【Không thể để hắn thấy】
o
Giang Phóng do dự một lát vẫn đi lên, nhanh chóng bấm một chuỗi mật mã trên tường, mở khóa cửa.
Mấy người đi vào phòng sưu tầm, bên trong vô cùng rộng rãi, ở trong lồng kính chứa đồ cổ quý giá đủ loại kiểu dáng. Lục Hào không hề chùn bước, đi thẳng tới một góc, chỉ tay vào một cái rương gỗ rắn chắc, “Đồ ở ngay trong cái rương này.”
Rương gỗ cao đến cẳng chân người, mặt sơn là màu nâu, trông tinh tế lại cổ xưa.
“Triệu chứng hiện tại của cha mẹ và chị gái anh, ban ngày thì hôn mê bất tỉnh, đến tối lại nóng nảy dễ nổi giận, đều là bởi cái thứ trong chiếc rương này.” Lúc vào cửa cậu đã tính một quẻ, nhìn từ tượng quẻ, nhà họ Giang là mệnh số phục quý doanh môn, thuận buồm xuôi gió, đáng nhẽ không xảy ra loại chuyện phiền lòng này.
Nếu không phải là ý trời, thế thì là do con người gây ra.
Trên mặt Giang Phóng rất bình tĩnh, nhưng tim lại đập cái thịch—— hắn không kể cho bất cứ ai tình huống của người trong nhà, ngay cả Trình Kiêu cũng chỉ biết là mắc bệnh lạ, không biết tình hình cụ thể. Chẳng lẽ bói ra được thật? Hay là có kẻ muốn lợi dụng cơ hội tính kế nhà hắn, cho nên điều tra tin tức sâu hơn?
Giang Phóng không biểu hiện tính toán trong lòng ra, nhìn về phía Lục Hào, “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Lục Hào đang muốn tự ra tay, như thể biết cậu đang nghĩ gì, Huyền Qua đã đi trước một bước mở cái nắp rương gỗ nặng trịch lên, bên trong toàn là thẻ tre, rất nhiều cái đã bị đứt dây buộc, rải rác tán loạn.
“Số lượng của cả một rương này rất lớn, hẳn là trực tiếp mang lên từ lòng đất đúng không?” Lục Hào che mắt phải của mình, ngưng thần dùng mắt trái để nhìn, phát hiện phía trên tuy rằng âm khí và tử khí quấn quýt từng sợi từng sợi, nhưng uy lực không lớn lắm.
Lục Hào ngồi xổm trước cái rương gỗ, nhìn một lúc lâu, bỗng chú ý tới nắp rương. Cậu cong ngón giữa gõ gõ, ngoảnh mặt về phía Giang Phóng, “Tôi không di chuyển những thẻ tre này, anh có thể phá cái nắp này không? Tôi cảm thấy hẳn là có hai lớp, bên trong có đồ.”
Giang Phóng gật đầu, tìm dụng cụ tự mình làm. Lục Hào ở bên cạnh chỉ huy, “Ở chỗ này có một đường thẳng… nó vô hình với anh, ngón tay tôi ở đây, xuôi theo chỗ này cắt dọc xuống…”
Giằng co mười mấy phút mới chia nắp rương ra làm hai.
Một mùi tanh hôi.
Xuất hiện trước mắt mọi người là hoa văn quỷ dị khắc đầy trên lớp kép của nắp rương, ở bên ngoài đều là máu tươi đông lại, thứ mùi khiến người ta cực kỳ khó quên.
Trình Kiêu bịt mũi, nhảy cái ra xa một mét, “Tôm hùm đất cậu đây ăn hôm bữa sắp mửa ra rồi!”
Lục Hào nhìn kỹ, vẻ mặt khá là nghiêm túc.
“Có vấn đề gì sao đại sư?”
Nghe Giang Phóng hỏi, Lục Hào lắc đầu, ấn đường chậm rãi thả lỏng, “Không phải vấn đề gì nghiêm trọng, mọi người lùi ra xa một chút.”
Tiếp đó, cậu mở ba lô, vói tay vào trong tìm đồ. Trình Kiêu chờ mong nhìn chằm chằm, phấn khởi không thôi, muốn nhìn xem Lục đại sư sẽ lấy ra trân bảo hàng yêu phục ma gì, kết quả là——một cái khẩu trang dùng một lần?
Lục Hào cẩn thận đeo khẩu trang vào, bấy giờ mới cảm thấy hít thở dễ chịu hơn, sau đó tìm kiếm một lúc, lôi ra một đống đá nhỏ màu trắng.
Lục Hào ngồi xổm xuống, đặt cái nắp rương đầy khắc văn ở chính giữa, rồi cầm bốn mươi hai hòn đá xếp theo một trình tự kỳ lạ, cuối cùng lấy ra một phiến đá màu đỏ to bằng bàn tay, đặt vào vào vị trí Ly. Phiến đá rất mỏng, đánh bóng loáng, mặt trên còn vẽ rất nhiều hoa văn lộn xộn.
Lục Hào vừa làm công tác chuẩn bị vừa giải thích, “Bên trong lớp kép của nắp rương này vẽ khắc văn tụ bệnh khí và âm khí, với cả một rương thẻ tre này không biết là được chuyển ra từ mộ cổ nào, cũng có chút vấn đề nhỏ, thành ra hai thứ này trợ giúp lẫn nhau. Thêm nhiều bệnh khí và tử khí, sự tuần hoàn của sinh khí trên cơ thể con người sẽ bị quấy nhiễu, biểu hiện ra chính là mắc bệnh lạ khó giải thích.”
Làm xong công tác chuẩn bị, Lục Hào không giải thích nữa mà nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, hạ thấp giọng, tốc độ nói cực nhanh, “… Uy quang hạ địa, đoạn tuyệt tà nguyên… Hàng lâm chân khí, vạn ma kình quyền…”
Theo từng âm được đọc ra, phiến đá màu đỏ đi ngược lại với quy luật vật lý, bất thình lình lơ lửng ngay chính giữa trận pháp do những hòn đá nhỏ màu trắng tạo thành. Sau đấy, một ngọn lửa cao bằng đốt ngón tay tự nhiên xuất hiện từ phiến đá.
Cùng lúc đó, huyết khí trên nắp rương bỗng trở nên sền sệt mà mắt thường có thể thấy được. Nó như nhận ra uy hiếp của ngọn lửa mà bắt đầu di động nhanh chóng về bốn phía, nhưng lại như bị thứ gì đó nhốt lại, không có cách nào lan ra.
Trình Kiêu đứng bên cạnh nhìn trân trối, hai mắt không dám chớp lấy một cái, giọng cũng lắp ba lắp bắp, “Chuyện… chuyện này ảo thế!”
Mà Huyền Qua canh giữ bên người Lục Hào, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm ngọn lửa kia.
Qua hai phút, Lục Hào mở mắt ra đứng dậy, hoạt động đầu gối. Trình Kiêu chỉ chỉ, “Lục——Lục đại tiên ơi, ngọn lửa kia, không cần phải để ý ạ?”
“Không cần, nó khá là thông minh, đốt xong khắc văn và mấy thứ không tốt sẽ tự tắt”
Cảm giác tam quan đã bị lật đổ, Trình Kiêu nuốt một ngụm nước bọt, lại không nhịn được tò mò, “Lục đại sư, trên phiến đá màu đỏ ngài lấy ra viết gì thế? Là tô-tem ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ? Hay là chú văn diệt yêu ma?”
Lục Hào nhìn nét bút tùm la tùm lum trên phiến đá, thành khẩn gật đầu, “Ừ, gần gần thế.”
Mà Huyền Qua lại biết Lục Hào đang nói dối, bởi vì hắn nhận ra những chữ kia rõ ràng viết, “Đồ lừa đảo không kể chuyện trước khi ngủ, tôi giận!”
Cái này——là ai viết? Tại sao mình có thể nhận ra?
Ngọn lửa màu đỏ đốt gần năm phút đồng hồ mới chậm rãi tắt. Lục Hào cảm thấy hơi kỳ——lửa hôm nay hình như vượng hơn, hiệu suất đốt đồ cũng rất cao.
Khắc văn trên nắp rương đã biến mất, dòng máu sền sệt vốn có cũng không thấy nữa. Lục Hào đặt phiến đá màu đỏ vào lại túi, nhưng đống đá trắng trên mặt đất đã thi nhau nát thành bột phấn, xem như là hao tổn một lần.
“Hẳn là có kẻ đang tính kế nhà anh, về sau cẩn thận một chút, khắc văn này khá là thâm độc, nếu không mấy ngày nữa, người trong nhà anh không chết cũng bị điên.” Lục Hào nói xong câu này thì không nói gì nữa. Song từ đầu tới cuối cậu rất để ý trình tự mấy nét bút đặc biệt trong khắc văn.
——Đó là thói quen của Lục gia.
Lúc đi, Lục Hào chợt nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, “Tuyệt đối đừng bảo tôi đã tới, đừng nhắc đến tên tôi.”
Trình Kiêu nháy mắt phấn khởi, “Lục đại sư! Ngài có bí mật gì muốn mọi người giữ sao? Hay là trên người ngài có tuyệt học không thể tiết lộ, nếu không sẽ bị cừu gia truy sát?”
Lục Hào nghi hoặc lắc đầu, bày tỏ, “Bởi vì tôi đang trong tình trạng bỏ nhà đi bụi, người trong nhà đang tìm tôi khắp cả nước ấy, nhưng mà tôi trốn khá lẹ, bọn họ vẫn chưa tìm được, cho nên không được để lộ.”
“…”
Hai người không về nhà mà tới thẳng Cẩm Thực. Huyền Qua mở cửa quán, lại bật đèn bên trong, xoay người đã thấy Lục Hào đi theo phía sau mình, muốn nói lại thôi. Hắn không nhịn được cười, “Muốn nói gì với tôi à?”
Lục Hào rút cái tay giấu trong túi ra, giữa ngón cái và ngón trỏ kẹp một tấm thẻ ngân hàng. Cậu không biết phải diễn đạt thế nào, xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng rặn ra hai chữ, “Cho anh.”
Thẻ là thù lao Giang Phóng trả trước đấy.
Huyền Qua khá ngạc nhiên, “Cho tôi thật?”
“Ừm.” Lục Hào gật đầu, “Nộp phí sinh hoạt.”
“Em lại chẳng ăn được nhiêu, trong này nhiều tiền quá”
Lục Hào hết sức kiên định, “Cho anh hết.”
Nhìn Lục Hào cố chấp như thế, Huyền Qua vẫn đưa tay nhận, lại xoa tóc cậu, trong mắt tràn đầy ý cười, “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em tin tưởng tôi.
Buổi chiều, Huyền Qua dự định nấu một nồi canh, song nhà bếp đã dùng hết gừng, thế là lấy hai trăm đưa cho Lục Hào, “Chính là cái cửa hàng lần trước tản bộ, chúng ta đi ngang qua ấy, mua một túi gừng, tiền thừa cho em mua kẹo ăn.”
Lục Hào lườm Huyền Qua một cái, nhận tiền rồi chuẩn bị ra cửa, phát hiện bên ngoài như sắp đổ mưa, lại chạy về lấy ô.
Cậu chọn một túi gừng mọc rất đều, cầm một củ khoai tây hình thể mượt mà, định mua về để Huyền Qua xào khoai tây sợi ăn. Đang rất là vui vẻ thì nghe ông chủ hỏi, “Anh họ cháu đang bận à?”
Hai giây sau Lục Hào phản ứng lại, mới nhớ ra “anh họ” là chỉ ai, “Vâng, trong quán đông người, không đủ đồ nên kêu cháu đi mua.”
“Tình cảm anh em các cháu tốt thật đấy, dốc sức làm ăn ở thành phố lớn chẳng dễ dàng gì, anh em giúp đỡ lẫn nhau mới đi được xa…”
Đối phương nói một câu Lục Hào gật đầu một cái, vài sợi tóc trên trán bay bay, ông chủ bán thức ăn đổi đề tài, “Tiểu Lục này, cháu có bạn gái chưa?”
Lục Hào trả lời câu hỏi này rất thuần thục, “Cháu còn nhỏ mà chú, mấy năm gần đây cũng không định yêu đương”. Rồi lại chọn hai quả trứng muối, định bụng lấy về làm cháo thịt nạc trứng muối.
Vừa mới đưa tiền qua, tầm mắt cậu bất thình lình mờ đi.
Tim Lục Hào bỗng đập một cái, nụ cười hơi mất tự nhiên, cậu đưa tay nhận tiền lẻ, không nhìn đã nhét vào túi, vội vã đi ra ngoài.
Ông chủ bán thức ăn cảm thán, “Đúng là người trẻ tuổi, hấp ta hấp tấp.”
Lục Hào đi dọc theo con đường khi đến một đoạn, chợt dừng lại, đổi hướng. Cái cảm giác này cậu rất quen thuộc, là phong ấn lại nới lỏng, tử khí ăn mòn mắt trái, trong tầm mắt hoàn toàn đỏ ngầu, căn bản không thấy rõ đường.
Chắc chắn mắt đã biến thành màu đỏ.
Một tay Lục Hào bịt mắt trái, trong đầu không ngừng nhắc nhở bản thân, không được về, nhất định không được về, về sẽ bị Huyền Qua nhìn thấy.
Trong trí nhớ, bà lão đang chải lông cho con mèo bị bệnh với vẻ mặt hiền hòa, “Tiểu Lục à, cháu không có chỗ nào để đi thì ở đây với bà già này đi, dù sao thì bây giờ, kỹ thuật băng bó vết thương cho mèo của cháu, không trăm phần trăm thì cũng chín mươi…”
Một giây sau, cậu lại thấy bà lão trước đó vẫn còn cười híp mắt nhìn mình, vẻ mặt sợ hãi, mắt mở lớn, cơ khóe miệng bởi vì hoảng sợ mà cứ co giật suốt, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi.
“Mày… mày rốt cuộc là thứ gì? Hả? Cút ra ngoài mau——cút ra ngoài!”
Nếu cậu trở về, bị Huyền Qua nhìn thấy dáng vẻ hiện tại, chắc chắn sẽ bị đánh đuổi giống trước đây.
——Không được, nhất định không được trở về.
Bên ngoài trời mưa khá to, Huyền Qua liếc đồng hồ, phát hiện sắp qua nửa tiếng rồi mà Lục Hào vẫn chưa về. Hắn không yên lòng, dứt khoát cầm ô, đóng cửa, đi ra ngoài tìm người.
Huyền Qua đứng ở đầu ngã ba, nét mặt nặng nề. Mới nãy ông chủ bán thức ăn bảo, một tiếng trước Lục Hào đã đi rồi——con người kia đi đâu rồi?
Trong lòng hoảng hốt khó giải thích, Huyền Qua không chần chừ nữa, chọn một hướng bằng trực giác.
Huyền Qua băng qua tuyến đường hẻm kết nối phức tạp, chạy vào ngã rẽ hoàn toàn bằng cảm giác, mưa rơi càng lúc càng to, tiếng “Lộp bộp” đập lên mặt ô chưa từng gián đoạn.
Đi ngang qua một lối rẽ, Huyền Qua nhìn thấy túi mua sắm rơi trên đất, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Hắn tăng nhanh tốc độ, vội vã chạy vào trong hẻm, đột nhiên, như là nhìn thấy gì đó, bước chân chậm lại.
Ở chỗ cách Huyền Qua mười mấy mét, Lục Hào toàn thân đã ướt sũng, đứng dựa vào tường, ngón tay trái đào móc bên ngoài tường xi măng gồ ghề, máu tươi chảy xuống theo mặt tường, khiến người ta hoảng sợ. Mà tay phải của cậu buông thõng, vẫn cầm chắc một túi gừng.
Chắc là cảm giác có người lại gần, Lục Hào lạnh lùng nghiêng đầu nhìn sang, làn da trắng đến đáng sợ, trong con mắt đỏ ngầu như máu phản chiếu cái bóng của Huyền Qua.
o
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...