiên, đã đến lúc thể hiện không gian bộ nhớ thật sự của anh rồi! Đúng không Tiểu Thanh Hà?”

Thanh Hà tự bay vào phòng bếp, hoàn toàn ngó lơ anh.

“Bên lễ hội âm nhạc sao rồi?”

“Tàm tạm, bà Long cũng tới rồi, mấy vị tai to mặt lớn của Ủy ban huyền thuật cũng có mặt, không cần phải lo đâu.” Tiết Phi Y nhấp một hớp nước Lục Hào đưa cho, “Đúng rồi, bà Long bảo anh nói với em gần đây chú ý an toàn, lần này không điều tra ra được kẻ gây chuyện, cũng không biết mục đích rốt cuộc là gì.”

“Ừm.” Lục Hào do dự nói, “Liệu có thể là… Lục Trạch Lâm không?”

“Không, trận pháp lồng lần này em tính ra bảy cái, nhưng thực tế Ngư Hạc trận là minh trận, còn tự lồng vào một cái ám trận, ông Vũ bảo hắn không có kỹ năng để làm ra được. Mà Lục gia nhiều năm như vậy đều thạo về xem bói, làm ra loại tử trận phức tạp như vầy, độ khả thi gần với không.”

Lục quái Vũ trận Tiết chiêm tinh, đều là những gia tộc chính tông lâu đời trong lịch sử giới huyền thuật, có điều những năm gần đây Lục gia đang từ từ suy tàn mà thôi.

Nói xong, Tiết Phi Y nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Lục Hào này, tấm thẻ kia của em đâu? Cái thẻ ghi cấp bậc ấy.”

“Ở trong túi, để em tìm.” Lục Hào xoay người, không nhịn được nói, “Đừng kêu em là Tiểu Lục Hào nữa được không? Em lớn rồi.”

“Không được.” Tiết Phi Y bưng cốc nước cười híp mắt, “Em cũng gọi anh Tiểu Tráng đấy thôi, anh mà không gọi em Tiểu Lục Hào thì thiệt quá!”

Nghĩ vậy, hình như cũng không có vấn đề gì về mặt logic, Lục Hào cũng không nói gì nữa. Có điều lại đổi thành Tiết Phi Y kinh ngạc ——Ôi trời, Lục Hào dễ thuyết phục quá vậy. Anh nhìn Thanh Hà đang nói chuyện với Huyền Qua trong bếp, đột nhiên rất nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của Huyền Qua.

Lục Hào lấy thẻ từ trong túi, phát hiện chữ ở mặt trên đã biến từ “Ất Mộc” thành “Giáp Mộc”. Cậu vừa mừng vừa sợ, “Em đỗ cuộc thi rồi?”

“Đỗ rồi đỗ rồi!” Xác định không hoa mắt, Tiết Phi Y còn kích động hơn cả Lục Hào, “Năm nay cả nước chỉ có hai người Giáp Mộc thôi đó, đồng bọn của anh đỉnh ghê luôn!”

“Hai người?” Lục Hào nhìn Tiết Phi Y, “Một người khác là ai?”

“Biết em muốn hỏi gì rồi, nhưng người kia không phải Vũ Hàm đâu, nó không đỗ, bị ông Vũ xách về nhà rồi”

Lục Hào gật đầu, trong lòng vẫn rất tiếc nuối.

Phòng bếp.


Thanh Hà bay giữa không trung nhìn Huyền Qua thành thạo xào nguyên liệu nấu ăn trong chảo, không nhịn được, “Món ăn trông ngon thật.”

“Lục Hào cũng bảo vậy”

“…”

Thanh Hà cảm thấy cái đĩa nhỏ này chấm dứt đề tài câu chuyện còn nhanh hơn mình.

Thế là phòng bếp rất nhanh lại yên tĩnh, tiếng Lục Hào và Tiết Phi Y trò chuyện ở bên ngoài trở nên rõ ràng. Nghe Lục Hào bảo đã đỗ cuộc thi, Huyền Qua cũng cong khóe miệng.

Lúc này, giọng Lục Hào truyền vào, “Tiểu Tráng ơi, Vũ Hàm bảo là trận pháp, chiêm tinh không dễ kiếm tiền, đều phát triển nghề tay trái, nghề tay trái của anh là gì thế?”

“Anh không có nghề tay trái, cái chính là anh toàn tâm toàn ý với Tiểu Thanh Hà nhà anh không thay lòng đổi dạ.” Tiết Phi Y nói rồi còn lớn tiếng hô một câu, “Thanh Hà ơi, ba yêu con! Chỉ yêu con thôi!”

Tinh bàn lơ lửng giữa không trung hơi khựng lại, giá trị tức giận cực cao, “Tiết Phi Y! Câm miệng!”

Tiết Phi Y giả vờ dùng tay che miệng mình, vẫn tìm đường chết, “Tiểu Thanh Hà, chờ sau này ba đi học nấu một trăm linh tám món ăn, mỗi ngày làm cho con ngửi, còn chụp ảnh chung giúp con! Ra sách ảnh!”

Lần này, mãi đến khi ăn cơm tối xong, Thanh Hà đều bơ Tiết Phi Y.

Buổi tối, hai người nằm trên giường, Lục Hào nói chuyện viên đá nhỏ đeo trên cổ tay, “Khi ấy em đột nhiên có thể thấy tuyến đường màu nâu đỏ xuất hiện trên đất, chắc lúc đó đi tới biên giới của trận pháp nên mới có thể đụng phải Tiết Phi Y.”

“Đột nhiên xuất hiện?”

“Ừm.” Lục Hào cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó, “Sau khi viên đá nóng lên thì thấy đường màu đỏ, nhưng nháy mắt cái đã không thấy đâu nữa. Em lại nhìn bằng mắt trái, tuyến đường xuất hiện lần nữa, điều này làm em nghi ngờ đó là trận văn của trận pháp, nhưng từ cổ chí kim chưa từng nghe ai nói là có thể nhìn thấy trận văn của trận pháp.”

“Nếu nghi ngờ, có thể tìm cơ hội thử lại.” Huyền Qua nghiêng người sang, nhẹ nhàng xoa tóc cậu, “Mắt vẫn còn khó chịu à?”

Hai người ở rất gần, Lục Hào cố gắng ổn định giọng nói, “Không khó chịu.”

Đèn ngủ sáng, tia sáng hắt qua từ mặt bên, bóng tối khiến cho ngũ quan của Huyền Qua trông rất lập thể, sống mũi thẳng, mắt hai mí vô cùng rõ ràng, cung mắt có mấy phần mạnh mẽ. Lông mi cũng rất dài, môi hơi mỏng, nhưng đường nét đẹp vô cùng, chỉ là hơi khô khiến người ta muốn thấm chút nước lên trên cho mềm.

“Mèo con”

“Dạ?” Lục Hào tập trung quan sát, thuận miệng đáp một tiếng, kết quả lời nói sau đó của Huyền Qua dọa cậu tí nữa thì xù lông.

“Em mà còn nhìn tôi bằng ánh mắt này nữa, tôi sẽ không nhịn được muốn hôn em đấy”

Lục Hào bỗng cảm thấy cổ họng khô rát, “Ánh… ánh mắt nào cơ?”

“Ánh mắt mời hôn”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui