- Haha…Quách Tiểu Phong, quả nhiên tôi đã xem nhẹ cậu, cậu không hổ là người thông minh nhất Đại Tống.
Hoàng đảo chủ cười lớn nói, thán phục khả năng phá án như thần của Quách bổ đầu.
- Nào dám, so với Hoàng đảo chủ thì tôi vẫn còn thua xa.
- Ồ, sao lại nói vậy.
Hoàng đảo chủ hết sức phấn chấn nói.
- Nếu Hoàng đảo chủ đã cao hứng như vậy, tôi sẽ kể chi tiết quá trình suy đoán của tôi cho ngài nghe…
- Thật ra lúc ban đầu tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, vì sao thú mỏ vịt và lũ rắn đang ngủ đông lại có thể bỗng nhiên xuất hiện, khi đó Hoàng đảo chủ đã giải thích rằng đó là vì giữa thú mỏ vịt và lũ rắn có tín hiệu thông báo cho nhau, sự lý giải này có vẻ rất khiên cưỡng, nhưng, có thể trùng hợp như vậy không khi mà đúng lúc tôi và đảo chủ bị lũ rắn tấn công thì Hoàng lão đảo chủ lại kịp thời xuất hiện, ngày hôm sau, khi mấy người Thiên Lễ lên núi, cũng vô duyên vô cớ gặp phải sự công kích của lũ rắn, mà cũng lại trùng hợp khi sơn động mà Hoàng lão đảo chủ cư trú cũng ở gần đó, để rồi ông ấy đánh đổi mạng sống của mình để cứu Thiên Lễ. Tất cả đều rất trùng hợp, nhưng, có đúng là có thể trùng hợp như vậy sao ?
- Quách công tử, ý cậu là…những việc này không phải là do trùng hợp ?
Hoàng Bỉnh Phong kinh ngạc nhìn Quách Tiểu Phong hỏi.
- Hoàng đảo chủ nói rất đúng, trước hết tôi muốn hỏi mọi người một chút, việc khiến mọi người nghi hoặc nhất trong vụ án này là gì ?
- Động cơ, vì sao Hoàng lão đảo chủ giết Ngô quản gia, Vạn Tài Phát và cả Âu Dương Tiên, động cơ của ông ta là gì ?
Lý Thiên Tường đáp.
- Lý huynh quả là đã điểm đúng huyệt, đúng là câu hỏi này đã dày vò tôi rất lâu, sau đó tôi đã suy đoán, có thể là vì Hoàng lão đảo chủ muốn duy trì và bảo vệ lợi ích cho Hoàng đảo chủ, cho nên mới giết hại những người ngoại lai đến.
Quách Tiểu Phong nói.
- Nhưng, nhưng Ngô quản gia chẳng phải là người của đảo Đào Hoa sao? Vì sao Hoàng đảo chủ vẫn phải giết ông ấy.
Thượng Quan Văn Cẩm vội hỏi.
- Văn Cẩm, cậu hãy tử suy nghĩ kỹ lại tình hình lúc đó, rốt cuộc là thế nào.
Quách Tiểu Phong nói.
- Khi đó Quách huynh đi lên phía trước mở chiếc hộp, sau đó Ngô quản gia đã xông đến ngăn cản.
Thượng Quan Văn Cẩm như bừng tỉnh ngộ nhận thức ra điều gì đó.
- Hóa ra, hóa ra…người mà Hoàng lão đảo chủ muốn giết là Quách huynh, nhưng vì Ngô quản gia đã đỡ cho huynh một phi đao nên mới…
Thượng Quan Văn Cẩm nói.
- Văn Cẩm, có chỗ cậu nói đúng, có chỗ cậu nói sai, cậu nói đúng là vì Hoàng lão đảo chủ đúng là muốn giết tôi, và cũng đúng là Ngô quản gia đã đỡ hộ tôi một đao. Nhưng cậu nói sai là vì Hoàng lão đảo chủ không phải muốn giết tôi, mà là muốn giết bất cứ một người nào mở chiếc hộp đó ra. Còn về chuyện Ngô quản gia xông đến đỡ cho tôi một phi đao, tôi sẽ từ từ giải thích sau. Phải rồi, đã nói xong về động cơ của Hoàng lão đảo chủ, đó là vì không muốn để những kẻ loại như chúng ta làm ảnh hưởng tới lợi ích của Hoàng đảo chủ, vậy nên ông ta mới giết gà dọa khỉ, ra tay với một vài người để những người còn lại vì hoang mang mà nhanh chóng rời khỏi đảo Đào Hoa. Vậy nên ngay ngày đầu tiên chúng ta tới đảo Đảo Hoa đã gặp phải thú mỏ vịt, đương nhiên chuyện này là do Âu Dương Tiên không cẩn thận gây ra, sau đó tôi và Hoàng đảo chủ đã tới khắc chế nó, nhưng không may lại gặp phải sự tấn công của lũ rắn, và lại được Hoàng lão đảo chủ kịp thời cứu mạng. Theo tôi, Hoàng lão đảo chủ, tất cả những việc này đều là ngụy kế của ông. Thật ra ông ta xuất hiện không phải vì để cứu người, mà là để giết người.
Quách Tiểu Phong nói rõ từng từ từng chữ.
- Cái gì, cha tôi rõ ràng là đã cứu chúng ta mà, sao lại nói là giết người ?
Hoàng Bỉnh Phong kinh ngạc hỏi.
- Hoàng đảo chủ, ngài vẫn nhớ tình hình cụ thể khi đó chứ ?
- Đương nhiên là nhớ, tình hình lúc đó rất hỗn loạn, Quách công tử bị lũ rắn quấn lên người rất lâu, thấy vậy tôi vội chạy đến cứu cậu, nhưng lũ rắn đó rất giảo hoạt, trong lúc sơ xuất tôi đã bị chúng quấn ngang lưng, sau đó thì nghe thấy khúc Bích Hải Triều Thanh, thế rồi lũ rắn cũng bò đi hết. Là như vậy phải không Quách công tử.
- Không sai, nói rất chi tiết, không biết mọi người có chú ý hay không, khi Hoàng đảo chủ tới cứu tôi, tôi đã bị mấy con rắn quấn trên người một lúc rồi, nhưng Hoàng đảo chủ cũng giống tôi, Hoàng lão đảo chủ sợ Hoàng đảo chủ gặp nguy hiểm, cho nên mới thổi tiêu khúc Bích Hải Triều Thanh. Khi ấy tôi đã đứng giữa ranh giới giữa cái chết và sự sống, nếu là người bình thường thì sớm đã bị tắt thở rồi. Thực ra tình hình khi đó là thế này, Hoàng lão đảo chủ đã giấu mình ở gần đó, mượn cớ thú mỏ vịt bị khắc chế để dẫn bầy rắn đến, chuẩn bị tiễn tôi và Âu Dương Tiên đi gặp Diêm Vương, sau khi chúng tôi trúng kế, ông ta ung dung ngồi đó đợi tôi chết, rồi sau đó ông sẽ xuất hiện để cứu Hoàng đảo chủ, như vậy ông ta vừa giết được tôi vừa cứu được Hoàng đảo chủ, rõ ràng là nhất cử lưỡng tiện. Tôi nói không sai chứ, Hoàng lão đảo chủ.
- Ai, không ngờ đến việc này cũng không qua được mắt cậu, không sai, khi đó đúng là ta đã nghĩ như vậy.
- Nếu chuyện này tôi suy đoán không sai, vậy ông có thể khống chế được lũ rắn, mà một người có thể khống chế lũ rắn, sao có thể sợ bị trúng độc tính của nó được ? Vậy nên, cái chết của ông cũng rất có vấn đề. Ngày hôm sau, khi mấy người Thiên Lễ lên núi chơi, đám rắn đó lại xuất hiện và công kích bọn họ, lần này lại không hề có tín hiện của thú mỏ vịt. Cho nên tôi đã suy đoán rằng có thể có một người nào đó đã âm thầm điều khiển lũ rắn, mà người có khả năng này, trừ Hoàng lão đảo chủ ra thì tôi không nghĩ ra được người nào khác. Nếu tôi đoán không nhầm thì việc Thiên Lễ trúng độc cũng là do ông sắp đặt. Bởi vì, độc tính của con tiểu bạch xà đó thực ra không những không thể gây hại cho cơ thể, mà trái lại có thể giúp tăng cường nội lực, ông giúp Thiên Lễ “Suy cung quá huyết”, thật ra là để hấp thụ độc tính của con bạch xà đó để tăng cường công lực của mình.
- Ah…hóa ra là như vậy, hóa ra là ông hãm hại tôi, ông để tôi trúng độc rồi giả bộ cứu tôi, thật đúng là lòng người khó đoán.
Quách Thiên Lễ vô cùng tức giận nói.
- Ai, tiểu tử, ta chỉ là muốn lợi dụng cậu một chút thôi, không cần phải tức giận như vậy.
Hoàng lão đảo chủ nhắm mắt nói.
- Cậu ta đương nhiên rất tức giận rồi, vì cậu ta luôn cho rằng ông vì cứu cậu ta mà hy sinh tính mạng, cho nên cảm thấy rất áy náy, nhưng bây giờ mọi việc đã bị phơi bày, đổi lại là ông, ông có thấy tức giận không ?
- Nhưng, Quách đại ca, tại sao vị Hoàng lão đảo chủ này lại trẻ hơn rất nhiều so với người mà vài ngày trước đệ đã gặp, lẽ nào trên đời này thực sự có thuốc cải lão hoàn đồng ( thuốc làm người ta trẻ lại) ?
Mạnh Kiều hiếu kỳ hỏi.
- Cái này, theo ta là do công hiệu của độc tính của loài rắn, nó đã khiến Hoàng lão đảo chủ trẻ hơn so với tuổi thực của mình.
Quách Tiểu Phong suy đoán nói.
- Cha, cha đã qua lại với lũ rắn đó từ khi nào, con chỉ biết trước giờ cha vốn không ưa gì loài rắn mà.
- Con hiểu cái gì, con có biết một người phải sống cô đơn hơn hai mươi năm sẽ cảm thấy thế nào không. Sau khi rời bỏ con hai năm, có một lần, trong lúc thái thuốc, ta đã trông thấy một con bạch xà toàn thân đầy máu đang nằm trong bụi cỏ, con cũng biết rồi đó ta rất ít khi ăn thịt, vậy nên ta đã cứu con bạch xà này, trong suốt một thời gian, ta và nó ở bên nhau không rời lấy nửa bước, dưới sự cứu chữa của ta, con rắn đó bình phục rất nhanh, một hôm, lúc ta bước ra khỏi sơn động, bỗng trông thấy vô số rắn, đủ mọi kích cỡ, lúc ấy ta rất kinh ngạc, nhưng ta lập tức phát hiện ra con tiểu bạch xà mà ta đã cứu cũng trong đám rắn đó, nó bò lại bên cạnh và cắn vào chân ta, ta cảm thấy một dịch thể lỏng dần xâm nhập vào cơ thể, sau đó trời đất điên đảo rồi ngất đi. Khi tỉnh lại ta đang ở trong sơn động, trông thấy con tiểu bạch xà đang ở bên cạnh, ta thầm nghĩ, mày vẫn còn mặt mũi quay lại đây sao, đúng là làm ơn mắc oán, nghĩ vậy ta liền vận khí, đưa nắm đấm về phía nó, ai biết được con tiểu bạch xà bày rất linh hoạt đã tránh được cú đấm đó của ta. Nhưng ta bỗng phát hiện ra nội lực của mình đã được tăng cường gấp bội, lúc này ta mới biết nguyên nhân chính là do độc tính của nó, thì ra ta đã hiểu nhầm nó. Ta đi lại vuốt ve nó, tiểu bạch xà cũng rất vui vẻ nhìn ta, dần dần ta mới phát hiện ra, độc tính của tiểu bạch xà này phân làm hai loại, một loại là kịch độc, còn một loại lại giúp tăng cường nội lực, không phải lúc nào nó cũng tiết ra độc tính có lợi. Về điểm này ta đã rất khổ não, nhưng có một hôm, trên đảo Đào Hoa có một người đồng hương bị tiểu bạch xà cắn, ta không nỡ để người này chết uổng nên đã dùng “ Suy cung quá huyết” để cứu người đó. Sau khi dùng Suy cung quá huyết, ta thấy rất mệt, nhưng không lâu sau lại kinh ngạc phát hiện ra rằng, không những ta không bị trúng độc mà chết, trái lại công lực lại ra tăng, hơn nữa lại thấy mình trẻ ra rất nhiều. Trên đảo Đào Hoa này có rất ít người sinh sống, vậy nên mấy năm nay ta chưa được hấp thụ độc tính này, hôm đó, thấy tiểu huynh đệ này tới nên ta đã lợi dụng cậu ấy.
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần IV: Cô đảo kinh hồn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...